Thiên Tài Tướng Sư

Chương 259: Chương 259: Sinh Môn Tử Huyệt






Bản thân Chu Khiếu Thiên thực sự không phải là loại người tính cách quái gở, chỉ là vì sau biến cố gia đình, rất ít khi giao thiệp cùng người khác, nên mới thành ra ít nói, tính khí lạnh nhạt.

Nhưng khiến một thiếu niên thừa nhận nhiều cực khổ như vậy, áp lực trong lòng hắn cũng vơi đi nhiều, lúc này tìm được người tâm sự, nên miệng nói mà không dừng được.

Nghe xong quãng đời hơn mười năm Chu Khiếu Thiên trải qua, trong lòng Diệp Thiên cũng là có chút thổn thức, hắn vốn cho là từ nhỏ mình không có mẹ, như vậy đã là rất đáng thương, nhưng so với Chu Khiếu Thiên, bản thân mình quả thực vẫn sướng hơn nhiều.

Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết được, Chu Khiếu Thiên nhìn qua khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, năm nay thật ra mới mười tám tuổi, tính ra còn nhỏ hơn so với mình hai ba tuổi, có câu nói trẻ con nhà nghèo sớm tự lập, quả nhiên là như thế.

Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Cậu học rộng, coi như là người trong phái phong thuỷ, nên biết, đào trộm mồ mả tổ tiên là ảnh hưởng cân bằng trời đất, sau này cũng đừng có làm nữa !

Ngành Phong thuỷ thuật sư vốn dễ bị trời phạt, lại đi dính vào chuyện không hay, cho dù cậy mình mạng lớn, lại bị tổn thương đến phổi giống như Chu Khiếu Thiên, chính là lên núi nhiều có ngày gặp hổ .

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Nếu không làm việc này tôi cũng không thể làm được việc khác, vốn nghĩ trộm mộ sẽ gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ rồi rút lui, nhưng … nhưng thật không ngờ …

Bản thân Chu Khiếu Thiên không có các mối quan hệ xã hội, cho dù hiểu được một ít về phong thuỷ, cũng không sử dụng được ở trong thành thị, hắn từng nghĩ về nông thôn mở hàng, nhưng ai có thể tin cái loại nhi đồng choai choai như vậy đây?

Cuối cùng bị bức phải làm nghề đào mồ trộm này, nhất là sau khi kiếm được ba vạn đồng tiền trong tay Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên thấy được hi vọng chữa khỏi bệnh mắt cho mẹ hắn.

Chu Khiếu Thiên cũng biết đào mồ trộm có ảnh hưởng đến trời đất, cho nên sau hơn ba tháng tìm hiểu, hắn chuẩn bị làm xong vụ này sẽ rút lui.

Nhưng là Chu Khiếu Thiên không thể nghĩ đến, âm trạch nơi này ẩn chứa sát khí, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, căn bản là hắn không thể ứng phó.

- Ngươi thật đúng là đứa trẻ đáng thương!

Diệp Thiên thở dài, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, lần trước tại nơi chợ đen giao dịch tranh đoạt cùng ta cái món nhạc cụ của thầy tu, không phải cũng hô ba mươi lăm vạn sao? Tạo sao ngay cả bảy tám vạn đồng đều không đủ?

Những người đi giang hồ, từ trước đến nay miệng đều không thiếu câu nói không thật, hơn nữa đều là mười câu thì một câu là giả, mấu chốt là đưa ra tin vịt, làm cho người ta rất khó phân rõ được, cho nên Diệp Thiên nghĩ đến chuyện lần trước, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc hồ nghi.

- Đó là nhạc cụ của thầy tu?

Chu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười chua sót trên mặt, nói tiếp:

- Lúc đó tôi cũng không có tiền, nhưng tôi biết những thứ đó là thứ tốt, muốn mua lại rồi qua tay, đầu cơ trục lợi.

- Không có tiền làm sao cậu dám hô giá?

Diệp Thiên cắt đứt lời của hắn.

- Đó là lần thứ hai tôi tiến hành giao dịch ở chỗ ông chủ Kỷ, theo như quy củ có vay anh ta ba mươi vạn là chắc chắn, cho nên tôi mới thét lên ba mươi lăm vạn!

- Lời này của cậu nói không thông...

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Cậu cần tiền gấp gáp như vậy cho mẹ chữa bệnh, vì sao không vay tiền Kỷ Nhiên trước?

- Vay tiền của anh ta, cần rõ ràng, nếu trong thời gian quy định không trả được tiền cho anh ta, vậy trong ba năm, từ trong mộ đào ra được gì đó, đều phải ưu tiên bán cho anh ta, giá cả do bọn họ định, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn vay tiền của anh ta!

Vay tiền Kỷ Nhiên, tương đương với ký tên bán mình, Chu Khiếu Thiên còn chưa đến đường cùng, đương nhiên không chịu hỏi vay tiền Kỷ Nhiên.

Nhưng trong buổi đấu giá, Chu Khiếu Thiên nhìn ra mấy món ngọc đó là không tầm thường, nghĩ rằng nếu như có thể mua về tay, tìm cơ hội chuyển nhượng lại, thì có thể trả lại ngay khoản tiên mượn Kỷ Nhiên, cho nên khi đó mới dám đấu cùng Diệp Thiên.

Thế nhưng khi Diệp Thiên hô đến năm mươi vạn, hắn lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy vật đó bị Diệp Thiên thu vào trong túi.

- Người có phải là chó sói không hả?

Nghĩ đến hành động của Chu Khiếu Thiên làm cho mình mất thêm mấy chục vạn, trong lòng Diệp Thiên liền có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin lời của đối phương, mà lấy di động trong túi ra.

- Anh Kỷ, tôi là Diệp Thiên...

Sau khi bấm số điện thoại Kỷ Nhiên, Diệp Thiên hỏi:

- Hỏi anh chút chuyện này, nghe nói hai bên giao dịch ở chợ đen, đều có thể mượn anh một số khoản tiền, không biết là thật hay giả nhỉ?

- Ồ, ồ, tôi biết rồi, cám ơn anh Kỷ, tôi không ở trong thành phố, đợi quay về Bắc Kinh rồi nói sau!

Nghe xong điện thoại sau, Diệp Thiên liên tục gật đầu, thoái thác lời mời của Kỷ Nhiên, cúp điện thoại.

- Thật đúng là không trong sạch, tiểu tử này không riêng gì làm đồ cổ, ngay cả cho vay nặng lãi cũng làm được.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, cũng tin lời Chu Khiếu Thiên nói.

Chỗ Kỷ Nhiên quả là có thể mượn tiền, hai bên mua bán đều có thể, nhưng cũng phân có mấy cấp bậc, người giống như Diệp Thiên, từ chỗ của hắn vay năm ba trăm vạn tiền mặt đều được, nhưng đối với Chu Khiếu Thiên, hạn mức cao nhất chính là ba mươi vạn.

Hơn nữa khoản tiền mà Kỷ Nhiên cho vay lợi tức cũng rất cao, không phải tình theo tháng mà là tình theo ngày, lợi tức mỗi ngày, ngay cả Chu Khiếu Thiên cũng không biết, nếu biết, hắn chắc chắn không có suy nghĩ dám đấu giá cùng Diệp Thiên.

Hiểu rõ đầu đuôi, Diệp Thiên mở miệng nói:

- Được rồi, coi như tôi tin lời của cậu, nói một chút chuyện xỷa ra ở đây đi.

- Ngôi mộ đó nằm ở bên cạnh một thôn nhỏ ở thị trấn Bình Dương, tôi đã thăm dò tại đây hơn ba tháng, cuối cùng khẳng định có một mộ lớn.

- Hơn nữa địa thế nơi đó có Thiết Sơn, Mộc Sơn, Hoàng Sơn vây quanh, hướng Đông và Tây, lại có Sa Hà chảy qua, là nơi phong thuỷ tuyệt hảo!

Nói đến đây, trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra vẻ tự tin, dòng tộc Chu Thị truyền thừa vốn là thiên về phong thuỷ, tuy rằng những thứ hắn học được không trọn vẹn, nhưng vẫn rất tin tưởng khả năng của mình.

- Khi cậu mở huyệt ra, chuyện gì xảy ra?

Diệp Thiên lại hỏi, mồ mả vốn là âm huyệt, huyệt mà phong thủy càng tốt, âm khí càng nhiều, hơn nữa trăm ngàn năm qua vỏ quả đất thay đổi, một vài biến hóa rất nhỏ, cũng có thể khiến huyệt mang sinh khí may mắn biến thành cực âm tuyệt địa.

Trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra một tia sợ hãi, mở miệng nói:

- Mồ mả đó trước kia đã bị người ta động vào, ở Sinh Môn, có một khe nhỏ, xem dấu vết hẳn là đã trên trăm năm, tôi phá cái khe đó ra, khi tiến vào đến cửa huyệt, đã phát hiện một bộ hài cốt...

Là người đào mồ trộm, tuyệt đối không e ngại xác chết, Chu Khiếu Thiên cũng là người gan thật lớn, lúc ấy liền đẩy nó sang một bên, chuẩn bị đục tường Khung Lư chắn mồ mả.

Tường Khung Lư phân làm bốn tầng, làm việc suốt nửa đêm, mệt đến nỗi một thân đầy mồ hôi, đến cuối cùng Chu Khiếu Thiên rốt cục cũng vét sạch ba tầng.

Nhưng Chu Khiếu Thiên thật không ngờ, ngay khi hắn rút ra viên gạch trong tầng thứ tư, một dòng âm hàn khí từ trong lỗ thủng kia tràn ra, nhất thời khiến cho Chu Khiếu Thiên - đầu đầy mồ hôi, như rơi vào hầm băng.

Lúc ấy Chu Khiếu Thiên chỉ cảm thấy bên người âm phong từng trận, bên tai là tiếng gào khóc thảm thiết, máu cả người giống như đều bị đông lạnh lại, nhưng vào lúc này, cái la bàn trên người, cũng phóng ra một tia ấm áp, bảo vệ thân thể Chu Khiếu Thiên.

Là người tinh thông âm trạch phong thuỷ, Chu Khiếu Thiên biết, chính mình thật ngu ngốc, nơi đây thực sự không phải là tiến vào Sinh Môn của mộ, mà là Tử Huyệt âm khí lưu thông, hắn cũng biết, mình đã phạm vào sai lầm lớn.

Người chết sau khi hạ huyệt, hài cốt sẽ phát ra chân khí, sẽ cùng huyệt khí hợp hình thành sinh khí, thông qua trao đổi âm dương, trong tối tăm cũng có thể ảnh hưởng số mệnh thân nhân đang sống.

Mà huyệt khí chính là âm khí, hai thứ nhất định tuân theo vận chuyển phong thủy trong mồ mả, điều này mới có thể hình thành sinh khí may mắn, hai thứ giống như Thái Cực, phân biệt rõ ràng, và dung hợp lẫn nhau.

Nhưng chỗ Chu Khiếu Thiên vào trộm, lại đúng là nơi âm huyệt lưu động, vừa mở ra, nhất thời khiến cho âm sát trong mồ mả tích tụ hơn một ngàn năm thoát ra, không đông cứng hắn tạo đó, đều là công lao của la bàn - nhạc cụ của thầy tu.

Biết đã gây đại họa, Chu Khiếu Thiên liền nhanh tay đút viên gạch trở về, lại lấp lại ba tầng gạch, lấp lấp, bịt bịt, nhưng phong thuỷ đã phá, không thể dễ dàng lấp lại như vậy.

Chu Khiếu Thiên hiểu được, hành động của hắn chỉ là ngăn tốc độ sát khí thoát ra ngoài hơi chậm lại một chút mà thôi, cuối cùng bất đắc dĩ phải đem la bàn tổ truyền - nhạc cụ của thầy tu ngăn ở trong này.

Nhưng sinh khí trong la bàn, so sánh với sát khí ngàn năm trong cổ mộ, vẫn rất yếu ớt, nhiều nhất ba ngày, nhạc cụ của thầy tu sẽ bị ăn mòn thành thứ vô dụng, còn sát khí trong mồ mả vẫn sẽ thoát ra.

- Khi cậu vào mồ, không xem chừng phong thủy chỗ đó sao?

Diệp Thiên không biết nói gì với hành vi của Chu Khiếu Thiên, trong mồ mả âm dương nhị khí phân biệt rõ ràng, người hiểu phong thủy, đều có thể phân được rất rõ, tên này hồ đồ đến mức chạy vào Tử Môn âm huyệt hay sao?

- Tôi dùng la bàn xem qua, không... không ngờ lại sai...

Chu Khiếu Thiên nói yếu ớt, cũng khiến Diệp Thiên hiểu ra, thầy phong thủy hiện nay sớm mất đi năng lực khai thông âm dương nhị khí, dựa vào dụng cụ và thay đổi của đất, như vậy xác suất làm sai là khó tránh.

Nhìn nước lạnh và bánh mỳ trên bàn, Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem đan dược ra, nói:

- Được rồi, cậu nghiền nát thuốc này rồi uống với nước đi, tôi ra ngoài mua một chút đồ ăn.

Chu Khiếu Thiên là người chí hiếu, hơn nữa vào nghề đào mồ trộm này cũng là bất đắc dĩ, nên Diệp Thiên nguyện ý giúp hắn một phen, hơn nữa về ý nghĩa, nghiêm khắc mà nói, Chu Khiếu Thiên cũng là người cùng nghề duy nhất hắn từng gặp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.