Thiên Tài Tướng Sư

Chương 265: Chương 265: Phản chủ!






Không gian cao 5 mét bên trong căn phòng ở chính giữa này có 6 cây cột cao gần nửa mét xung quanh để chống đỡ toàn bộ căn phòng trong mộ vô cùng chắc chắn. Cho dù là động đất có xảy ra thì chưa chắc có thể khiến nó sụp xuống được.

- Ầy, giật cả mình!

Diệp Thiên lấy tay gõ lên trên 1 cái vột, vọng lại tiếng gỗ đặc “tùng tùng” mới khiến cho cậu thở dài nhẹ nhõm, bởi vì những cây cột này đều đã được sơn 1 lớp phần vàng, trông giống như được đúc bằng vàng vậy.

Diệp Thiên cũng không biết những cột này rốt cuộc là bằng gỗ gì nhưng trải qua hàng ngàn năm mà vẫn không mục, nhất định là loại gỗ rất quý.

Trên 6 cột gỗ đó còn có khắc hình rồng nữa, hơn nữa trên mái vòm và những bức tường xunh quanh còn có đủ mọi hoa văn, màu sắc, dưới ánh đèn, có vẻ như vô dùng tráng lệ.

Chỉ có điều Diệp Thiên lại không phải là người đầu tiên vào đây, bởi vì bên ngoài đã bị không khí ăn mòn đi, rất nhiều màu của hoa văn đã bị phai màu và tróc ra, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi được khí thế và độ sang trọng của ngôi mộ ngàn năm này.

Trong căn phòng giữa này dùng 3 cây cột để phân thành 3 cái nhĩ thất. Thế nhưng những vật chôn cùng ở bên trong nhĩ thất đều đã bị dọn sạch rồi, chỉ còn 1 chút đồ vàng bạc bị rơi dưới đất, không gian to như vậy rõ ràng là có chút trống rỗng.

Diệp Thiên biết, những ngôi mộ ở thời Trung Quốc cổ đại, bình thường thì bố cục của 2 căn phòng thường cho thấy thân phận của chủ nhân đạt đến thứ bậc vương công quý tộc.

- Ngôi mộ này rốt cuộc là mộ của ai nhỉ?

Lần đầu tiên trong đời đi ăn trộm mộ, Diệp Thiên trong lòng cũng có suy nghĩ như nhà khảo cổ học, bởi vì cậu thực sự tò mò, chủ nhân ngôi mộ này rốt cục đã đắc tội với vị cao nhân tiền bối đó như thế nào? Mà bị người đó bố trí bố cục tuyệt tử tuyệt tôn như thế này.

- Ý, chỗ này chắc hẳn là mắt trận, thế nhưng người bày ra bố cục phong thủy này, sao lại sửa căn phòng phía sau thành nơi hội tụ âm sát khí như thế này?

Những chỗ khiếm khuyết trên đá cẩm thạch đó trong mắt của các nhà khảo cổ thì đều có giá trị nghiên cứu như những tác phẩm nghệ thuật thời cổ đại, thế nhưng đối với Diệp thì thì chỗ đó lại là những nơi quan trọng trong bố cục phong thủy.

Nhưng điều làm cho Diệp Thiên hoang mang khó hiểu chính là, nơi đặt quan tài ở căn phòng phía sau, thường thường mà nói, là nơi các thầy phong thủy bố trí mắt huyệt của huyệt sinh cát, là để phù hộ cho con cháu sau này.

Thế nhưng bố trí theo kiểu phong thủy thế này thì là hoàn toàn trái lại, nếu Diệp Thiên đoán không lầm, thì người thiết kệ mộ này đã thiết kế căn phòng này này thành 1 địa thế phong thủy nguy hiểm.

Âm sát phát ra từ căn phòng phía sau của ngôi mộ, đều hội tụ phía trên mái vòm của căn phòng ở giữa, khí sinh cát trong lăng mộ này không có nhiều, việc này đối với chủ nhân ngôi mộ mà nói thì đúng là cả 1 tai họa!

Học thuyết phong thủy có câu:

- Nhà dương ảnh hưởng đến người 1 nhà, còn nhà âm thì ảnh hưởng đến cả 1 dòng tộc.

Có thể thấy được phong thủy của ngôi mộ quan trọng như thế nào.

Người là do tình của cha, máu của mẹ thai nghén mà hình thành, cho nên xương cốt của cha mẹ mà được chôn ở 1 nơi tốt có thể phù hộ cho con cháu, còn nếu như ngược lại, sẽ không ngừng gây hậu họa, thậm chí tuyệt tử tuyệt tôn.

Diệp Thiên sau khi quan sát toàn bộ hơn nửa giờ, khẳng định ý kiến của mình là đúng, thế nhưng điều này cũng khiến cho cậu phải lơ mơ:

- Người này nhất định là phải có đại thù hận nên mới có thể bố trí như thế kia, mà chủ nhân ngôi mộ này lẽ nào cũng không nhận ra chút sao?

Ngôi mộ này có thế 3 ngọn núi vây quanh, phía đông tây còn có nước chảy, có thể nói là có bố cục phong thủy vô cùng tốt, thế nhưng bố trí trong mộ lại bị người ta cải biến, khiến cho nơi này biến thành 1 cái huyệt chết.

Mà toàn ngôi mộ này lại được xây dựng hết sức nguy nga tráng lệ, rõ ràng là chủ nhân hết sức coi trọng. Thế nhưng mấu chốt là ở chỗ, nơi này bị người ta thay long đổi phượng, điều này có thể khẳng định không phải là do chủ nhân của ngôi mộ thiết kế như thế.

Như vậy chỉ có 1 kết luận. Chính là vì không biết chủ nhân ngôi mộ không biết đắc tội thế nào với nhà thiết kế phong thủy kia khiến cho ông ta âm thầm mà chế tạo như thế này.

Thế nhưng sắp đặt ra trận pháp phong thủy nham hiểm như thế này cũng sẽ bị trời phạt, vị tiền bối bày ra phong thủy như thế này nhất định là có đại hận gì đó với chủ nhân ngôi mộ, nên mới mạo hiểm chấp nhận trời phạt mà gây ra hành động điên cuồng như thế này.

- Thật là có lợi cho mình quá!

Cảm nhận được âm sát cuồn cuộn ở căn phòng phía sau không ngừng hướng về phía mái vòm chỗ Vô Ngân đó, Diệp Thiên cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, nơi này khí cực âm tích tụ ngàn năm, trong thời gian 1 ngày ngắn ngủi thế này đã bị Vô Ngân hấp thụ hơn 1 nửa rồi.

Chất liệu làm ra Vô Ngân vô cùng tốt, hơn nữa trước kia nó cũng nằm trong huyệt mộ, cũng là chỗ cực âm, nếu không thì cũng không thể hình thành pháp khí tự nhiên như thế.

Chỉ có điều sát khí trong âm huyệt đó gần như đã bị Vô Ngân hấp thụ hết nên khiến cho phấm chất của Vô Ngân không thể tăng thêm 1 bậc nữa, mà âm sát khí nơi này ngàn năm chưa phát ra ngoài, Vô Ngân thì giống như là 1 cái thùng không đáy, hấp thụ toàn bộ sát khí trong lăng mộ.

Bây giờ cho dù là sát khí có thoát ra ngoài đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gì lắm đến chung quanh thôn cả, nhiều nhất cũng chỉ gây ra mấy bệnh vặt đối với những người có thể lực yếu.

- Để ta giúp ngươi vậy!

Cảm nhận được sát khí từ căn phòng phía sau không ngừng truyền ra, Diệp Thiên đứng ở chỗ mắt trận ở phòng giữa, hai tay chắp lại chỉ huyệt, kích động nguyên khí tòan thân, miệng quát lớn 1 tiếng:

- Dẫn!

Theo tiếng quát của Diệp Thiên, nguyên khí trong căn phòng giữa trong nháy mắt chuyển động nhanh dần lên, hình thành 1 cái lốc xoáy vô hình, hút hết nguyên khí đang không ngừng tuôn ra từ căn phòng phía sau.

Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn căn phòng giữa hình như giảm xuống mấy độ, âm thanh di chuyển của sát khí giống như là tiếng khóc thảm thiết vậy. Thế nhưng tâm thần Diệp Thiên vốn rất kiên định, căn bản là không bị chút ảnh hưởng gì, hai tay nhấc lên, dẫn luống sát khí hướng về chỗ mái vòm trong lăng mộ.

- Keng.

Vô Ngân vốn bị Diệp Thiên cắm trên bức tường chỗ mái vòm đó, phát ra 1 tiếng kêu vang, tựa như là tiếng vỗ tay, mà tốc độ hấp thụ của nó cũng nhanh dần lên, trong vòng 5, 6 phút ngắn ngủi đã bị nó hấp thụ hết!

Diệp Thiên cũng không biết Vô Ngân có tác dụng như thế này, kinh ngạc vui mừng thầm nghĩ:

- Chẳng trách được sư phụ rất tôn sùng những pháp khí tấn công, nếu năm đó có ngôi mộ như thế này tồn tại, sư phụ cũng không cần phải tổn thất pháp khí, có thể trực tiếp để hấp thụ chỗ sát khí trong cổ mộ ở núi này rồi!

Đúng vào lúc Diệp Thiên đang trầm tư suy nghĩ này, trong đầu đột nhiên hoảng hốt, bản thân như đến chỗ chiến trường cổ vậy, mấy vạn người chém giết lẫn nhau, xung quanh tiếng la hét động trời, chân tay bay loạn xạ, nơi đâu cũng là núi thi thể, biển máu, giống như là 1 chiến trường Shura vậy.

- Mẹ nó, muốn tạo phản à?

Diệp Thiên sửng sốt, dùng sức cắn 1 chút đầu lưỡi, cảm thấy trong miệng hơi mằn mặn, toàn thân mới tỉnh lại, trong lòng giận dẽ, chỉ tay 1 cái, miệng quát:

- Đến!

Bị khí của Diệp Thiên dẫn dắt, Thanh Vô Ngân vốn bị cắm ở trên đỉnh chóp của mái vòm, như là xuyên qua miếng đậu hũ, đâm thủng qua 4 bức tường rồi bay vụt đến phía Diệp Thiên.

Sát khí trong người Vô Ngân lúc này không ôn hòa giống như lúc trước, 1 trận sát khí mãnh liệt phát ra, mục tiêu chính là Diệp Thiên đứng ở trong mộ.

- Ông nội nhà mày, bố mày tẩm bổ cho mày, lại muốn tạo phản à?

Tuy rằng trong sách cổ kế truyền có nói về pháp khí thông linh và phản chủ, nhưng Diệp Thiên cũng chưa bao giờ gặp qua, tình hình trước mắt cậu có thể không hiểu sao, Vô Ngân lúc này chính là không cam lòng để cậu điều khiển.

Mắt thấy Vô Ngân đã đến trước mặt, tay phải Diệp Thiên nhanh như chớp giơ lên, dùng 2 ngón tay kẹp lấy mũi kiếm. Tuy rằng toàn thân Vô Ngân rung động, phát ra những tiếng kêu “ vù vù”. Nhưng cũng không còn nguy hiểm nữa.

Tay trái Diệp Thiên liên tục chỉ ra mấy cái nhanh chóng đánh vào thân thể Vô Ngân, sáu đó mở miệng ra, vừa rồi cắn lưỡi ra máu, phun 1 ngụm máu tươi đó lên trên thân thể Vô Ngân.

Thanh Vô Ngân vốn giãy dụa không ngừng, bị 1 ngụm máu tươi của Diệp Thiên phun lên, lập tức ngừng hẳn, thu lại toàn bộ sát khí động trời vào trong mình kiếm, trong nháy mắt lại biến thành 1 thanh đoản kiếm đen xì.

- Không ngờ lại phải dùng máu để tế!

Cảm nhận được thanh Vô Ngân trên cánh tay phải mình truyền lại cái cảm giác huyết mạch tương đồng, Diệp Thiên giơ tay lau máu tươi trên miệng. Khi nãy cậu sử dụng bí thuật chính là sở trường thu phục hung khí.

- Keng!

Vô Ngân phát ra 1 tiếng giòn vang, thế nhưng lần này không phải là tấn công người mà giống như là đứa trẻ làm nũng, khiến cho Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười.

- Bỏ đi, lần này ta tha cho ngươi!

Diệp Thiên cười chuẩn bị thu thanh Vô Ngân về.

- Keng!

Không biết vì sao Vô Ngân đang yên ổn trong lòng bàn tay Diệp Thiên bỗng nhiên hướng về phía hành lang tối tom kia vang lên 1 tiếng kêu.

- Ý, pháp khí cảnh báo, hay là bên trong còn có đồ vật gì?

Diệp Thiên hơi sửng sốt 1 chút, hắn có thể cảm nhận được sát khí ở căn phòng phía sau, hình như cũng không toàn toàn bị dẫn ra, nơi đó bị sát khí ăn mòn ngàn năm, nói không chừng lại có 1 món như Vô Ngân tồn tại.

- Vào núi không thể tay không ra về, những đồ của người xưa này cũng là thuộc về mọi người, mình mang đi 1 món cũng không làm sao cả.

Diệp Thiên vốn không có ý định ăn cắp đồ trong mộ, thế nhưng có thể khiến cho Vô Ngân cảnh báo như vậy, thì không thể là vật thường được, nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt, sau khí đi qua phòng giữa, thì đi vào hành lang phía sau.

Bình thường chủ nhân đều để quan tài ở căn phòng phía sau, nếu là ngôi mộ vợ chồng cùng chôn thì phòng sau còn có thêm mấy căn phòng nhỏ nữa, là để đặt những thê thiếp của chủ nhân ở đó.

- Ấy, nơi này sao mà vẫn còn người chết thế này?

Khi đi đến chỗ tiếp giáp giữa hành làng và cửa bằng đá cẩm thạch, Diệp Thiên dừng bước.

Bởi vì bên cạnh cánh cửa bằng đá cẩm thạch, còn có 1 bộ thi thể người chết, Diệp Thiên từ chỗ quần áo trên thi thể thối rữa này có thể nhìn ra, hắn nhất định không phải là thi thể của chủ nhân ngôi mộ bị vứt ở đây, mà là người đời sau vào ăn trộm mộ.

Theo lý thuyết bên trong ngôi mộ sẽ không còn có nguy hiểm nữa, Diệp Thiên chau mày, trong lòng sinh ra 1 tia báo động, tay trái cầm Vô Ngân, tay phải chậm rãi đẩy cánh cửa cẩm thạch sớm đã bị phá hủy kia ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.