- Diệp Thiên sao lại lỗ mãng như vậy? Bĩnh Dã Nhất Lang và Phất La Tư không phải dễ chọc vào đâu!
Đổng Thăng Hải đi theo Chúc Duy Phong vào phòng cũng chẳng thèm khách sáo, liền lớn tiếng với Diệp Thiên, ông ta kinh doanh hắc quyền đã gần 20 năm thừa biết nó tàn khốc và tanh mùi máu như thế nào.
Phải biết rằng đánh trong hắc quyền chưa chắc võ công của ai cao hơn sẽ thắng điều quan trọng là tâm tính nhất định phải ngang tàn, không màng sống chết thì mới có thể còn sống mà đứng cuối cùng trên võ đài.
Đổng Thăng Hải biết Diệp Thiên có đánh một trận trong hắc quyền nhưng dù sao cũng không phải là đánh mà không có quy tắc gì, lúc đó Diệp Thiên còn dùng vũ khí cho nên Đổng Thăng Hải không nhìn được Diệp Thiên mới có thể thắng hơn nữa nếu chỉ cần không cẩn thận thì không chừng Hải đã mất mạng rồi.
Có sức mạnh và không xung đột với người khác thì Diệp Thiên luôn tỏ ra kính trọng, mặc dù người to cao này đang ở trong nước sinh ra thần chân Trương Tam, nhưng hắc quyền vố tàn khốc như vậy, tài nghệ không bằng ai thì có chết đi cũng chẳng hay ho gì.
- Diệp Thiên, cảm ơn viên thuốc thần kì của cậu, nếu như không có nó thì chắc bây giờ tôi cũng không còn ở trong này được nữa rồi!
Thấy Diệp Thiên, An Đức Duy kì xúc động, vốn dĩ từ sau khi bị thương anh ta cho là mình đã giã từ hắc quyền nhưng không ngờ chỉ cần dùng nó hơn một tháng có thể đã được phục hồi trở lại.
- An Đức Duy Kì nếu ông không xuất hiện có lẽ sẽ hay hơn đấy!
Diệp Thiên nhìn sắc mặt An Đức Duy Kì Diệp Thiên thấy kinh người, bởi vì giữa ấn đường của ông ta xuất hiện màu đen nồng đậm rồi cả hơi thở, trong mắt Diệp Thiên thì đây là tử khí.
- Diệp gia, đây là lần cuối tôi tham gia thi đấu ở hắc quyền. Lão bản đồng ý, sau khi tôi đánh xong sẽ cho tôi đi, và sống một cuộc sống bình lặng!
An Đức Duy Kì có vẻ tươi cười, nói tiếng Anh không khá lắm, Diệp Thiên còn không hiểu hàm ý bên trong câu nói của ông ta.
- Lão Đổng, ông có nói cho ông ta biết đối thủ của mình là ai không?
Diệp Thiên nhìn về phía Đổng Thăng Hải đầy vẻ trách móc.
- Đương nhiên là có, Diệp gia, cậu nghĩ tôi là người như thế nào vậy?
- An Đức Duy Kì là người tự do, anh ta nói chuẩn bị kết hôn với người Nga cho nên mới muốn đánh nhau lần cuối thi đấy với hắc quyền để lấy số tiền đó lo cho cuộc sống sau này.
Sở dĩ An Đức Duy Kì vào hắc quyền hoàn toàn là vì gia đình anh ta có biến cố lớn, lần này bị thương cũng nhận ra Nga La Tư hộ sĩ thường xuyên chăm nom, hai người đã nảy sinh tình cảm cho nên An Đức Duy Kì mới có suy nghĩ muốn dời khỏi hắc quyền.
Nhưng mấy năm nay An Đức Duy Kì kiếm tiền rất dễ dàng nhưng cũng tiêu rất nhanh, số tiền còn lại trong tay cũng không đủ cho quãng đời còn lại, anh ta chỉ biết rất người để kiếm tiền và có được tiền.
- Diệp gia, cậu không cần lo lắng, An Đông Ni cũng từ trại huấn luyện Seberia mà ra, tuy tôi không dạy nhưng cũng biết nhược điểm của hắn ta, tôi có cách xử lý!
An Đức Duy Kì nói tiếng Anh chẳng ra gì, tiếng Trung thì nghe hiểu được vài câu, sau khi nghe Đổng Thăng Hải và Diệp Thiên nói chuyện ánh mắt tỏ ra đầy cảm kích.
Trong mắt những lão bản và những người khắc hắc quyền chỉ là một cỗ máy giết người, bọn họ sợ nhưng tuyệt đối không tôn trọng những quyền thủ trong hắc quyền cũng như không thèm màng đến sự sống chết của họ.
An Đức Duy Kì thấy Diệp Thiên rất chân trọng mình điều này khiến cho ông ta cảm động chưa từng thấy.
- An Đông Ni có nhược điểm? Nhược điểm gì? Sao mà cậu biết được?
Thấy vẻ tự tin của An Đức Duy kì, Diệp Thiên cũng có chút tò mò.
- Đặc điểm chính của An Đông Ni chính là quét chân nhưng thủ đoạn công kích của y chỉ có một loại, chỉ cần tiếp cận được sau đó vặn gãy cổ của y, lúc y đang huấn luyện trong trại Saberia đã từng là thủ hạ của tôi.
An Đức Duy Kì cười tàn nhẫn, trong lòng những quyền thủ hắc quyền chỉ có sự thương hại, cái chết ở trên võ đài đã từng nói gặp được hậu bối như gặp được người thân, huynh đệ vậy nê sống chế cũng cần tương bác.
- An Đức Duy Kì, cậu không phải An Đông Ni đã từng là đối thủ, nếu lên võ đài thì ắt phải chết!
Thấy An Đức Duy Kì cười nhếch mép, Diệp Thiên không đành lòng, thực sự hắn có thích người cao to này nên không muốn thấy cậu ta phải chết trên võ đài.
- Diệp, tuy tôi đánh không lại bạn cậu nhưng tôi tin An Đông Ni cũng không đánh lại được lão đầu kia, cậu đừng có vì thế mà coi thường tôi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, An Đức Duy Kì có vẻ không vui, tính cách của cậu ta điển hình cho người Nga La Tư, hỉ nộ tất cả đều biểu hiện trên khuôn mặt.
- Diệp Thiên, An Đức Duy Kì vẫn rất mạnh, lần trước sau khi thua cậu ở Trung Quốc, cậu ta tăng 50kg rồi lên 400kg, xem như cũng không kém An Đông Ni bao nhiêu.
Đổng Thăng Hải quên một lúc khi nghe thấy Diệp Thiên nghi ngờ An Đông Ni, đã nói giúp cậu ta, ông ta không hi vọng An Đức Duy Kì sẽ thua trận nếu không thì một hai chục năm khổ cực kinh doanh hắc quyền đã chắp tay mà tặng cho người ta.
- Lão Đổng, năm nay An Đông Ni bao nhiêu tuổi, An Đức Duy Kì bao nhiêu?
Diệp Thiên lắc đầu nhìn về phía An Đức Duy Kì, nói:
- Tôi biết trước kia cậu ở làm huấn luyện viên ở trại Seberia, cậu cũng biết huấn luyện tàn khốc bao nhiêu học viên, mà mấy năm nay cậu cũng muốn thoát khỏi cuộc sống này, cậu không phải là đối thủ của An Đông Ni!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, sắc mặt An Đức Duy Kì chợt thay đổi, theo như lời Diệp Thiên thì bất kì ai cũng có thể thấy rõ trại huấn luyện Seberia tàn khốc, nơi đó quả thực như là địa ngục.
Trại huấn luyện Seberia là nơi bắt nguồn những phức tạp của các quyền thủ, những kẻ đầu đường tay đấm nhưng bọn hắn chỉ cần bước vào trại huấn luyện thì cũng có thể trở thành máy móc giết người kịch liệt, xung quanh trại huấn luyện có hàng rào điện, lưới điện, súng vác vai, đạn lên nòng, cảnh vệ tuần tra, nếu phản kháng thì chỉ có đưa đến họa sát thân.
Từ ngày đó các quyền thủ luôn phải đối mặt với lựa chọn sinh tử.
Chỉ hai giờ đồng hồ các quyền thủ phải hoàn thành từ 600 lần 100kg thâm ngồi, 4 giờ đá gãy 30 tấc Anh cọc gỗ, đóng kín tay với 6 con chó săn, hai tay nhấc bổng hai huấn luyện viên lên, rất nhiều người đã bị thương vong trong trại huấn luyện.
Mọi người chết và bị thương đều bị chôn sạch, từ chối huấn luyện sẽ bị xử quyết ngay tại chỗ, ở trong này đúng là không tưởng tượng được, quyền thủ là sản phẩm không xứng thì sẽ bị hủy hoại.
Ban đêm huấn luyện viên thường xuyên lui đến khu kí túc xá của quyền thủ, dùng roi quật bọn họ, sau đó các nhóm quyền thủ đều được rèn ra một kĩ năng chỉ cần có một động tĩnh là bọn họ lập tức phản ứng, nếu không đạt yêu cầu các quyền thủ nhẹ thì bị đánh tàn nhẫn mà nặng thì sẽ bị xử quyết ngay tại chỗ.
ở thế giới hắc quyền, mấy chữ “ quyền thủ Seberia” đủ để cho người ta nghe thấy mà sợ mất mật, hiện nay mười quyền thủ đứng đầu thế giới tất cả đều xuất thân từ trong trại huấn luyện Seberia.
An Đức Duy Kì đã hơn 40 tuổi, cũng đã sớm cảm nhận được thể lực của mình không còn phong độ, mấy năm nay thắng chủ yếu đề dựa vào kinh nghiệm, cho nên vừa rồi khi Diệp Thiên nói thực sự đã làm dao động đến lòng tự tin của ông ta.
- Diệp gia, sao ngài có thể như vậy được?
Thấy An Dức Duy Kì bị Diệp Thiên ba hoa vài câu làm cho lặng xuống mà Đổng Thăng Hải nóng cả mắt.
Người ra tay cũng chỉ có An Đức Duy Kì không hơn, vốn dĩ thực lực của An Đức Duy Kì cũng không bằng An Đông Ni, nếu như ngay cả lòng tin tất thắng cũng không thì một chút cơ hội thắng cũng làm gì có.
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão Đổng, lời khuyên của tôi, tôi muốn biết, thực lực của An Đông Ni và Bình Dã Nhất Lang so với nhau thì ai lợi hại hơn?
- Đương nhiên là An Đông Ni rồi, hiện nay y là số một thế giới, nếu không bị Lỗ Đạo Phu lừa thì làm sao có thể kí tên vào khế ước được.
Đổng Thăng Hải tỏ vẻ tức giận, lúc trước ông ta tin chắc An Đức Duy Kì có thể thắng An Đông Ni, nói thẳng ra chỉ là để an ủi tâm lí mà thôi.
- Số một thế giới, không biết lực công kích của y có đột phá được vào cảnh giới siêu phàm hay không?
Diệp Thiên nói không nên lời, vẻ mặt kì lạ hắn có thể khẳng định hắn có thể khẳng định lực công kích của An Đông Ni có thể đạt đến nơi tuyệt hảo như một cao thủ, nhưng rốt cục mạnh đến thế nào thì Diệp Thiên cũng không biết được.
Sở dĩ lần này đồng ý với Chúc Duy Phong sẽ ra tay, trừ Bình Dã Nhất Lang và Phất La Tư ra thì không để mắt gì đến Trung Quốc, còn sự hiếu thắng tác quái trong lòng Diệp Thiên, Diệp Thiên luôn là cao thủ tĩnh mịch, hắn cũng muốn lĩnh giáo cao thủ đệ nhất thế giới.
- Lão Đổng, làm đồng môn, đừng trách tôi không cho ông cơ hội!
Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Thiên nói:
- Nếu ông có thể mang An Đông Ni đến thi đấu đến ngày thứ 3 mà tôi vào trong trận đấu ngày mai lại không có ai bị thương, thì tôi sẽ giúp ông xuất chiến với An Đông Ni.
Muốn chiến, liền ngay chiến tranh thế giới thứ nhất, người luyện võ trốn trong nhà đánh bao cát là có thành quả, lúc đó mới có thể đột phá trong chuyện sinh tử, Diệp Thiên tiến vào nơi tuyệt hảo đã lâu thế nhưng hắn lại muốn nắm lấy cơ hội lần này để tôi luyện tâm tính của mình.
Còn nếu chiến bại sẽ chết, hiện thực tàn khốc này Diệp Thiên sẽ không đi lo cho họ, nếu nói bại khi chưa chiến thì sẽ không có lòng tin tất thắng, như vậy căn bải là hắn không cần lên võ đài, cái chết là kết thúc không phải nghi ngờ gì nữa.