Thiên Tài Tướng Sư

Chương 801: Chương 801: Người siêu năng lực




Tuy là linh khí trong động đá vôi phần lớn là để bồi dưỡng cho nham thạch xung quanh, còn có một phần bị cơ thể hấp thu vào nhưng hàm lượng của nó vẫn rất ít, sau khi hấp thu hết toàn bộ linh khí này, nguyên thần của Diệp Thiên đã có cảm giác nảy nở ra.

Chỉ có mấy lần kinh nghiệm trước đó, Diệp Thiên biết, bế quan không phải là chuyện đùa, vì một khi đã bế quan, ngắn thì vài ngày, dài thì vài tháng hắn sẽ không còn có thể khống chế được nữa, rất rõ ràng rồi, bây giờ không phải là thời điểm tốt để bế quan.

- Đúng là lãng phí thật, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có gì.

Nhìn mấy khối linh thật hầu như cũng giống với mấy khối xung quanh, Diệp Thiên lắc đầu tiếc nuối, hắn tuy là kiếm được chút lợi ích nhưng số lượng linh khí ở đây cũng không bằng khối lượng nguyên chất chứa trong một miếng linh thạch, nếu bảy tám khối linh thạch kim loại này là tốt hoàn toàn thì có lẽ Diệp Thiên đã có thể tu luyện thành tiên thiên trung kỳ hoặc một cấp bậc sâu hơn rồi.

Diệp Thiên không biết rằng, hành vi này của hắn, đã cắt đứt hy vọng tái sinh của vùng linh mạch này, đương nhiên, cho dù là Diệp Thiên biết thì hắn cũng sẽ không quan tâm đâu, trăm nghìn năm sau thì hắn đã qua đời rồi, nơi này cho dù là tái sinh linh mạch đi thì có liên quan gì đến hắn nữa chứ.

Thu thấp số linh khí này xong thì không cần phải lưu lại ở nơi này nữa, Diệp Thiên bước ra khỏi mỏ quặng, men theo con đường cũ để đi lên.

- Thích chơi thuốc nổ? Vậy thì cho các người chơi sướng luôn!

Lúc đến nơi có bố trí thuốc nổ, Diệp Thiên cười nhạt một cái, sử dụng tâm niệm, chân khí bao xung quanh người hắn nhấc bỗng hắn lên, lúc đến phía dưới thang máy, hắn linh hoạt hất tấm sắt bịt miệng động lại.

Thời gian Diệp Thiên vào mở quặng không dài, cũng chỉ mấy phút là cùng, đợi sau khi hắn đi ra, mấy bảo vệ đứng canh cửa vẫn còn đang ngáy như sấm, mấy nhân viên làm việc ở đây không hay biết rằng mình đã từng nằm ngủ trên miệng núi lửa.

- Lại cùng hướng với nơi mình ở?

Diệp Thiên phát ra một luồng tâm thần, đột nhiên đã phát giác được phương hướng rời đi của những người đó. Lúc hai đội quân đánh thuê kia rời đi, Diệp Thiên đã để lại ký hiệu trên người họ, chỉ cần khoảng cách không xa lắm thì Diệp Thiên đều có thể dễ dàng tìm thấy họ.

Dò theo khí cơ của mình để tìm, Diệp Thiên đã đến một khu biệt thự tư nhân có cảnh vệ nghiêm ngặt, bên ngoài khu biệt thự có giăng lưới điện rất cao. Từ ngoài nhìn vào giống như một nhà tù vậy, nhưng diện tích đất bên trong rất lớn, các loại hình giải trí nào cũng có, có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của người sống bên trong.

Hàng rào điện và camera quả nhiên có thể phòng ngừa được những tên côn đồ cùng những kẻ phản động, nhưng lại không ảnh hưởng gì lắm đến bầu trời, Diệp Thiên thản nhiên hạ người xuống phía sau một căn biệt thự, tay trái bám lên cửa sổ, khóa cửa bên trong tự động mở ra.

- Ý, cẩn thận vậy, còn thận trọng hơn cả

Lúc Diệp Thiên định mở cửa sổ thì phát hiện trong khe cửa có một đường dây mỏng nhỏ như sợi tóc, cuối dây có gắn một cái chuông, chỉ cần Diệp Thiên mở cửa số thì chiếc chuông treo trên bệ cửa sẽ phát ra tiếng chuông cảnh báo.

Thực rad t không biết, làm cái nghề lính đánh thuê này không phải đặt đầu ở thắt lưng để kiếm tiền, khắp các nơi khác thì đừng nói, những người hoặc đoàn thể mà bọn họ cần đối phó cũng đều có thân thế cả, nhiều lính đánh thuê hoàn thành nhiệm vụ xong, vừa vào địa giới của người khác đã bị xử rồi.

Vì vậy những người có kinh nghiệm về cơ bản đều đặt an toàn của mình lên đầu, vì chỉ có bảo đảm an toàn cho bản thân mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải vì đến vội vàng thì số người này còn lắp đặt thêm tuyến hồng ngoại để cảnh báo nữa kia.

Mấy trò làm xiếc này làm gì qua mặt được Diệp Thiên, lúc hắn ngao du giang hồ với Lý Thiện Nguyên đã gặp nhiều rồi, chỉ là không ngờ người ngoài ngành cũng dùng chiêu này, một luồng chân khí lập tức luồn qua cửa sổ bao quanh chiếc chuông nhỏ kia.

Đưa tay đẩy một cái, cửa sổ được mở ra, Diệp Thiên nhảy vào nhẹ nhàng như mèo, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào cả.

Thường thì, những người thường đi lại ở biên giới chết choc cũng sẽ sinh ra giác quan thứ sáu, nhưng lúc này lỗ chân long của Diệp Thiên đều đóng lại hết, dù là người có cảm tính lớn đến đâu thì cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Thiên.

- Tất cả là mười tám người, ở ba tần, mồi tầng đều có phòng bị riêng, xem ra không phải là người trong một nhóm?

Diệp Thiên giải phóng thần thức, cả khu biệt thự thu vào mắt hắn, hắn phát hiện, bao gồm tầng mà hắn đang đứng thì cả ba tầng đều ở đầu người, họ nằm sát nhau, vũ khí lên sẵn đạn, tinh thần cảnh gác rất cao.

- Tống Hiểu Long, cậu cũng coi trọng tôi đấy chứ, tiêu tốn cũng khá đấy chứ!

Diệp Thiên cười nhạt một cái, hắn cũng đã hợp tác với Mã Lạp Khai mấy lần, tất nhiên biết được giá của mấy binh đoàn đánh thuê quốc tế này, xem ra Tống Hiểu Long lần này vì giết mình mà tốn không ít máu rồi!

- Giết người sẽ bị người giết, muốn giết tôi, thì lo chuẩn bị chết trước đi…

Mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ tàn khốc, cơ thể đi lại xung quanh căn phòng như ma, cảnh vệ canh cửa chợt thấy hôn mê một cái rồi ngủ thiếp đi.

Diệp Thiên tìm kiếm khắp trong căn phòng, lúc Diệp Thiên nhìn thấy một bộ súng máy có bộ đồ phòng bị là sạc đạn vòng tròn thì mắt chợt sáng lên, hắn lấy trong túi ra loại thuốc nổ nổ liên tiếp TNT rồi nhét vào bên trong bộ sạc.

Ngoài bộ sạc này ra, Diệp Thiên còn đặt một ngòi thuốc nổ trong túi đựng đạn của một người khác, hai ngòi thuốc nổ này tuy là cộng lại cũng chỉ được một hai ký nhưng cũng có thể tiến những người này đi gặp thượng đế rồi.

Như vậy, sau khi Diệp Thiên đi dạo khắp tòa biệt thự thì số thuốc nổ trong túi cũng đã sử dụng hết, Diệp Thiên từ trước đến giờ không phải là người đánh người nương tay, trong mắt hắn, kẻ địch thì phải chết.

Hắn đi ra từ cửa sổ đi vào lúc nãy, móc chiếc chuông lại chỗ cũ, Diệp Thiên không để lại bất kỳ dấu vết nào cả, cái người cảnh vệ kia cũng chỉ là nghỉ mình vừa ngủ gật một chút mà thôi chứ không bao giờ hoài nghi đã có người đột nhập vào phòng của mình.

- Jerry, cậu hình như xem thường chuyện quan trọng thì phải?

Lúc Diệp Thiên định quay về khách sạn thì một tòa biệt thự còn sáng đèn bên cạnh chợt phát ra tiếng nói chuyện, làm Diệp Thiên dừng chân lại nép người vào bóng tối.

Vì Diệp Thiên phát hiện, trên cơ thể người đang nói có khí cơ mà hắn giải phóng ra, chắc là cũng từ mỏ quặng về.

- Kế hoạch vì sao lại thay đổi rồi, không phải ban đầu chỉ cẩn làm cho mỏ quặng đó phát nổ thôi sao?

Người đang nói hiển nhiên nghi ngờ Jerry, điều này rất hiếm gặp trong binh đoàn Black Widow, bọn họ đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh và sự chỉ huy của Jerry.

Nhìn thấy đồng nghiệp nghi ngờ mình, Jerry lắc đầu nói:

- Clyde, đối thủ của chúng ta rất mạnh, phát nổ mỏ quặng không phải là có thể dồn hắn đến chổ chết được, tôi bắt buộc phải làm sao để không có bất cứ sơ hở nào.

- Động sâu mấy trăm mét bị nổ mà còn không chết? Jerry, cậu phải biết hậu quả của việc này, chúng ta không thể chịu đựng được đâu…

Clyde chính là người cho phát nổ trong binh đoàn Black Widow, vốn dĩ hắn đã đến động bố trí ba mươi cân thuốc nổ TNT rồi, chổ này có thể làm đổ sụp cả mỏ quặng, hơn nữa sẽ không dẫn đến nghi ngờ.

Nhưng không ngờ Jerry lại thay đổi kế hoạch, làm binh đoàn phải mang số thuốc nổ đó lên lại, như vậy, sự việc đã nghiêm trọng rồi, vì số thuốc nổ này mà phát nổ thì chấn động và lượng khí độc mà nó phát ra sẽ gây ra một tai họa lớn cho cả Johannesburg.

Binh đoàn vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào là đúng, nhưng ai cũng có lương tâm, Clyde tuy là tuân theo mệnh lệnh của Jerry nhưng trong lòng hắn lại không phục, sau khi từ mỏ quặng trở về liền chất vấn Jerry.

Không chỉ có Clyde, một vài người nữa trong binh đoàn cũng nhìn về phía Jerry, cần biết rằng, nếu số thuốc kia mà nổ thì nó còn gây chấn động hơn cả sự kiện 911 ở Mỹ nữa, nếu bị người ta biết được là do binh đoàn Black Widow gây ra thì trên trái đất này e rằng không còn chỗ đứng cho họ nữa rồi.

- Clyde, suy nghĩ của mọi người tôi đều biết.

Jerry khoát tay nói:

- Nhưng nếu xuất phát từ góc độ của tôi, thì tôi phải để hành động không có bất kỳ sai sót nào, vì cái người Trung Quốc kia rất có khả năng có siêu năng lực, cứ cho là mỏ phát nổ đi thì cũng chưa chắc đối phó lại hắn!

- Siêu năng lực, cái này…cái này sao có thể được?

Jerry vừa nói xong, mọi người mặt biến sắc, Clyde vội vàng hỏi:

- Jerry, cậu biết hắn có siêu năng lực sao còn nhận nhiệm vụ này, như vậy sẽ hại chết mọi người đó!

- Jerry, tôi cũng cần một lời giải thích!

Một người ngồi im lặng ở góc phòng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Jerry, người này là Brooke, tay hỏa lực của binh đoàn, cũng là người thực hiện nhiệm vụ, nhưng nếu người quen mà gặp hắn thì cũng sẽ nhận ra bộ dạng của hắn.

Vốn dĩ Brooke không khôi ngô tuấn tú cho lắm nhưng có một khuôn mặt cương nghị, tuy nhiên Brooke bây giờ, khuôn mặt đã bị biến dạng trầm trọng, từ trán đến cằm hắn, da thịt bị tràn ra, giống như bị móng vuốt của động vật cào vào mặt vậy.

- Brooke, Clyde, sau khi tôi nhận nhiệm vụ này mới biết được từ một vài việc mà đối phương đã làm trước đó…

Jerry cười khổ, lúc hắn tiếp nhận nhiệm vụ, liền bắt đầu thu thập những tài liệu có liên quan đến Diệp Thiên, nhưng tài liệu thu thập càng nhiều thì hắn càng sợ hãi.

Đặc biệt là sau khi biết được rất có khả năng Diệp Thiên có liên quan đến vụ việc ở Nga, hắn đã xác định Diệp Thiên chính là một trong số ít người có siêu năng lực.

Jerry sỡ dĩ phán đoán như vậy là vì binh đoàn của hắn đã từng gặp một người như thế, lần đó gần như cả binh đoàn đều bị giết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.