- Sao? Hối hận rồi à? Đây mà là tác phong của dân giang hồ à?
Trông Liễu Định Định lắp ba lắp bắp không nói nên lời, Diệp Thiên làm ra vẻ nghiêm mặt.
Nghe những lời coi thường của Diệp Thiên, Liễu Định Định cắn chặt răng, tức tối bảo:
- Kêu thì kêu, ông chú!
- Uhm.
Diệp Thiên dứt khoát một tiếng, cười híp mắt lại bảo:
- Gọi tiếng chú cô không thiệt thòi đâu, lại đây, chú tặng cho cô thứ đồ chơi này.
Vừa trở tay, trong lòng bàn tay Diệp Thiên xuất hiện một miếng ngọc hình con giáp lợn to bằng lòng ngón tay cái. Vật này đã được hắn mài giũa một thời gian, màu sắc trông giống như một miếng ngọc thạch, lấp lánh trong suốt dưới ánh đèn.
- Diệp… Diệp Thiên, cậu …. Cậu tặng thứ này cho cô ấy?
Thấy Diệp Thiên lấy ra miếng ngọc quý, mắt Đường Văn Viễn đột nhiên trợn tròn. Món đồ hắn ra giá mấy triệu Diệp Thiên cũng không chịu bán, vậy mà giờ lại muốn đem tặng người ta?
- Hay là tên tiểu tử này phải lòng Liễu Định Định rồi? Cũng không đúng, vị hôn phu của cậu ta còn xinh đẹp hơn cả Liễu Định Định? Phải rồi, chắc là sợ ông ngoại của Liễu Định Định tìm cậu ta gây phiền toái, nên Diệp Thiên mới tặng cho miếng ngọc này!
Đường Văn Viễn suy xét một hồi mới đưa ra kết luận.
Thấy Diệp Thiên đưa cho miếng ngọc heo, Liễu Định Định bĩu môi, bảo:
- Tôi nói đồng ý gọi anh một tiếng, chứ không đồng ý gọi anh cả đời!
Liễu Định Định bị Diệp Thiên xoay sắp phát điên rồi, thằng cha này chắc có bệnh? Rõ ràng tuổi tác nhỏ hơn mình lại cứ đòi làm bậc tiền bối của mình, còn đòi ông chú gì nữa chứ?
- Hi hi, chắc cô phải gọi cả đời rồi!
Diệp Thiên cười, không có ý rụt tay lại, nói tiếp:
- Quà chú đã tặng đi rồi có lí gì lại đòi lại, tiểu nha đầu, thứ này sẽ giúp ích cho cháu nhiều đấy!
Trong giang hồ, quy tắc của sư môn là quan trọng nhất. Trưởng bối nhìn thấy vãn bối nhất định phải tặng quà gặp mặt. Diệp Thiên hôm nay trêu Liễu Định Định lâu như vậy, quà gặp mặt này đương nhiên không thể nhỏ được.
Nhưng Liễu Định Định tất nhiên cũng không phải là người hám của. Còn Diệp Thiên thì ngoài mấy pháp cụ trong tay ra cũng không thể đưa ra được vật gì khác. Vì vậy, suy đi tính lại mới lấy ra cái pháp cụ con giáp này.
- Chắng qua chỉ là một miếng ngọc thôi? Ta có gì lạ đâu!
Gia cảnh của Liễu Định Định tuy không được bằng Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn , nhưng ở Hồng Kong cũng có bảy tám tiệm vàng bạc đá quý, cũng là một nhân vật có tiếng tăm.
Liễu Định Định từ nhỏ đã lớn lên trong châu báu, liếc nhìn một cái đã biết ngay miếng ngọc trong lòng bàn tay Diệp Thiên là ngọc cổ được khai quật, giá phải đáng khoảng ba vạn, vậy mà cũng chưa lọt vào tầm mắt của Liễu Định Định.
Diệp Thiên nghe thế cười, hỏi dồn:
- Thật là không hiếm thấy? Miếng ngọc này không hề kém gì so với miếng cô đang đeo trên cổ. Nếu cô không nhận, sau này không chừng sẽ có người mắng cô là đồ phá gia chi tử!
Nghe thấy những lời của Diệp Thiên như thế, Đường Văn Viễn hai mắt sáng lên, hận một nỗi không thể cầm được miếng ngọc kia ở trong tay. Phải biết, thứ này có công hiệu trừ quỷ trừ tà, lúc nguy cấp còn có thể cứu người.
- Bằng được miếng ngọc đeo trên cổ tôi?
Liễu Định Định nghe thế sững người lại. Miếng ngọc trên cổ cô ta là do ông ngoại được sư môn truyền lại tặng cho. Từ lúc năm tuổi Liễu Định Định đã đeo bên người, bao nhiêu năm nay cho tới giờ vẫn vô bệnh vô họa.
- Chẳng lẽ miếng ngọc này cũng là một loại pháp cụ?
Liễu Định Định hơi chút dao động. Trông thấy Diệp Thiên có ý rụt tay lại, vội vàng đưa tay ra giật lấy miếng ngọc từ trong tay Diệp Thiên.
Nhìn thấy Liễu Định Định cướp lấy miếng ngọc, Đường Văn Viễn cảm thấy như bị ai nhéo mạnh một cái, quay sang Diệp Thiên vẻ mặt cầu xin bảo:
- Diệp Thiên, cậu không thể bên trọng bên khinh được. Cậu xem Định Định đã có pháp khí rồi, Tuyết Tuyết nhà chúng tôi vẫn chưa có gì.
- Được rồi, ông đừng có đong đếm nữa. Trị bệnh cho Tuyết Tuyết nhà ông đã khiến tôi hao tổn tâm lực gần chết.
Diệp Thiên tức giận trợn mắt nhìn ông già này, nói tiếp:
- Cho tiểu nha đầu này vì tôi là tiền bối của cô ta. Đây gọi là quà gặp mặt. ông sớm bỏ ý định về miếng ngọc này đi.
- Đường tiên sinh, miếng ngọc đó rất đáng tiền sao?
Người có mặt ở đây hôm nay, e rằng ngoài A Đinh và Diệp Thiên ra đều xuất thân từ gia đình phú quý. Cung Tiểu Tiểu cũng rất hứng thú với miếng ngọc heo của Diệp Thiên.
- Vấn đề không phải là ở chỗ có đáng tiền hay không, mà là có tiền cũng không mua được!
-
Đường Văn Viễn thở dài bảo:
- Tôi đều cho cậu ta bốn mươi triệu rồi, nhưng cậu ta lại không muốn bán cho tôi một cái, nói có đáng tiền không?
- Bốn mươi triệu? Diệp Thiên, thứ này tôi không thể nhận, trả lại cho cậu!
Đang bị miếng ngọc hình Hợi của Diệp Thiên thu hút, Liễu Định Định bị dọa cho một hồi. Nhưng cũng không phải vì con số này. Vấn đề là ở chỗ lần đầu gặp mặt đã nhận của người khác món đồ quý như vậy, không hợp với lễ giáo trong nhà cô ta.
- Cầm lấy đi, chỉ nguyên tiếng chú của cô cũng đáng có được pháp khí này rồi.
Diệp Thiên khoát khoát tay. Ngoại trừ đệ tử mới nhận ra, trên đời này cậu cũng chỉ còn hai sư huynh. Trông thấy cháu gái của nhị sư huynh, mắt cậu sáng lên vẻ mừng rỡ.
- Không được, tôi không cầm. Nhận thứ này rồi, ông ngoại sẽ mắng tôi chết!
Từ nhỏ đã lớn lên bên ông ngoại, Liễu Định Định không sợ bố mẹ hay ông nội, duy chỉ sợ mỗi ông lão có tính cách quái gở kia.
Diệp Thiên cười bảo:
- ông ấy thấy thứ này sẽ không mắng cô đâu.
- Diệp Thiên, cậu…có phải cậu có ý gì sâu xa với Tả lão đệ?
Đường Văn Viễn đứng bên nãy giờ cũng nghe ra được chút, Diệp Thiên một mực ép Liễu Định Định gọi chú, sau đó lại tặng cho một món quà gặp mặt quý giá như vậy, câu trả lời cũng sinh động thật đấy.
- Anh biết ông ngoại tôi?
Liễu Định Định cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên. Cô sống cùng ông ngoại hơn mười năm rồi nhưng trước giờ chưa từng nghe ông nhắc tới chuyện này.
- Ta là sư đệ của Tả Gia Tuấn, tiểu a đầu, cô gọi chú tiếng này không bị hố đâu.
Diệp Thiên nghe thế haha cười lớn. Trong hồng môn, Đường Văn Viễn địa vị cực lớn, nhưng những người này đều không có quan hệ gì với cậu, còn Liễu Định Định lại khác, đây chính là hậu thế của sư huynh đồng môn.
- Cái gì? Diệp Thiên, cậu là sư đệ của Tả Gia Tuấn?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đường Văn Viễn còn kinh ngạc hơn Liễu Định Định nhiều. ông ta và Tả Gia Tuấn là bạn hữu đã gần ba mươi năm nay rồi, vậy mà chuyện này một chút mảy may ông cũng không hay biết.
- Thế … thế này chẳng phải là cũng phải kêu Tả lão đệ một tiếng ông tổ sao?
Chưa hết sững sờ, Đường Văn Viễn lẩm bẩm. ông ta lớn hơn Tả Gia Tuấn mười tuổi có dư, gọi Tả Gia Tuấn tiếng lão đệ còn thấy chưa thỏa, chẳng ngờ vai vế của người ta lại cao hơn mình đến thế.
Trông thấy sắc mặt của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên cười bảo:
- Nhị huynh đệ xuống tóc sớm, rất nhiều chuyện của sư phụ ông ta cũng không biết, ông nói chuyện cùng với ông ta, không có liên quan gì đến Thanh Bang Hồng Môn cả.
- Như vậy cũng tốt!
Nghe Diệp Thiên giải thích, Đường Văn Viễn điềm tĩnh trở lại, không thì Thanh Bang - Hồng Môn lại thêm một ông tổ, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho hai bang phái này gặp nhiều biến động.
Phải biết rằng, Diệp Thiên ở bên ngoài không có bất kì một cơ sở nào. Tuy vai vế rất cao, nhưng chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, cùng lắm cũng chỉ được người khác tôn trọng, chứ thực quyền thì một chút cũng không có.
Nhưng Tả Gia Tuấn thì lại khác, địa vị vốn có trong cộng đồng người Hoa của ông ta rất cao, quan hệ rộng. Nếu như ông ta vào hồng môn, chắc chắn quyền hành sẽ trở nên hiển hách.
- Này, cậu nói là thật sao? Cậu thật sự là sư đệ của ông ngoại tôi?
Liễu Định Định không hiểu cuộc đối thoại giữa Diệp Thiên và Đường Văn Viễn, ngắt lời hai người, vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệp Thiên.
- Tôi đùa với cô chuyện này làm gì?
Diệp Thiên nghe thế mếu máo cười, nha đầu này thật là khó bảo.
Lần này tôi đến Hồng Kong là có chuyện, không tiện đến bái kiến nhị sư huynh. Thế này đi, cậu cứ đến báo ông ấy một tiếng, só sư đệ từ đại lục đến chơi, để ông ấy qua đây gặp mặt tôi!
Diệp Thiên không biết Tả Gia Tuấn quen với phong cách sư phụ, nhưng thuật pháp của Ma Y Nhất Mạch sớm đã thất truyền, tu luyện của nhị sư huynh cũng không phải là cao lắm, vì vậy Diệp Thiên không muốn đem đến tai họa cho người khác.
Theo tính toán của Diệp Thiên, Tống Hiểu Long phản ứng, lại phái người đến Hồng Kong, ít nhất cũng phải ba ngày. Hôm nay mời Tả Gia Tuấn đến gặp mặt, chuyện chắc cũng không có gì to tát lắm.
- Cậu đợi đã, tôi…tôi đi gọi cú điện thoại.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Liễu Định Định không chút do dự, rút ra một cái điện thoại di động nhỏ xíu đi ra phía ngoài cửa.
Liễu Định Định đi rồi, Diệp Thiên nhìn Cung Tiểu Tiểu, bảo:
- Cung nữ sĩ, thật ngại quá, tôi đến Hồng Kong lần này có chút việc riêng, nhất thời chưa thể vận dụng thuật pháp, về chuyện của anh nhà, chắc phải chờ sau khi tôi giải quyết xong chuyện này thì mới giúp được!
Phó Nghi mất tích đã gần tám năm nay rồi, hơn nữa lúc xảy ra chuyện lại đang lênh đênh trên biển. Nhìn được ra chuyện không phải ở mức độ bình thường, chắc chắn phải tiêu hao của Diệp Thiên sức lực cực lớn.
Có điều nơi này cũng không phải là sân tứ hợp viện linh khí dồi dào. Nếu nguyên khí tiêu hao không được bổ sung, sau đấy Diệp Thiên lại có khả năng còn phải tranh đấu, vì thế mà cực kì bất lợi đối với cậu.
- Được, Diệp đại sư, tôi chờ, tôi có thể chờ, nhưng ngài nhất định phải giúp tôi!
Cung Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, cô cũng đã từng đi tìm các bậc kì nhân dị sĩ để nhờ xem hộ nhưng đều không có kết quả. Ngay đến ông ngoại của Liễu Định Định cũng đã từng ngồi suy diễn một ngày, nhưng sau cùng vẫn bặt âm thổ ra máu.
Diệp Thiên đã nói chắc như vậy, hồi nãy Cung Tiểu Tiểu lại được tận mắt chứng kiến công phu thâm hậu của Diệp Thiên, thêm vào sự tôn sùng của Đường Văn Viễn, trong lòng Cung Tiểu Tiểu đã nhen nhóm được tia hy vọng tìm chồng, tất cả đều trông đợi ở Diệp Thiên.
- Yên tâm đi, Cung nữ sĩ, chồng chị cả đời khiêm cung, theo lí mà nói anh ấy sẽ nhập thổ vi an. Chị cứ về trước đi, lúc nào đến tôi sẽ liên lạc!
Diệp Thiên nhận lời thỉnh cầu của Cung Tiểu Tiểu, đồng thời cũng hạ lệnh tiễn khách. Cậu cùng sư huynh gặp mặt nên không muốn để cho người ngoài cùng ở đó. Nói xong những lời đó, mắt cũng kịp thời đưa sang phía Đường Văn Viễn.
- Được rồi, Tiểu Tiểu, để anh tiễn em về.
Đường Văn Viễn sống đến mức sắp thành tinh rồi, lẽ nào lại không hiểu ý này của Diệp Thiên?