Đi lại trên vùng đất đầy sát khí này, Diệp Thiên nhíu mày lại, vùng đất này sát khí nặng vô cùng, chỉ cần hơi dẫn 1 chút thôi là có thể đưa người đến chỗ chết. Hơn nữa cảnh sát hôm nay cũng đến thăm dò hiện trường rồi nên dường như Diệp Thiên cũng không tìm ra thêm dấu vết có ích gì nữa.
Thuật sư khi bày trận, bình thường luôn lưu lại một chút nguyên khí trời đất. Chỉ có điều những tia nguyên khí còn sót lại đó đã hoàn toàn bị tiêu biến hết bởi âm khí hùng hậu nơi này. Cho dù bản lĩnh của Diệp Thiên có lớn đến đâu cũng không có cách nào nhìn ra người cách thức bày binh bố trận của người đó.
- Uầy, đây là cái gì nhỉ?
Khi Diệp Thiên đi tới chỗ hàng rào cảnh sát chợt phát hiện ở bên cạnh bồn hoa héo kia hình như có một chút bột phấn màu trắng. Đi qua hàng rào cảnh sát, Diệp Thiên đến chỗ đó, ngồi xổm xuống, dùng tay vốc lấy 1 nắm nhỏ, đưa lên sát mắt để nhìn.
Diệp Thiên mới nhìn đã nhận ra nguồn gốc của nắm bột phấn đó. Trong lòng chấn động mạnh 1 cái.
- Bột của ngọc thạch, đây… đây chính là sau khi thi hành trận pháp xong rồi bị vỡ ra!
Đến đây thì Diệp Thiên có thể khẳng định rằng vụ án cắn người đến chết xảy ra ngày hôm qua nhất định là vụ án âm mưu giết người. Vỗ vỗ phủi nắm bột phấn trong tay, Diệp Thiên theo hướng khi nãy, vạch bụi hoa héo ra tìm thêm.
Sau một hồi tìm kiếm, Diệp Thiên phát hiện, trong vòng mấy mét cách nắm bột đầu tiên ấy thì tổng cộng còn tìm được thêm 9 nắm bột ngọc thạch khác nữa. Linh khí ngọc thạch bị vỡ cũng đã cạn kiệt hết. Nhìn qua cũng không khác gì bột vôi cả. Chắc là vì như vậy nên cảnh sát mới không chú ý đến.
Thế nhưng Diệp Thiên nhìn vị trí của những nắm bột ngọc thạch này, cậu không nhịn nổi thốt ra 1 câu:
- Mẹ nó, lại là tên tiểu tử này à?
Nguyên nhân là bởi vì cách bày binh bố trận sắp đặt những miếng ngọc kiểu như thế này Diệp Thiên đã từng gặp qua rồi. Chính là lần trước khi Diệp Thiên vui mừng nhìn thấy trận Ngũ Quỷ Xuyên Cung kia. Chỉ có điều sắp đặt không được kỹ càng như lần trước, mới có thể chỉ dẫn sát khí nhập thân mà thôi.
Thế nhưng ở cái nơi âm khí cực thịnh này, chỉ cần bày 1 cách thô sơ như vậy thôi thực sự cũng là đủ rồi. Dường như chỉ cần một lượng sát khí bình thường được dẫn ra thôi, trong nháy mắt cũng có thể khiến cho tinh thần người bình thường không còn minh mẫn. Còn đối với những người có thể lực yếu cũng không phải không có khả năng bị chết ngay tại chỗ.
Diệp Thiên đi đến giữa trận pháp, khẽ nhắm lại 2 mắt, sau khoảng 1 lúc, nét mặt hơi mỉm cười:
- Tiểu tử, đừng có để cho ta gặp được ngươi trong thành Bắc Kinh này.
Mặc dù người bày trận này không có gì đáng để nói thế nhưng vẫn lưu lại một chút hơi thở. Hơn nữa người này không chỉ mới giết một mạng người, hắn có một loại sát khí có đặc thù riêng. Khi nãy Diệp Thiên sau một hồi tìm kiếm đã phát hiện ra luồng hơi thở này.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không phải là thần thánh, cậu cũng không có cách nào dựa vào luồng hơi thở này mà tìm ra được người gây án. Hơn nữa lại tìm được quá ít đồ vật, cho dù là có xem quẻ cũng không có đầu mối gì.
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiên chỉ có thể quay người bỏ đi. Chỉ có điều ngày thứ hai sau khi Diệp Thiên rời đi, nơi nay lại xôn xao thêm 1 tin ma quỷ mới. Nói là có một con quỷ trẻ tóc bạc, hôm qua ngồi đây đánh bài cùng mấy ông già.
Sau đó không lâu, có 1 công ty nước máy cần đặt ống nước qua nơi này. Chỉ có điều sau khi đào xuống được 3 thước thì phát hiện một chuyện kinh hãi.
Tại vùng đất chu vi khoảng mười mấy mét này phát hiện ra một ngôi mộ tập thể. Mà những bộ hài cốt này vẫn chưa phân hủy hoàn toàn. Tính ra thì hẳn là trước thời kỳ giải phóng.
Qua nghiên cứu, nơi này đã từng là một nhà máy xây dựng của một người Nhật Bản. Vì vậy có thể dễ dàng hiểu ra chuyện này là do phong trào nhân dân cùng chống lại việc dùng hàng hóa Nhật Bản. Đương nhiên, đó đều là những câu chuyện sau này.
Lục Sâm hai lần liên tiếp đều rơi vào tay một người. Theo như Diệp Thiên thấy, cậu và người này tuyệt đối là ngũ hành tương khắc. Sau này nói không chừng còn có thể gặp lại. Thế nhưng bây giờ Diệp Thiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Quay về Tứ Hợp Viện làm một giấc ngon lành. Hơn 5 giờ sáng Diệp Thiên tự nhiên thì tỉnh giấc. Đứng luyện công trong sân vườn sau. Lúc chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ thì cũng đã hơn 7h rồi.
Vừa đi đến sân trước, Diệp Thiên đã nhìn thấy cha đang rửa mặt ở giữa sân, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Cha, cha trở về từ khi nào vậy?
Lúc Diệp Thiên gọi điện cho cha thì cha cậu nói phải đợi mấy ngày nữa mới về được. Sao mà mới qua một đêm đã thấy về đến nhà rồi thế này?
Miệng Diệp Đông Bình đầy bọt, nói mập mờ:
- Cả đêm hôm qua cha về đấy, hôm nay hẹn xong với một người rồi đi xem đồ. Này, cha nói này, con không có việc gì thì đi cùng cha đi.
- Con chẳng hiểu gì về đồ cổ cả, đi với cha làm gì chứ? Con không đi đâu, sáng nay con còn có việc.
Diệp Thiên lát nữa còn phải đến giám sát căn Tứ Hợp Viện ở bên kia nữa, lấy đâu ra thời gian mà đi xem đồ cổ chứ?
- Này, này, cha nói này, tiểu tử nhà ngươi đừng có mà đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên sắp bước ra khỏi cổng, Diệp Đông Bình đang chải răng cũng lập tức đuổi theo kéo Diệp Thiên lại nói:
- Là đồ đào ở dưới đất lên. Một là cha xem không chuẩn, hai là sợ bọn họ chơi bẩn. Con không phải là muốn nhìn thấy cha đen đủi đấy chứ?
Vốn dĩ là Diệp Đông Bình mấy ngày nữa mới quay trở về Bắc Kinh, nhưng tối hôm qua nhận được một cuộc điện thoại, là một người quen cũ ở Tô Châu gọi đến nói là ông ấy có mấy người bạn làm nghề “phát khâu”. Hiện nay họ đang ở Bắc Kinh, trong tay có món hàng muốn bán ra.
Người bạn của ông ở Tô Châu kia bận việc không đến được nên giới thiệu họ cho Diệp Đông Bình. Thế nhưng những người kia chuẩn bị phải rời Băc Kinh gấp, chỉ còn ở lại mỗi sáng hôm nay mà thôi.
Diệp Đông Bình biết “phát khâu” có nghĩa là ăn cơm người chết. Những người đào trộm mộ này trong tay thường có rất nhiều đồ ngon, hơn nữa mua của họ giá cũng rất thấp vì vậy mà Diệp Đông Bình mới đi cả đêm từ Hồ Bắc về Bắc Kinh.
Sau khi nghe cha nói xong, Diệp Thiên nửa thật nửa đùa nói:
- Cha, cha bây giờ còn làm trái ngành nữa cơ à? Đến cả những đồ này mà cũng dám mua nữa?
Nhìn thấy con trai làm cái bộ dạng kỳ lạ đó, Diệp Đông Bình tức giận nói:
- Tên tiểu tử này lấy đâu là nhiều lời nói thừa thế? Ta không mua thì người khác cũng mua, để nó trong tay ta thì ít nhất còn có thể bán ở trong nước được chứ để người khác mua, nói không chừng đến tay bọn buôn lậu cũng nên.
Diệp Đông Bình nói không sai, vì thị trường đồ cổ đang nóng nên hành vi trộm mộ buôn lậu cổ vật ngày càng rầm rộ hơn.
Có rất nhiều đồ vật không bán được giá cao ở trong nước nhưng đem ra nước ngoài lại bán được gấp mấy chục lần. Vì món lợi nhuận kếch xù đó nên rất nhiều người đã bắt đầu bí quá hóa liều, ngay cả những người nông dân cày quốc cũng đổi sang nghề đào trộm mộ.
Như cửa hàng của Diệp Đông Bình ở Phan Gia Viên vậy, hầu như cứ 2, 3 ngày lại thấy có một vài người lén lút đến để bán đồ. Tuy rằng trong đó cũng không ít những kẻ lừa đảo nhưng cũng có rất nhiều đồ vật là được đào từ đất lên thật.
Đầu năm nay, mặc dù chính phủ lên án đào trộm mộ nhưng ngoài vùng Thiểm Tây bị ảnh hưởng khá lớn ra thì những vùng khác cơ bản cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ mà thôi. Tư nhân buôn bán cổ vật đào được ở đây dường như là chuyện quá bình thường rồi.
Diệp Đông Bình ban đầu cũng có chút mâu thuẫn nhưng nhìn thấy người khác tay trái mang vào tay phải bán ra, kiếm được một món tiền lớn như vậy thì cũng tự nhiên không nhịn được, cũng đành nước chảy bèo trôi mà thôi.
Nghe cha giải thích xong, Diệp Thiên gật gật đầu nói:
- Vâng, thế con đi cùng cha xem xem. Nhưng mà cha này, những đồ chôn theo người chết này cha cũng không nên dính vào nhiều.
Diệp Thiên đối với việc mua bán cổ vật này cũng không có ý kiến gì. Nếu mà không có việc đào mộ đó, thì trên thế giới này làm sao mà có nhiều cổ vật để mọi người thưởng thức như vậy được? Theo một nghĩa nào đó thì chính là do những người này đã thúc đẩy thị trường đồ cổ phát triển mạnh như vậy.
Thế nhưng những vật cổ này đã nằm trong lòng đất nhiều năm, dễ dàng nhiễm âm khí. Tiếp xúc nhiều không tốt cho thân thể, vì vậy Diệp Thiên cũng cảnh báo cho cha vài câu.
- Đừng có đem những lời đó để lừa gạt ta. Trên người ta không phải là có mang tấm bùa hộ mệnh của con rồi sao?
Nghe thấy con trai nói vậy, Diệp Đông Bình vén áo sơ mi lên. Trên dây lưng ở hông của ông có đeo một miếng ngọc thạch đầu quỷ, chính là món đồ Diệp Thiên tặng cho ông.
Sau chuyện Diệp Thiên nghịch thiên cải mệnh vì lão Đạo kia, mặc dù miệng Diệp Đông Bình vẫn cứ cứng ngắc nhưng đối với rất nhiều chuyện cũng đã biết thận trọng. Bên cạnh việc đeo dây đầu quỷ ở bên hông ra, cổ ông còn đeo miếng ngọc thạch quan âm cướp của Diệp Thiên nữa.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
- Sau này cha còn mua những đồ như thế, thì mang về cho con xem trước nha!
Những đồ vật đào ra từ trong mộ, có những cái bị nhiễm âm khí, nhưng cũng có những cái do cơ duyên trùng hợp mà tạo thành pháp khí tự nhiên. Diệp Thiên lần này muốn tìm kiếm đồ ngon trong những món đồ quý của cha mình.
- Được, chúng ta ăn sáng xong, đến 8 giờ thì bên đó sẽ gọi điện đến.
Nhìn thấy chị gái mua đồ ăn sáng về đến sân rồi. Diệp Đông Bình tiện tay lau mặt rồi cùng Diệp Thiên đi vào bếp.
Trên ghế sô pha trong một căn phòng ở tầng 18 của một tòa nhà đối diện với cục công an khu vực tây thành, 6, 7 người đang nằm la liệt trên sàn nhà, khắp nơi đều đặt những vật mang theo dính đầy bùn đất.
- Vượng ca, đợi cầm được món tiền này rồi hẵng đi cũng chưa muộn mà, bằng này đồ của chúng ta đổi thành 20 vạn cũng không thành vấn đề.
Một người đàn ông 30 tuổi dánh người khôi ngô cẩn thận nói giọng thật nhỏ với người trung niên gầy yếu ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đang nhắm mắt tập trung tinh thần.
- Không được, mấy ngày này tiếng gió rất chặt, ta luôn cảm thấy có chút không ổn cho lắm. Bửu Tử, cậu hãy đi cùng ta đi.
Người trung niên lắc lắc đầu, mở to mắt nhìn những người khác, nói:
- Vương Thuận, con ở lại, sau khi vật rời tay thì đến tập hợp ở chỗ cũ ở Ô Lỗ Mộc Tề. Ở đó có món làm ăn lớn, sau khi làm xong chúng ta sẽ xuất cảnh ở đó, cùng nhau hưởng thụ vài năm!
Người tên Vương Thuận kia tuổi còn khá trẻ, bộ dạng nổi bật nhất trong đám người kia, sau khi nghe thấy người trung niên nói vậy, cười nói:
- Sư phụ, sư phụ ra tay thì quỷ khóc thần sầu, đến cảnh sát cũng không tìm ra được điều gì thế thì còn điều gì đáng sợ chứ?
- Cậu thì biết cái gì? Đừng có cho rằng mới học được hai năm trận pháp kỳ môn mà đã là thiên hạ vô địch rồi, sư phụ cậu tôi còn thua xa.
Người trung niên nghe thấy vậy liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho Vương Thuận ngậm miệng lại. Trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
- Đi thôi, tách ra lên xe!
Người trung niên vừa đứng dậy, mấy người vốn đang nằm ở khắp nơi cũng lần lượt đứng dậy, đâu vào đấy lần lượt đi ra khỏi phòng.