Sau khi thấy cái bạch cốt, Cung Tiểu Tiểu không thể kìm chế nổi cảm xúc, kêu khóc đi về phía Diệp Thiên cũng may mà bị những người xung quanh kéo lại.
- Cung Tiểu Tiểu, trước hết hãy để tôi mang hết hài cốt của Phó Nghi lên đây đã.
Một câu của A Đinh giống như có uy lực, để cho Cung Tiểu Tiểu đứng lại, hai tay run rẩy nhận lấy cái bạch cốt mặc cho bùn đất áp vào má mình.
Chứng kiến sự thương tâm của Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên khuyên nhủ;
- Cung Tiểu Thư, chuyện cần làm gấp, sau khi về Hồng Kông hãy tìm pháp sư Phó tiên sinh cầu kinh siêu độ.
- Cám ơn, cảm ơn Diệp đại sư.
Cung Tiểu Tiểu trả lời trong nghẹn ngào, nhanh chóng để bạch cốt vào trong quan tài.
Dưới chỗ này đúng là có bộ hài cốt?
- Thần kì! Chỗ này không có dấu hiệu của nấm mồ nào sao hắn lại tìm ra?
- Bớt nói đi vài câu, vừa rồi đã mạo phạm Diệp đại sư, qua giúp đi.
Diệp Thiên để hài cốt ở dưới cho mấy người… mấy người kia đều há hốc mồm, trong lòng cũng không dám có một chút hoài nghi Diệp Thiên.
- Tôi nhớ ra rồi, chỗ này đúng là đã chôn khi tôi mới 20 tuổi đầu, vị tiên sinh này thật là thần rồi.
Người trung niên dẫn đường kia cũng nghĩ ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiên sợ hãi, kinh ngạc, Diệp Thiên dùng mấy chiêu thức công phu đã được xưng là thần tích.
Tìm huyệt chỗ này gần như là khó, vốn dĩ đây cũng là nhân vật lớn, lúc còn trên thế gian, có thể suy diễn chuẩn xác như vậy chỉ sợ cũng nhập vào Diệp Thiên rồi.
Nhưng cũng có ngoại lệ, vị Bắc Mĩ Hồng kia đã chiêu mộ La đại sư, ông ta cũng có thể làm được một chút, ông ta cũng đã từng giúp một thương gia Hoa Kiều tìm thấy thi hài ông nội, cho nên danh tiếng đã nhanh chóng được lan truyền ở Bắc Mĩ.
Chỉ là cùng Diệp Thiên dở thủ đoạn, La đại sư không đặt tiền trước, chính là ông ta đã dùng thủ pháp của Giang Tương phái, ông ta cũng biết vị Hoa Kiều này trước kia là công nhân đường sắt ở Mĩ chết vào năm 1867 trên đoạn đường sắt Hoa Sơn.
Sau khi biết tin tức này, La đại sư đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ, ông ta to gan giám “treo đầu dê bán thịt chó”, đào trộm hài cốt ông nội của người thương gia kia bí mật đem chôn ở Hoa Sơn mạch.
Sau đó thích thân lên đường đi cùng vị thương gia đến chỗ đã chôn và tìm ra thi hài, vị thương gia không thể nghi ngờ thủ đoạn đó, lần này coi như La đại sư đã lập công lớn vì thế mà thanh danh ở Bắc Mĩ Hoa cũng được lan truyền.
Đương nhiên đối với những nhân viên kia mà nói họ cũng không thể biết được thủ đoạn xấu xa bên trong, họ tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên tìm được hài cốt, trong lòng chỉ còn biết kính nể Diệp Thiên.
- Cẩn thận một chút, có thể có các thi hài khác.
Hai người ở trong cái hố, Diệp Thiên bò lên, dưới hố không rộng, hai người như vậy là đủ rồi hơn nữa lại có Cung Tiểu Tiểu giúp, nói vậy chứ bọn họ cũng không giám dùng sức quá mạnh làm hỏng hài cốt.
Mưa to kể cũng có lợi, nước mưa tiện để rửa, nước mưa cọ rửa khung xương của Phó Nghi dần lộ ra việc thu rửa cũng diễn ra nhanh hơn.
Đài Loan mưa nhiều, bão Cao Hùng lại vừa tàn phá nơi đây, cũng đã gần 8 năm da thịt Phó Nghi hầu như không còn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng lẫn đầy bùn đất không thấy dấu vết gì.
- A, sao lại có một khối sắt to thế này?
Một người đang dùng tay bới bùn bỗng kêu đau, trong lòng bàn tay của anh ta có một khối sắt loang lổ.
- Cầm lên cho tôi xem.
Diệp Thiên đưu tay ra lấy miếng sắt, dùng ngón cái chà chà những cái rỉ sắt rơi xuống.
Nhìn thấy giữa miếng sắt có hình tròn, Diệp Thiên chần chừ nói:
- Đây là dấu hiệu của Kim Lợi.
- Đúng, nhất định là A Nghi!
Cung Tiểu Tiểu túm lấy miếng sắt trong tay Diệp Thiên, nước mắt tuôn như suối.
Cung Tiểu Tiểu biết chồng mình khi còn sống có một người bạn tốt, tất cả bộ cà vạt da lưng đều dùng Kim Lợi, còn thường xuyên cười nói muốn bỏ kinh doanh đi giúp, xuất hiện cái dây lưng này, đã xua tan mối nghi ngờ trong lòng Cung Tiểu Tiểu.
Thấy Cung Tiểu Tiểu bi thương, Diệp Thiên ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, cô Cung, hãy mau mang thi hài Phó tiên sinh trở về đi!
Mưa to cả ngày hơn nữa đây là triền núi, đường đi xuống núi đương đối nguy hiểm, Diệp Thiên nghĩ nên nhanh chóng trở về khách sạn.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cung Tiểu Tiểu thôi không khóc nữa, bảo mấy cậu thanh niên nhanh nhanh lên một chút mang thi thể ở hố rửa sạch đi.
- Dạ.
Ngay lúc cuối khi cùng Thanh Lý Công thì trong lòng Diệp Thiên bỗng nổi lên một điểm báo, quay lại thì nhìn một cảnh sắc u ám, có những tia huyết sắc bay xuống cùng với nước mưa,
Tuy khí huyết trên cơ thể có lúc mạnh yếu khác nhau, nhưng nếu ý chí càng kiên định thì cơ thể càng cường tráng khí huyết cũng dồi dào hơn, giống như Tần Mạc Sở bá vương Hạng Vũ trong truyền thuyết chùm tia sáng trên đầu có thể có thể trùng thẳng với hướng yểu tế.
Đương nhiên, thông thường nhập vào thì không nhìn ra được, khí thuật này chỉ có Diệp Thiên mới hiểu được, chỉ có hắn mới nhìn ra khí huyết nhập vào thân.
Dù khí huyết trong truyền thuyết có hơi cường điệu nhưng phải cách mặt đất tới hơn 10 trượng rõ ràng khí huyết này trong mắt làm Diệp Thiên lộ ra vẻ giận dữ cũng là từ trước đến nay Diệp Thiên chưa từng gặp.
- Đây… đây là theo ta tới!?
Rốt cục thì Diệp Thiên cũng hiểu rõ nguyên nhân không phải ở suy nghĩ, vốn dĩ có người theo dõi hắn đến tận Đài Loan, hơn nữa lại nắm nắm rất rõ hành tung của hắn.
Sau khi Diệp Thiên nhìn mấy nhân viên nhất thời đã bỏ qua để bọn họ làm lộ tin đồn, khi xuất phát lên núi mấy người đều không rời khỏi tầm mắt của mình.
- Giết, mặc kệ các người muốn làm gì, ta muốn lấy mạng Diệp Thiên, hãy nộp mạng đi!
Diệp Thiên xuất hiện một ánh mắt tàn nhẫn, nhìn về phía người trung niên dẫn đường hỏi:
- Xin hỏi vị đại ca, sau núi này là vị trí nào vậy?
Chi bằng đi theo hướng bắt nguồn sát khí, căn bản Diệp Thiên không cần suy nghĩ, những người nhân viên này không khác gì lũ chó gà, mình mà ở lại không khác gì là đi nộp mạng.
Hơn nữa đến lúc đó chính mình cũng phải bận tâm phải dùng đến thuật pháp vô thi lúc đó không chừng sẽ còn liên lụy đến bản thân nữa, cho nên phải cân nhắc, chỗ này cũng không phải nơi thuận tiện để đánh nhau.
Sau khi Diệp Thiên sử dụng thủ đoạn điểm huyệt, người dẫn đường trung niên kia sớm đã tin phục hắn, sau khi nghe Diệp Thiên hỏi liền cung kính đáp:
- Thưa Diệp đại sư, sau chỗ này 10 dặm chính là Cao Hùng nổi tiếng với Phật Quảng Sơn, là thánh địa Phật giáo nổi tiếng nhất của Đài Loan.
- Phật Quảng Sơn? Đó có phải đạo tràng Tinh Vân Pháp sư không?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, cái tên này đối với hắn không phải xa lạ, lão đạo sĩ cũng từng nói qua về vị tiểu hòa thượng tinh thông phật pháp này của Đài Loan, lúc đó ông ta cũng từng giảng Luận Đạo Tam Yểu ở Kin Lăng ai ai cũng đều phục.
Sau đó Lý Thiện Nguyên mới biết được tiểu hòa thượng này ở tận Đài Loan xa xôi, có một Thánh Địa phật giáo ở Phật Quảng Sơn, cách nơi danh tiếng như vậy chỉ một dòng nước mà thôi, hai nơi nhập vào nhưng lại không có duyên phận.
Cũng tại nơi này, Phật hiệu thâm hậu, đúng lúc đó lại siêu độ được cho nhiều người. Diệp Thiên cảm thấy sát khí phía xa đang chậm lại, trên mặt cười lạnh đưa tay ra vẫy vẫy A Đinh.
- Thiếu gia, có chuyện vậy?
Trên mặt A Đinh đầy sát khí vừa mới theo được Diệp Thiên lại đang có cảm giác không hiểu chuyện gì ra chuyện gì cả.
- Có thể tin tức đến Đài Loan bị lộ, A Đinh, tôi sẽ dẫn bọn họ đi ngay, sau khi cậu trở về được nhất định phải điều tra xem ai làm.
Ở đây một lượng lớn thông tin nhập vào trong, Diệp Thiên chỉ có thể tin tưởng vào Cung Tiểu Tiểu nhưng hiển nhiên xử lý chuyện này cô ấy không bằng A Đinh được.
- Sao cơ? Ai mà dám to gan như vậy, dám động đến ngài?
Bất thình lình Diệp Thiên nghe được câu này, suýt nữa thì đã lọt ra ngoài.
- Ông hãy nói nhỏ một chút, nếu ta biết thì còn cần gì phải để ông đi điều tra?
Lúc nói chuyện bỗng nhiên trong lòng Diệp Thiên thấy có động tĩnh, hắn phát hiện ra người lái xe đang ngồi giữa, liền nói:
- Sau khi ông trở về hãy điều tra cả người lái xe, tôi nghi ngờ chính là anh ta.
A Đinh lắc đầu nói:
- Thiếu gia, cậu một mình thì quá nguy hiểm. Hay là … tôi cùng đi với cậu? Năm đó cũng một đao chém chết người, sẽ không cản chân cậu đâu!
- Được rồi ông có tâm là được, lần này nếu tôi không chết sẽ nhớ kĩ câu nói này của ông.
Diệp Thiên khoát tay, hắn cũng nhìn ra rồi, đối phương hiển nhiên sẽ không muốn làm bị thương Cung Tiểu Tiểu, nếu không thì đã sớm tới đây bao vây rồi.
- Yên tâm đi, tôi sẽ điều tra sự tình thật rõ ràng.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, A Đinh gật đầu liên tục, với kiến thức và thủ đoạn của Diệp Thiên cậu ta tin là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dặn dò A Đinh xong, Diệp Thiên đi về phía Cung Tiểu Tiểu nói:
- Cô Cung, tôi vừa mới nhớ ra có lỗi với Sư thầy ở Phật Quảng Sơn, tiện đường tôi muốn xuống đó bái kiến người sau khi đã làm xong công việc này.
Diệp Thiên nói bất ngờ khiến Cung Tiểu Tiểu có chút không hiểu ra chuyện gì cả, liền nói:
- Diệp… Diệp đại sư, đã muộn thế này chuyện bái kiến đại sư không thể để ngày mai được sao?