Bao Phong Lăng ở chính là phòng hai người, cả cái gian phòng chỉ có đến mười thước vuông, ngoài hai giường cho một người nằm, ngay cả chỗ bầy đặt cái bàn đều không có.
Chỗ gần cửa sổ, có một cái bàn trà nhỏ, bên trên chất đầy mì ăn liền gói to, một mùi nấm mốc thẳng hướng chóp mũi, nhìn tro bụi trên cửa sổ, gian phòng kia hẳn là lâu chưa được thông gió .
Thành thị phía nam Trường Giang, thông thường đều không có hệ thống sưởi hơi, mà loại nhà khách này, cũng không thể có lắp bộ điều hòa, kéo bức màn, ngoài cửa sổ đèn chiếu sáng vào tuyết trắng phản chiếu tới phòng, có vẻ ẩm ướt và lạnh lẽo dị thường.
- Nằm trên giường đi, đắp thêm một cái mền!
Ở trong phòng nhìn qua một phen, Diệp Thiên đem Bao Phong Lăng cơ hồ sắp không có sức nặng vào nằm trên một giường đơn, hắn thật đúng là sợ người này không qua được.
- Diệp... Diệp gia, tôi ... tôi không lạnh!
Bao Phong Lăng dùng tay áo bông tràn đầy vết bẩn lau nước mũi nước mắt trên mặt, bộ dáng khiến Chu Khiếu Thiên nhìn đăm đăm.
Chẳng bao lâu trước, người này vốn mang vẻ ông chủ, làm sao lại thành dạng này rồi? Chu Khiếu Thiên không khỏi hỏi dò:
- Ngươi... Ngươi thật là Bao Phong Lăng?
- Chu gia, là tôi mà!
Bao Phong Lăng cố nặn ra vẻ tươi cười khó coi hơn so với khóc.
- Ngươi... Làm sao ngươi biến thành bộ dạng này?
Nhìn thấy Bao Phong Lăng tươi cười kiểu đó, Chu Khiếu Thiên rốt cục tin lời của hắn.
- Tôi... Diệp gia, ngài hãy tha cho tôi đi!
Nghe được Chu Khiếu Thiên nói vậy, Bao Phong Lăng rốt cuộc cười không nổi , nói với Diệp Thiên liền dập đầu xuống.
Bao Phong Lăng biết, chính mình sở dĩ biến thành bộ dạng này, người không ra người quỷ không ra quỷ, tất cả đều là người thanh niên trước mặt này ban tặng, chẳng trách hắn hào phóng như vậy thả hai người họ đi.
Từ khi rời khỏi Bắc Kinh, Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị căn bản là không nghĩ chuyện quay về đi tìm Cát Lão Đại, hai người bọn họ cũng biết khả năng của Cát Lão Đại, quay về Giang Tây chỉ có thể là muốn tìm chỗ chết.
Nhưng ngay tại cái đêm hai người thừa lúc mù mịt chạy đến Đông Bắc, thân thể liền xuất hiện bệnh tật, lúc mới bắt đầu là cảm giác rét run. Bệnh trạng không khác gì phát sốt , chạy đến bệnh viện truyền hết một chai, dễ chịu hơn rất nhiều.
Thế nhưng khi đó, khi hai người đang ngủ, cũng gặp ác mộng liên tục. Không phải là bị tiểu quỷ trong Địa phủ đuổi, thì là quan phán ném vào chảo dầu, sợ tới mức hai người mấy ngày mấy đêm cũng chưa dám chợp mắt.
Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị cũng là người giang hồ, hiểu được chính mình hẳn là trúng tà, lúc này tìm một số thầy bà.
Nhưng sau khi lên đồng, tiền đưa ra ngoài không ít, một chút hiệu quả đều không có, gặp ác mộng một chút cũng không ít, ngược lại càng khủng bố hơn.
Ở Đông Bắc hơn một tháng, hai người mỗi ngày chỉ ngủ chưa đầy năm giờ, nên cũng đã gầy da bọc xương, hai người nghĩ kỹ lại, căn nguyên chính là ở Diệp Thiên.
Nhớ tới dặn dò khi Diệp Thiên thả bọn họ đi, không làm sao được, Bao Phong Lăng cùng Lưu lão nhị chỉ có thể lặng lẽ về lại hang ổ của Cát Lão Đại .
Muốn nói đã mấy tháng ác mộng, Bao Phong Lăng còn không sao, coi như là hắn mạng lớn, nếu đổi lại người bình thường thì không chừng lúc này đã thần kinh thất thường .
- Được rồi, đưa tay qua đây!
Thấy trước mặt Bao Phong Lăng thê thảm như vậy, Diệp Thiên cũng có chút mềm lòng, liền bắt lấy tay phải của hắn, đẩy nguyên khí vào.
Bao Phong Lăng đang đắp mền cũng cảm giác cả người rét run, đột nhiên cảm thấy một dòng nhiệt từ chỗ cổ tay vào trong cơ thể, cả người nhất thời ấm lên, thoải mái đến mức hắn thiếu chút nữa đã rên rỉ sung sướng.
- Diệp gia, cám ơn... Cám ơn ngài!
Đến tận đây, Bao Phong Lăng rốt cục xác định , ác mộng quấy nhiễu hắn lâu như vậy quả là do người trẻ tuổi trước mặt kia làm.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Đừng nói lời vô nghĩa này, chuyện tôi bảo ông hỏi thăm, làm thế nào rồi? Cát Lão Đại đã trở lại?
- Ông à, họ Bao tôi lớn như vậy chưa từng nói một câu không thật, xem miệng thúi của tôi ...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Bao Phong Lăng quen mồm bắt đầu nguyền rủa thề, nhưng lập tức liền phản ứng lại, hung hăng rút lại lời nói, nói:
- Diệp gia, tôi lừa ai cũng không dám lừa ngài, họ Cát đó thật sự đã trở lại...
- Khiếu Thiên, cho hắn chén nước sôi.
Thấy trên mặt Bao Phong Lăng lộ ra một tia không khỏe mạnh màu đỏ, Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Không vội, ngươi từ từ nói...
- Cám ơn, cám ơn Chu gia!
Bao Phong Lăng dùng hai tay bê chén trà, nói:
- Diệp gia, nhất định là Cát Lão Đại, Lưu lão nhị lúc ấy theo sau , nhưng ... nhưng sau đó lại không trở về...
Thì ra là, sau khi trở lại chỗ của Cát Lão Đại ở Nam Xương này, vì sợ đả thảo kinh xà, hai người cũng không dám phao tin, càng không dám đi liên hệ bạn bè trước kia, bọn hắn biết thế lực của Cát Lão Đại.
Nhưng hai người này chung quy theo Cát Lão Đại nhiều năm, biết một chút điểm dừng chân có vẻ bí ẩn của Cát Lão Đại , hằng ngày đều ở những chỗ kia trông chờ, cũng mất hơn một tháng.
Trời thương, tối ba ngày trước, rốt cục bọn hắn đã chờ được, Cát Lão Đại từ trong nhà một nhân tình đi ra, đúng lúc đụng phải Bao Phong Lăng.
Lúc ấy Bao Phong Lăng sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng hắn hiện tại mang bộ dạng này, chính là Cát Lão Đại cũng đều không thể nhận ra, hai người đối diện mà đi qua.
Bao Phong Lăng biết, Cát Lão Đại là người lòng nghi ngờ mạnh phi thường, nếu như mình nhiều lần đối mặt hắn, không chừng cũng sẽ bị hắn hoài nghi.
Cho nên để tránh đi, Bao Phong Lăng vội vàng gọi điện thoại cho Lưu lão nhị, gọi hắn từ trong nhà khách đi ra, để cho hắn tiếp tục theo đuôi Cát Lão Đại.
Nhưng Bao Phong Lăng không nghĩ tới chính là, trở lại khách sạn nửa giờ, hắn cùng với Lưu lão nhị mất liên hệ, lúc ấy Bao Phong Lăng cũng cảm giác được không ổn, ngay cả đồ đạc ở phòng khách sạn cũng không kịp dọn, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tránh ở một chỗ, Bao Phong Lăng tận mắt thấy, bảy tám người vào khách sạn của hắn, không qua năm phút liền ra rồi, không cần hỏi, nhất định là tới tìm hắn.
Bao Phong Lăng bị dọa bể mật cũng không dám ở lại thành phố Nam Xương nữa, trực tiếp gọi xe taxi đi tới Phong Thành, tại đây chờ đợi hai ngày, lúc này mới đi ra ngoài gọi điện thoại cho Diệp Thiên.
- Diệp gia, ngài... chỉ có hai vị tới sao?
Sau khi nói xong chuyện đã xảy ra, Bao Phong Lăng có chút thất vọng nhìn về phía Diệp Thiên, hắn vốn cho là Diệp Thiên thế nào cũng mang theo bảy tám người ở võ quán đi.
Phải biết rằng, trên mặt Cát Lão Đại thiếp vàng, gọi những chiêu lừa đảo là "Thiên môn", cũng thành lập "Thiên môn bát tướng" .
Giống như Bao Phong Lăng cùng Lý lão nhị chính là bát tướng trong "Chính" và "Phản", đặc biệt là chuyện thiên môn lừa dối người, ở trong bát tướng thuộc loại văn nhân.
Mặt khác Cát Lão Đại còn nuôi hai tổ chức "Phong" "Hỏa", những người này là phụ trách đấu võ trong bát tướng.
Năm đó xảy ra đánh nhau ở Nam Xương cùng người Đông Bắc dùng binh khí, chính là những người này là chủ lực, ương ngạnh đuổi người Đông Bắc ra khỏi Giang Tây, xác lập địa vị giang hồ của Cát Lão Đại.
Chỉ những người mà Bao Phong Lăng biết đến trong những người đó, đã có hơn mười tên côn đồ liều mạng, hơn nữa trên tay đều có dính máu tươi.
Tuy rằng Diệp Thiên cũng không phải người bình thường, nhưng tục ngữ nói cường long không chấn áp được bọn rắn độc, đối với bọn hắn, hai người đơn thương độc mã mà tới đó, trong lòng Bao Phong Lăng có chút không tin.
Diệp Thiên cười cười, nhìn lên Bao Phong Lăng, hỏi:
- Hai người là đủ rồi, sao nào? Sợ?
- Diệp gia, họ Cát đó còn buôn lậu thuốc phiện, trên tay hắn có súng đó.
Bao Phong Lăng có thể không sợ sao? Nếu không phải thủ đoạn của Diệp Thiên quá mức cay độc, hắn và Lưu lão nhị cả đời này cũng sẽ không tiếp tục trở lại cái chỗ này, năm đó bọn hắn chính là thấy tận mắt Cát Lão Đại đem người sống nhốt vào trong bao đay cho chìm sông.
- Còn buôn lậu thuốc phiện? Được, tôi hiểu!
Diệp Thiên gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia nghiêm khắc, nói:
- Đi thôi, theo tôi đổi phòng ở, bọn rắn độc càng lợi hại, cũng chỉ là rắn, thấy rồng thật thì phải lên đĩa thôi!
Năm đó Lý Thiện Nguyên đã trải qua thời kì thuốc phiện lũng đọan cả nước, đối với tai họa do người buôn thuốc phiện gây ra trong nước đó, quả là hận thấu xương.
Nhưng lúc ấy xu thế như thế, nhiều quân phiệt đều ở làm chuyện loại này, Lý Thiện Nguyên cũng giết không được nhiều như vậy, lúc ấy Thanh Bang lập ngay ra quy củ, không cho phép đệ tử Thanh Bang hút và buôn thuốc phiện.
Nhưng tiền tài động nhân tâm, thuốc phiện mang ích lợi lớn khiến cho quy củ kia giống như không có tác dụng, chính là vài bạn tốt của Lý Thiện Nguyên cũng không đồng ý, lão đạo sĩ sở dĩ rời Thanh Bang, có quan hệ rất lớn cùng chuyện này.
Đã bị ảnh hưởng từ sư phụ, Diệp Thiên cũng là căm thù đến tận xương tuỷ đối với những việc buôn lậu thuốc phiện này, cho nên nghe thấy Bao Phong Lăng nói vậy, trong lòng dĩ nhiên là nổi lên sát khí.
Mang Bao Phong Lăng đang sợ bóng sợ gió dùng một cái khăn quàng cổ che mặt rời khỏi nhà khách, Diệp Thiên tìm một khách sạn tương đối tốt cho hắn ở.
Diệp Thiên thuê hai gian phòng, Chu Khiếu Thiên cùng Bao Phong Lăng ở một gian, chính hắn ở một gian, cũng không phải nói Diệp Thiên ra vẻ sư phụ, chủ yếu là hắn còn muốn suy diễn phương vị hiện tại của Cát Lão Đại.
- Anh yêu, mạnh lên, mạnh chút nữa!
Ở Nam Xương, trong một nhà cao tầng ở trung tâm, đang có một trận đại chiến, da thịt ba chạm phát ra tiếng "Bành bạch" cùng tiếng của phụ nữ kêu la không dứt bên tai.
- Được chưa?
Sau một cơn run run, người đàn ông đang ghé vào trên người phụ nữ kia, trở mình nằm lại ở trên giường, tay phải hung hăng nhéo ở chỗ đầy đặn kia một cái.
- Anh Cát, anh càng ngày càng lợi hại nha!
Người phụ nữ cố nén đau đớn, miệng cười như hoa vội vàng tiến đến, nhưng trong lòng đang âm thầm khinh.
- Lúc mới bắt đầu đã uống thuốc tráng dương, ta đây vừa có chút hứng thú liền mất hứng rồi!
- Mẹ nó, hơn nhiều so với bọn đàn bà ẻo lả, sau này ta không bao giờ đi chỗ kia nữa.
Cát Lão Đại mê đắm vươn hai tay sờ loạn ở trên người người phụ nữ, nhưng tiểu đệ đệ phía dưới cũng mềm nhũn, cũng không cho hắn chút mặt mũi.