Tháng 9, Bắc Kinh ngập tràn trong sắc vàng của mùa thu, không khí cũng mát mẻ hơn, nhất là vào buổi sáng, nhiệt độ thường thấp hơn ban ngày đến 7, 8 độ. Những đi tập thể dục buổi sáng cũng phải mặc áo tay dài.
5 giờ sáng Diệp Thiên đã dậy, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng cũng đủ để làm cho anh chàng ngủ không mấy ngon giấc Ngạo Hải Minh tỉnh.
- Biết rồi, cậu cứ ngủ tiếp đi.
Diệp Thiên cười cười vẻ biết lỗi. Nhẹ tay nhẹ chân xỏ giày, ra khỏi kí túc xá.
Tuần trước, mấy vị phụ huynh luôn phiên nhau mời cơm 1 bữa, Diệp Thiên lần trước cũng mời lại họ 1 bữa lẩu, tốn đến hơn 100 đồng.
Thật đúng là cơm rượu làm cho tình cảm con người ta trở nên sâu đậm hơn, mấy anh em Diệp Thiên mới có uống vài bữa mà tình cảm đã gắn bó thân thiết như bạn bè lâu năm vậy.
Sinh viên mới thì hết năm nhất mới bắt đầu tập quân sự ở khu 2 Đại học Thanh Hoa. Đợi đến khi nào các vị phụ huynh về hết thì cuộc sống sinh viên của họ kể mới coi như là chính thức bắt đầu.
Tuy nhiên đối với Diệp Thiên mà nói, cuộc sống sinh viên này cũng vài điểm bất lợi. Đầu tiên là về vấn đề ăn uống.
Mặc dù Diệp Thiên không yêu cầu mọi bữa ăn phải thật nhiều nhưng mỗi buổi sáng cậu luyện tập thể dục cũng cần một bữa ăn đủ lớn để bổ sung năng lượng đã tiêu hao.
Để không ảnh hưởng đến người khác, mấy ngày này Diệp Thiên không luyện công, mỗi buổi sáng chỉ đi tản bộ, điều này khiến cậu, một người luyện công suốt hơn mười năm qua cảm thấy không quen.
Một vấn đề nữa là vấn đề thời gian nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ ngơi của Diệp Thiên vô cùng nghiêm ngặt, trước 10 giờ tối là cậu lên giường đi ngủ ấy thế mà mấy cậu bạn này, hết buôn chuyện lại chuyển sang đánh bài, khiến cho Diệp Thiên trong phút chốc đã có ý định chuyển ra ngoài.
Diệp Thiên cũng đã nghe ngóng, cửa tây Đại Học Thanh Hoa, khu dân cư đối diện với cửa nam Minh Hoa Viên có rất nhiều phòng trọ cho thuê.
Thế nhưng qua đấy xem xét tình hình, thì toàn là những cặp anh chị năm tư năm năm thuê trọ, môi trường cũng không tối, thế là Diệp Thiên đành phải bỏ ý định đó đi.
Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Thiên ra khỏi phòng, vừa đi vừa duỗi chân duỗi tay, vận động thân thể.
Khu chung cư Tử Kinh lúc này còn đang tu sửa nên sinh viên phải sống ở khu kí túc xá cũ, khu này cũng không cách xa khu sinh sống của công nhân viên chức, giáo viên nhà trường là mấy. Mặc dù trông hơi cũ một chút nhưng trang thiết bị cũng vẫn còn tốt, có cỏ xanh mơn mởn, cây xanh râm mát, có hồ, có núi bao quanh, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Lúc Diệp Thiên ra khỏi phòng là khoảng 5 giờ, thế mà trong sân trường đã có khá nhiều người đến sớm tập thể dục.
Có rất nhiều ông bà trong bộ võ phục màu trắng, chắc là tập thái cực quyền, luyện thái cực kiếm. Cũng có 1 vài sinh viên khoa nghệ thuật đang i i a a luyện thanh. Bất kể là sinh viên hay là giáo viên, tnét mặt họ trông thoải mái vô cùng,
Những người tập thể dục buổi sáng không nhiều, sân trường Thanh Hoa cũng rộng lớn vô cùng thế nhưng muốn tìm một nơi yên tĩnh kín đáo thật cũng chẳng dễ, Diệp Thiên chạy qua chỗ một rừng cây nhỏ, dừng chân bên bờ hồ phía cuối rừng cây đó.
Cậu khám phá ra nơi này mấy ngày trước. Nó không rộng lắm, không đủ để cho mấy người già đánh quyền, luyện kiếm thế nhưng vừa đủ cho mình Diệp Thiên luyện công.
Hơn nữa, không khí ở đây cũng vô cũng trong lành, không bị ô nhiễm môi trường, đối với Diệp Thiên mà nói, nơi này đúng là một báu vật. Lại không bị người khác làm phiền.
Không khí tươi mát ở đây cũng rất có ích giúp tinh thần tỉnh táo, dễ dàng hấp thụ nguyên khí của đất trời.
Sau khi dừng chân bên bờ hồ, Diệp Thiên đem ra một cái cọc, 2 mắt vô định, khẽ nhếch môi, há miệng hít vào một hơi rồi lại thở ra bằng mũi. Sau vài lần như vậy thì toàn thân thả lỏng hoàn toàn.
Sau khoảng 20 phút, mỗi lần Diệp Thiên hít vào thở ra lại càng sâu hơn.
Lúc thở như nuốt chửng cả đại dương, cổ họng nhìn rõ lồi lên một cục. Cứ như vậy kéo dài đến tận bụng.
Mà thở thì như tằm xuân nhả tơ, liên tục, kéo dài không dứt. Từ ngực tỏa ra một dòng khí mờ đục.
Đây là “ Thổ tức đại pháp” của Đạo gia mà Diệp Thiên đã tu luyện hơn 10 năm qua. Theo như lời Đạo gia, thì đây chính là phương pháp luyện trường sinh bất lão.
Đứng đó được khoảng hơn 1 giờ đồng hồ thì tia nắng đầu tiên đột nhiên hé ra từ phía rừng cây ở cuối hồ.
Lúc này Diệp Thiên đẩy mạnh một hơi ra ngoài, rồi lại hít thật sâu một hơi, phát ra những tiếng “phì phò” như long xà thành tinh trong rừng thở vậy. Lúc này Diệp Thiên cảm nhận được như có một luồng nguyên khí thuần khiết của đất trời đang bao quanh mình vậy.
Lời phật dạy là tự thân, giác ngộ con người, hoàn thiện bản thân. Trình độ phụ thuộc hoàn toàn vào nỗ lực và tài trí của bản thân, các vị cao tăng đắc đạo từ xưa đến nay cũng đều cần phải có nỗ lực và trí tuệ cùng lớn.
Mà Đạo gia có nhiều người cũng luyện khí thổ mong được thành tiên thành phật. Xưa nay chẳng phải là đã có biết bao nhiêu phương pháp luyện đan, luyện khí hay sao.
Phương thức khi nãy Diệp Thiên hấp thụ tia nắng đầu tiên trong ngày theo phương pháp của Đạo Gia là một phương thức rất quan trọng, được gọi là Đông lai khí tử, hay còn gọi là “ Nhật tinh”, rất có lợi cho việc tu luyện Đạo gia.
Hít một hơi thật sâu vào trong bụng, Diệp Thiên 2 mắt dần khép lại, 2 hàm răng đập liền 72 lần, khiến cho nước bọt trong miệng phân thành 3 ngụm rồi nuốt xuống. Xong rồi 2 mắt mới mở ra.
Cảm nhận được đang có một dòng nguyên khí hùng hậu chạy khắp thân thể mình, Diệp Thiên chợt nhớ lại lần đầu tiên luyện chiêu hấp thụ “Nhật tinh” 3 năm trước, cũng là lần đầu tiên nguyên khí nhập thể. Cái “mai rùa” trong đầu cậu mới biến mất, những thứ đó đã được bản thân cậu hấp thụ hoàn toàn.
Bây giờ Diệp Thiên xem quẻ giải mộng, căn bản rất ít bị nguyên khí kháng lại, tuy nhiên đối với những người và sự việc có liên quan trực tiếp đến bản thân mình thì xem ra vẫn con rất mơ hồ.
- Thoải mái quá!
Diệp Thiên duỗi người, toàn thân phát ra tiếng xương kêu răng rắc. Cậu khởi động 2 chân một chút rồi bắt đầu tập quyền. Đường quyền của cậu có lúc nhìn như Ngũ cầm múa, động tác mềm mại uyển chuyển vô cùng thật khác xa so với hồi mới luyện.
Đứng một tiếng luyện khí, một tiếng luyện quyền, cho đến khi Diệp Thiên thu dọn xong cái cọc luyện công thì đã hơn 7 giờ rồi.
- Lại đói bụng.
Nghe thấy tiếng òng òng phát ra từ bụng, Diệp Thiên không khỏi cười mếu 1 cái.
Từ năm 15 tuổi lần đầu luyện hấp khí nhập thân , mỗi lần luyện xong thì bụng cậu lại réo òng ọc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi bữa Diệp Thiên phải ăn thật nhiều. Nếu không phải mấy năm gần đây ông Diệp Đông Bình cũng làm ăn được thì sợ là không nuôi nổi đứa con dạ dày không đáy này mất.
Theo con đường nhỏ đến nhà ăn, Diệp Thiên xuất thẻ cơm, mua liền 1 lúc 60 cái bánh bao nhân thịt. Mặc dù đã giải thích cho bác đầu bếp nghe đây là mua cho cả 3 phòng nhưng cũng không tránh được những ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Diệp Thiên đành vội vàng ra khỏi chỗ này.
Đương nhiên trên đường về, Diệp Thiên đac ăn hết 50 cái, còn thừa lại 10 cái thì để lại cho 3 caon sâu ngủ kia.
- Diệp Thiên, hôm nay là chủ nhật, lát nữa đi dạo một chút đi, bọn mình đến đây cũng được hơn một tuần rồi mà còn chưa ló mặt ra khỏi cổng trường lần nào.
Bọn Từ Chấn Nam lúc này cũng đã dậy, nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ là sinh viên năm nhất, độ ngủ nướng sao có thể so với mấy anh năm 3, năm 4 được chứ.