Thiên Tài Tướng Sư

Chương 812: Chương 812: Người cùng ngành




- Ai mà không chết chứ?

Nghe Jerry nói vậy, Diệp Thiên cười lớn.

- Ông đi trước một bước, sau này chắc chắn có thể gặp tôi ở dưới đất đó!

Đối với kẻ địch, Diệp Thiên vẫn giữ nguyên tắc nhổ cỏ nhổ tận rễ, đặc biệt là những người như Jerry, hơn nữa đến một lúc nào đó sẽ trở thành sát thủ của lính đánh thuê, Diệp Thiên không muốn giữ lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho mình cả.

Vì vậy vừa nói xong, Diệp Thiên búng tay một cái, một làn gió sắc xuyên qua tim Jerry, Jerry hoàn toàn không có phản ứng gì cả, chỉ thấy ngực nhói lên một cái, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

- Cậu…rồi cậu sẽ hối hận!

Ánh mắt oán giận của Jerry trở nên mơ màng, Diệp Thiên đã dập tắt đi cơ hội sống của Jerry, một lúc sau, máu trong người Jerry chợt đông lạnh lại, cả người không còn một chút sức sống nào nữa.

- Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn!

Nhìn ngọn đèo ngập trong máu, Diệp Thiên lắc đầu, không đợi hắn tiếc nuối thêm nữa, tai hắn liền chấn động.

- Đến cũng nhanh đấy chứ, chắc vụ nổ lúc nãy đã làm họ đến đây?

Đưa tay xách lấy Giang Sơn đang nằm trên mặt đất, một đám mây xuất hiện dưới chân hắn, cả cơ thể hắn được bao bọc, hai người vừa biến mất thì một tiếng xe cũng vọng đến, xe chở lính và vũ trang xuất hiện bên ngoài con đèo.

- Cảnh tượng lớn quá, xem ra Nam Phi muốn loạn lên một trận rồi.

Diệp Thiên lúc này đang núp trong vách núi, hắn cũng không xem tiếp nữa, hắn mang Giang Sơn rời khỏi nơi này. Hắn còn có hai việc quan trọng phải làm, nếu đợi Johannesburg giới nghiêm có khi sẽ gặp phiền phức.

- Nhanh, xem xem có còn nhân chứng sống nào không?

Diệp Thiên đoán không nhầm, từ Johannesburg đến mỏ vàng thì đây là nơi bắt buộc đi qua, quân đội đã bị thu hút bởi vụ nổ lúc nãy, lúc người dẫn đầu quân nhìn thấy tình hình trên đèo liền tròn mắt ngạc nhiên, nơi này giống như là vừa xảy ra chiến tranh vậy.

Tuy nhiên điều làm họ thất vọng là, ngoài Jerry ra không tìm thấy bất kỳ một thi thể nào cả. Sau khi dừng lại một lúc, cả đoàn quân tiếp tục đi về phía mỏ vàng, và sự việc xảy ra ở mỏ vàng lại làm cho họ kinh hãi vô cùng.

Cảnh tượng đập vào mắt chính là các thi thể ngập tràn khắp mặt đất, ngoài những du khách may mắn trốn thoát ra và những binh lính búp bê bị ngộ độc đang nằm trên mặt đất, quân đội liền tiếp quản mỏ vàng, bắt đầu dọn dẹp các thi thể và truy lùng đám lính búp bê kia.

Lúc đám quân bịt mũi để dọn dẹp đống thi thể thì Diệp Thiên đã mang cô gái quay về khách sạn tại Johannesburg rồi, đối lập với cảnh tượng ở mỏ vàng, trong thành phố đang ca hát nhảy múa, không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả.

- Được rồi, đã tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa!

Bước vào phòng khách sạn, Diệp Thiên thuận tay ném cô gái lên ghế sô pha, hắn phát hiện thấy cô gái đã tỉnh.

- Anh định xử lý tôi như thế nào?

Giang Sơn chớp mắt mấy cái rồi mở mắt ra. Cô biết trước mặt Diệp Thiên, thủ đoạn như thế nào cũng là thừa.

- Xử lý cô như thế nào?

Diệp Thiên vừa thu dọn hành lý vừa chau mày, cô gái này chỉ cố ý với mình chứ không có ý giết mình, Diệp Thiên tuy là không thương hoa tiếc ngọc gì nhưng thực sự là không thể ra tay sát hại được, nếu không thì đã lấy mạng Giang Sơn từ lâu rồi.

- Cho cô thời gian năm phút, nói rõ đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến Tống Hiểu Thiên đang ở Cape Town, mắt Diệp Thiên sắc lạnh, tên tiếp tử đó tìm cách hãm hại mình lần này đến lần khác, lần này không thể bỏ qua cho hắn được nữa, nếu không thì không biết ngày mai còn gặp phiền phức nào nữa.

Nghe Diệp Thiên nói vậy Giang Sơn liền thật thà nói:

- Tôi là Giang Sơn, bố mẹ mất từ nhỏ, được mẹ nuôi nuôi lớn…

Tuy Giang Sơn còn ít tuổi nhưng không thiếu những kinh nghiệm xã hội, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương, kể lại những đau khổ mình phải chịu từ nhỏ.

Trên thế giới này người đáng thương nhiều lắm, Diệp Thiên không có nhiều lòng từ thiện đến vậy, hắn trực tiếp bỏ qua câu chuyện của Giang Sơn nói tiếp:

- Cô thực sự đọc được nội tâm của người khác, hơn nữa có thể đoán được những chuyện xảy ra trong tương lại?

- Uhm, tôi có thể đại khái hiểu được người khác đang nghĩ gì.

Giang Sơn gật đầu nói:

- Tuy nhiên tôi không thể biết được anh đang nghĩ gì, bên cạnh anh hầu như có một lớp gì đó bao quanh, tư duy của tôi không thể xuyên vào bên trong được.

- Hi, có thể đọc được tư duy người khác, năng lực này cũng hơi có phần đặc biệt…

Diệp Thiên tấm tắc khen thầm trong bụng, nếu bị những tên bói toán chuyên đi lừa người khác có được năng lực này thì bất kể đi đến đâu cũng sẽ thắng lợi cả, nghĩ một lúc, Diệp Thiên hỏi tiếp:

- Vậy chuyện đoán trước là như thế nào? Cô hiểu được tướng thuật trong nước hay là bài Tarot?

- Đều không phải, năng lực này của tôi là một năng lực đặc biệt, chỉ cần trước khi ngủ tôi suy nghĩ một vấn đề gì đó, thì trong giấc mơ sẽ thấy được kết quả của chuyện đó.

Nét mặt Giang Sơn lộ vẻ sợ hãi, nhìn trộm Diệp Thiên một cái rồi nói tiếp:

- Tôi…tôi đã từng mơ thấy anh, khắp mặt đất dưới chân anh toàn là máu, khắp nơi đều là thi thể những người chết.

Nói đến đây, cơ thể nhỏ bé của Giang Sơn chợt run lên, đến lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, người thanh niên trước mặt đang ban cho người khác sự hững hờ chết chóc, rõ ràng đây là người sắt đá vô tình.

- Trong giấc mơ có thể đoán biết được chuyện của tương lai?

Diệp Thiên nghe xong liền chau mày, hắn từng tiếp nhận áo truyền thừa, biết được rằng trên thế giới này những chuyện không thể giải thích được rất nhiều, hắn cũng có máy phần tin vào lời cô gái, nhưng Diệp Thiên bây giờ cũng không thể xác định được những lời Giang Sơn nói đều là thật, cũng không thể để cô ta ngủ một giấc nữa để xạc định được?

Nghĩ một lúc, Diệp Thiên liền nói:

- Cô biết chu dị bát quái không?

- Bát quái? Có phải là thứ này không?

Giang Sơn nghiêng đầu, nhìn thấy trên bàn có giấy viết liền bước đến vẽ một hình bát quái, đồng thời viết cả những chử đại diện cho phương vị ra.

- Quả nhiên là người trong ngành?

Diệp Thiên sững người một lúc, hình bát quái tuy là thường gặp, nhưng nếu không nghiên cứu hoặc không làm về cái này thì rất ít người có thể vẽ ra được, hơn nữa những phương vị mà cô gái viết không sai chỗ nào.

- Cha tôi có để lại một cuốn sách, tôi học được chúng từ cuốn sách đó!

Giang Sơn nhỏ nhẹ nói, cha mẹ cô chết không để lại thứ gì cả, ngoài cuốn sách ra là số tiền mà tuổi vị thành niên cô không thể dùng được.

- Cô đúng là có chút cơ duyên với ngành này!

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Giang Sơn, Diệp Thiên liền cười mắng:

- Được rồi, cô đừng giả vờ nữa, cô biết là tôi sẽ không giết cô, mà còn làm cái bộ mặt dáng thương đó nữa.

Dừng lại một lúc, Diệp Thiên nói tiếp:

- Là Lôi Hổ mời cô đến phải không? Bây giờ ông ta đang ở đâu?

- Ông ta ở cách đây không xa, tôi có thể dẫn anh đi!

Giang Sơn tuổi nhỏ nhưng cái đạo lý người chết chứ mình không chết vẫn biết được.

- Đúng là không biết sống chết, cô đi cùng tôi một chuyến đi!

Diệp Thiên lắc đầu, biết được nơi ở của Lôi Hổ xong liền xách ba lô lên rồi nói:

- Đi thôi, người ta đã nhớ đến tôi như vậy thì tôi cũng phải đi gặp một chút chứ?

Khách sạn mà Lôi Hổ ở cách Diệp Thiên không xa, là nơi phồn hoa nhất của Johannesburg, đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hết cả thành phố.

Tuy nhiên Lôi Hổ lúc này không còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa, ông ta lúc này giống như con thú bị cầm tù, đi đi lại lại trong phòng.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao điện thoại của Miêu Tử Long và Tống Hiểu Long đều không gọi được?

Sự sợ hãi đối với Diệp Thiên trong lòng ông ta làm ông ta không đi cùng Miêu Tử Long và Jerry, nhưng Lôi Hổ vẫn liên lạc thường xuyên với Miêu Tử Long, tuy nhiên nửa tiếng trước, hai người bị mất liên lạc, lúc liên lạc với Tống Hiểu Long thì phát hiện điện thoại hắn không ai bắt máy.

Điều này là Lôi Hổ lòng như lửa đốt, hắn cứ cảm thấy bất an, nhưng vẫn không thể tin được một độ quân đánh thuê tốt nhất thế giới đi đối phó với một người mà lại không giết được hắn ta, vì nghĩ như vậy nên Lôi Hổ vẫn cứ ngồi đợi trong phòng.

- Không được, không thể đợi được nữa, bất kể kết quả của chuyện này thế nào, giữa ban ngày ban mặt mà tàn sát ở khu du lịch này nhất định sẽ làm các cơ quan khác để ý, Nam Phi đã trở thành một đất nước thị phi rồi.

Vội vàng thu dọn hành lý, Lôi Hổ mở cửa phòng, cả người hắn như bị đóng đinh ở đó, toàn thân cứng ngắt, đứng nhìn bên ngoài cửa phòng, vì trước mặt ông ta là Diệp Thiên, bên cạnh Diệp Thiên là Giang Sơn.

- Sao vậy? Lôi Hổ, người đồng môn gặp nhau ở nước ngoài mà không hoan nghênh sao?

Diệp Thiên cười, ánh mắt thì ngập tràn sát khí, hắn đã cảnh cáo cha con Lôi hổ rồi, không ngờ nổi hận của ông ta đối với mình sâu như vậy, mấy năm rồi vẫn không thể quên được.

- Diệp…Diệp gia!

Lôi Hổ lắp bắp định gọi tên Diệp Thiên, nhưng đang định nói thì chợt nhớ lại thân phận của Diệp Thiên, ông ta lùi lại một bước nhìn Diệp Thiên nói:

- Diệp gia, là Lôi Hổ tôi ác tâm, có chết cũng không hết tội, tuy nhiên chuyện này không liên quan đến tiểu nha đầu, xin cậu tha cho nó.

Trước đây Lôi Hổ quản hình đường ở Hồng Môn, không biết đã trừng phạt bao nhiêu đệ tử hồng môn phạm tội, bản thân cũng là một người kiên cường, chỉ là tâm địa hẹp hòi, đến lúc này, đối với việc sống chết cũng không còn gì quan trọng, ông tin là Diệp Thiên sẽ không bỏ qua cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.