Lúc mọi người trong võ đài hết sửng sốt thì một tiếng cười giòn vang lên, vừa rồi đạn bị Diệp Thiên tung lên không trung, mũi súng cắm xuống mặt đất, đá rơi xuống hết võ đài.
Bên cạnh là mũi súng làm Đằng Thác Hải đau đớn, dường như y còn chưa tỉnh táo trở lại, mắt toát ra vẻ đau đớn không biết phải làm sao trước khung cảnh mờ mịt.
Máu tươi ở tứ chi không ngừng chảy Đằng Thác Hải cảm thấy mất hết sức lực, yếu hẳn đi thậm chí để cổ đến gần mũi súng trong gió cũng không được, y kêu lên một tiếng tuyệt vọng, khiến mọi người trong võ đài run lên.
- Tay bị chặt rôig, đau quá.
Một tiếng kêu lẫn với tiềng hô vang lên, lúc này người chú ý đến võ đài chỉ còn có một người, người đó là thanh niên mặc áo trắng đứng khoanh tay trước Đằng Thác Hải, máu tươi chảy dưới chân hắn nhưng bộ quần áo luyện công màu trắng không hề dính một vệt máu tươi nào.
- Ngươi sẽ không chết đâu bởi vì ngươi thiếu không nhiều.
Lúc nói chuyện Diệp Thiên cúi người xuống, như một tia chớp đánh vào Đằng Thác Hải, sau khi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Sư phụ của ngươi nợ một người Trung Quốc một cánh tay, nay ta tính cả nợ cũ và nợ mới, ta chỉ thu lại tứ chi của ngươi chứ không cần tính mạng ngươi đâu.
- Ma quỷ, ngươi đúng là ma quỷ, thiên chiếu đại thần ta đã gặp phải ma quỷ rồi.
Bị Diệp Thiên chặt đứt huyết mạch nhưng máu còn bị mất nhiều hơn, Đằng Thác Hải trở nên mơ hồ, y muốn đưa tay ra sờ mặt Diệp Thiên nhưng quyên rằng mình đã bị mất cách tay.
- Người này… Rốt cục có phải là người hay không?
Thêm một ma quỷ nữa Đằng Thác Hải, sau khi một tiếng hô lên khiến cho mọi người dưới võ đài hưởng ứng, tuy Đằng Thác Hải hung hăng, càn quấy khiến người khác phản cảm nhưng thủ đoạn của Diệp Thiên làm cho bọn họ cảm thấy cũng thật băng giá, lạnh lùng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Thiên mà tràn đầy sợ hãi.
Nhất là sau khi Diệp Thiên chặt đứt tứ chi mà Đằng Thác Hải vẫn điềm nhiên càng làm cho mọi người sợ hãi dựng cả tóc gáy, người có trái tim mạnh mẽ đến nhường nào cũng không thể vui vẻ khi chứng kiến chuyện này.
Những người dưới võ đài khiếp sợ thủ đoạn này của Diệp Thiên, có một người mồ hôi rơi như mưa, ngồi trong phòng có điều hòa mà toàn thân ướt đẫm, người này chính là Khâu Văn Đông.
Lúc Diệp Thiên ra tay quả thực là tốc độ quá nhanh, những người trong võ đài không kịp nhìn thấy gì, thêm vào đo Đằng Thác Hải kêu la ngã trên đất nhưng Khâu Văn Đông trong phòng vẫn đang chăm chú theo dõi, sau khi cho quay chậm lại thì cảm giác lại hoàn tòa không giống mọi người.
Lúc Diệp Thiên giở trò với súng hoa, Khâu Văn Đông đã theo dõi thấy ở phía trên mũi súng có một tia ánh sáng trắng bắn ra chừng 3 thước, Khâu Văn Đông cũng là người trong giới võ lâm, đầu tiên là nghĩ tới chuyện cương khí bị phóng ra ngoài.
Đối với loại cương khí bị phóng ra ngoài thì Khâu Văn Đông cũng không lạ gì bở vì ông ta đã từng nghe cha mình nói về chuyện này, năm đó Lý Thư Văn và Tôn Lộc Đường có thể làm được Bát Quái, đạt tới trình độ cương khí có thể phóng được ra ngoài nhưng lúc đó bọn họ đã ở tuổi xưa nay hiếm rồi.
Còn Diệp Thiên mới có bao nhiêu? Năm nay nhiều nhất cũng chỉ 22 tuổi, vốn dĩ Khâu Văn Đông phải đánh giá cao năng lực của Diệp Thiên nhưng ông ta lại không ngờ tuổi đời của Diệp Thiên lại có thể sánh ngang với hai vị Tông sư của đất nước.
Chứng kiếm thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Thiên, còn muốn đến đá chuyện với Diệp Thiên, Khâu Văn Đông cảm thấy hoảng sợ, nếu không phải là bạn với Phùng Hằng Vũ và là bạn cố tri của Diệp Thiên thì chỉ e bây giờ không còn ngồi vững được nữa.
- Tiểu Vũ, cậu đến đây mà theo dõi có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn xuống đo xem một chút.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Khâu Văn Đông đứng dậy đi vào cửa võ đài, ngày thương ông ta và mấy vị cổ đông thường hay theo dõi ở ngoài không cho bất cứ ai vào nhưng hiển nhiên là bây giờ Khâu Văn Đông không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Sau khi dặn dò đồ đệ vài câu, Khâu Văn Đông vội vàng đi tới võ đài, ông ta sợ Chúc Duy Phong không dám đắc tội với Diệp Thiên, phải biết rằng tuy không cùng thời đại nhưng Diệp Thiên như vậy là giống với nhân vật Tông sư chân chính, bọn họ cũng không thể định nổi tội.
Diệp Thiên cũng không biết hành động vừa rồi của anh ta, thấy bộ dạng của Khấu Văn Đông thì lúc này Diệp Thiên đã nhảy xuống võ đài và đi đến chỗ ngồi của mình.
- Ngươi … ngươi đừng có tới đây!
Điều Diệp Thiên không ngờ tới chính là hắn còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình thì không chỉ Toa Toa bên cạnh Chúc Duy Phong đã thét lên mà những người ngồi hàng nghế ở trên cũng lùi về phía sau.
Mặc dù bộ dạng này Diệp Thiên bình thường nhưng lúc trên võ đài hắn hét lên và bàn chân dính máu tươi cũng đủ để mọi người kinh hoàng, ngay sau đó thì vẻ mặt thanh tú của Diệp Thiên cũng trở nên dữ tợn.
- Toa Toa đừng có nói lung tung.
Chúc Duy Phong ngã xuống đất nhưng cũng biết chuyện này liền cau mặt và quở mắng cố gái đứng phía sau mình và nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Diệp huynh đệ, chuyện hôm nay thật sự là rất cảm ơn anh, anh yên tâm, chuyện của Đằng Thác Hải tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh đâu.
- Những người này là gì kia chứ? Các anh em còn sợ bị bọn họ trả thù nữa.
Diệp Thiên tức giận nhìn Chúc Duy Phong, noia:
- Là tôi làm thì đương nhiên tôi không sợ chuyện phải gánh vác hậu quả, nếu người Nhật Bản có đi tìm thì hãy nói là tứ chi của Đằng Thác Hải đã bị tôi chặt đứt.
- Không, như thế sao được?
Chúc Duy Phong vội tươi cười nói, giống như Diệp Thiên tâm tính người thanh niên này thật khó đoán định, tóm lại thái độ cung kính thì không phải là chuyện xấu.
Mãi đến bây giờ Chúc Duy Phong mới hiểu nguyên nhân mà Hồ Hồng Đức cung kính người thanh niên này, giống Diệp Thiên người này quả là người cố chấp căn bản là không để mắt đến pháp luật, trừ khi người khác có thể một gậy mà đánh chết hắn chứ không nên đắc tội với hắn làm gì bởi nếu làm như vậy thì cả đời người đó sẽ không được yên ôn đâu.
- Việc này để sau hãy nói…
Diệp Thiên khoát tay áo, nhìn về phía sau võ đài nói:
- Chúc tổng, ta đã nói không để Đằng tiên sinh chết, thiết nghĩ điều này hẳn anh có thể làm được.
Diệp Thiên lấy súng ra mà trong nháy mắt đã chém đứt tứ chi của Đằng Thác Hải, sau đó lại phong tỏa huyết mạch của y khiến Đằng Thác Hải chảy không ít máu nhưng nếu được cứu chữa kịp thời thì sẽ bảo toàn được tính mạng.
Nhưng cho dù là có dữ lại được tính mạng thì tứ chi cũng khó mà phục hồi lại được, nửa đời sau của Đằng Thác Hải sẽ phải giống như “người trệ” thời Tây Hán Lữ Trĩ” rồi cũng có thể sống như người bình thường nhưng đối với một võ sĩ mà nói thì sống như vậy quả thực không bằng chết.
- Có thể làm ngay đi, chỉ cần y còn một hơi thở, tôi cũng nhất định phải cứu sống.
Vốn dĩ lúc này Chúc Duy Phong không thể quan tâm đến sự sống chết của Đằng Thác Hải vì dù sao y cũng đã kí vào giấy sinh tử nhưng Diệp Thiên đã có lời thì sao Chúc Duy Phong dám từ chối, liền lập tức gọi người đến mang Đằng Thác Hải xuống dưới võ đài đi vào phòng giải phẫu mới bác sĩ giỏi, thực ra phương tiện cứu chữa rất thuận lợi.
Thấy cánh tay Đằng Thác Hải được mang ra ngoài, Chúc Duy Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi để ý đến vết máu ở chân Diệp Thiên mới nói:
- Diệp huynh, dưới chân anh toàn máu để tôi đi đổi giày nhé.
Khâu Văn Đông đang trong thang máy, vừa lúc nghe thấy Chúc Duy Phong nói vậy liền vội vàng:
- Đúng … đúng, Diệp huynh đệ, cậu đi cỡ giày bao nhiếu? thích loại gì? Để tôi cho người đi mua.
- Không cần, tôi không kiêng kị điều này, tìm giẻ lau đi một chút là được rồi!
Diệp Thiên chau mày nhìn xuống chân rồi nói tiếp:
- Chân có dính chút máu, đây mới là sự khoái trá nhất cuộc đời, ha ha!
Năm đó Cẩu Tâm Gia sư huynh bị anh hùng Bắc Cung chặt đứt cánh tay trái thì Diệp Thiên luôn canh cánh trong lòng, tuy lần trước làm ám thủ đệ tử Bắc Cung nhưng vẫn không khoái bằng hôm nay, có thể nói Diệp Thiên đang cực kỳ vui sướng.
- Nói rất đúng! Vị huynh đệ kia, tôi mời cậu một chén rượu!
Diệp Thiên còn chưa nói xong, có một người thanh niên phía sau đứng lên trong tay cầm một cái cốc đế dài, bên trong là rượu đỏ liền mang tới trước mặt Diệp Thiên.
Tuy vừa rồi chứng kiến cảnh tàn nhẫn do Diệp Thiên gây nên những cũng không thể nghi ngờ tất cả người Trung Quốc có chút ác khí và tuy trận đấu này không thể rửa hết đại nhục của Trung Quốc thời cận đại nhưng cũng làm cho bọn họ vô cùng vui sướng.
- Tôi không uống rượu đỏ!
Diệp Thiên lắc đầu, nhìn về phía Chúc Duy Phong nói:
- Chúc tổng, có rượu trắng không?
- Có, có rượu trắng!
Không đợi Chúc Duy Phong trả lời, Khâu Văn Đông liền đáp xuống, quay chạy về phía văn phòng, chưa đầy 1 phút đã mang đến 1 chai Mao Thai.
- Ly rượu này, kính chúc Trung Hoa tre già măng mọc là những người đàn ông tốt.
Nhận rượu Mao Đài là Khâu Văn Đông, Diệp Thiên mở chai ra tay che miệng chai giả bộ định rót vào ly có bụng to, chân dài nhưng sau đó thì lắc lắc và uống một hơi hết sạch.
Cầm chai rượu rong tay đổ vào miệng chén, Diệp Thiên nói:
- Chén này, xin kính các chư vị ở đây, còn có tâm huyết của người Trung Quốc.
Hai chén đã xuống bụng, Diệp Thien ném cái chén xuống đất, quay đi về phía thang máy, khẽ nói:
- Triệu khách nam hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh, ngân yên chiều con ngựa trắng, táp xấy như Lưu tinh, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu.
- Hảo… Hảo hán!
Diệp Thiên và bộ quần áo trắng biến mất trong thang máy, trong võ đài phát ra một cơn gió như những tiếng vỗ tay vậy.