Vật kim loại này dài hơn ngón tay trỏ 1 chút, mặt trên có 2 đường rãnh, khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua giống như 1 món hàng mỹ nghệ vậy.
- Gia chủ, đây là thứ gì vậy?
qKitamiya Yanjun có chút tò mò nhìn vật trong tay gia chủ, chuyện tìm kho báu của gia tộc cũng giảm bớt đôi chút đau khổ tang tóc khi nãy.
- Chìa khóa!
Kitamiya Hiro cầm vật kim loại trong tay nghiên cứu 1 hồi, nói:
- Đây là chìa khóa két bảo hiểm của gia tộc ta ở ngân hàng Thụy Sĩ, chỉ cần giữ chiếc chìa khóa này, là có thể đến Thụy Sĩ mở két bảo hiểm của gia tộc lấy ra thứ bên trong đó!
Ngân hàng Thụy Sĩ sở dĩ có thể tổn tại 1 thời gian dài như vậy mà không sụp đổ, chủ yếu là dựa vào chữ tín bảo mật cho khách hàng, cho dù ông có gửi vật ở ngân hàng bao nhiêu lâu, chỉ cần đưa ra bằng chứng, đều có thể lấy đồ ra dễ dàng.
tiền gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ có thể an toàn như để ở trong két sắt.
Đương nhiên, ở đây cũng có điểm khá khó khăn, nếu người gởi ngân hàng đột nhiên qua đời, khi còn sống không giao lại di chúc ngân hàng, lúc chết không có cơ hội nói mật mã ngân hàng cho người nhà, thì số tài sản đó sẽ vĩnh viễn nằm trong ngân hàng Thụy Sĩ không lấy ra được.
Giống như trong thế chiến thứ hai, do bị phát xít Đức cưỡng chế, lúc ấy người Do Thái bước vào đường cùng, không nghĩ được nhiểu, qua người trung gian gửi hết số tài sản của mình vào trong ngân hàng Thụy Sĩ.
Sau này số người Do thái đó phần lớn đã bị giết hại trong trại tập trung của Đức, tài khoản và mật mã của bọn họ ở ngân hàng Thụy Sĩ cũng biến thành tro tàn, tiền của người gửi tiết kiện cũng trở thành tài khoản chết không có người nhận.
Mà tình hình của gia tộc Kitamiya cũng tương tự như thế, sau khi Kitamiya Seibu chết, thông tin mật mã tài khoản cũng vì thế mà mất, cho nên mấy năm nay gia tộc Kitamiya thương lượng nhiều lần với bên ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng trước sau vẫn không có cách nào lấy ra được khối tài sản khổng lồ đó.
Nhận chiếc chìa khóa trong tay Kitamiya Hiro xem xét tỉ mỉ 1 hồi, Kitamiya Yanjun mở miệng nói:
- Đây là kỹ thuật đỉnh cao của ngân hàng Thụy Sĩ 50 năm trước, kể cả là bây giờ cũng không có ai có thể phá vỡ được.
Mặc dù so sánh với chỗ văn kiện kia mà nói, giá trị cái chìa khóa này cũng giảm đi đáng kể, nhưng năm đó Kiatmiya Seibu gửi đồ trong két sắt của ngân hàng Thụy Sĩ, cũng đều là bảo bối cướp bóc được từ các quốc gia hàng ngàn năm tích lũy được, trong đó có không ít báu vật vô giá.
Nhìn thấy Kitamiya Yanjun trả lại chiếc chìa khóa, Kitamiya Hiro lắc đầu nói:
- Yanjun, chiếc chìa khóa này cậu giữ đi, đợi về đến gia tộc thì hẵng đưa cho tôi.
- Ấy? Cái này… liên quan tương đối lớn, hay là để trong rương mật mã đi?
Kitamiya Yanjun nghe vậy sửng sốt, cái chìa khóa này khá nặng, nếu như ông ta cầm rơi đi mất, thế thì lần này trở thành tội nhân của gia tộc Kitamiya rồi.
- Không riêng gì chìa khóa, ngay cả văn kiện, tôi cũng mang theo bên mình hết.
Kitamiya Hiro khoát tay, nhét văn kiện lại vào trong túi bóng, bỏ váo trong ngực mình, quần áo của hắn chống cháy, không thấm nước, cũng không làm hỏng chỗ văn kiện bằng chứng kia.
- Gia chủ, như vậy không ổn đâu?
Nếu không phải Kitamiya Hiro đưa chìa khóa cho mình giữ, thì Kitamiya Yanjun lúc này thậm chí nghi ngờ có phải Kitamiya Hiro nảy sinh ý định độc chiếm số tài sản này hay không, thứ này giấu trên người, làm sao có thể an toàn bằng đặt trong rương mật mã được cơ chứ?
Nghe thấy 2 người tranh luận, Kitamiya Tsuru vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra, nói:
- Cứ theoKitamiya Hiro mà làm, ông ấy làm như vậy cũng có lý riêng, mục tiêu của rương mật mã quá lớn.
- Vẫn là trưởng lão Tsuru hiểu tâm tư của tôi.
Nếu không phải trưởng lão Tsuru thân thể già yếu, thì Kitamiya Hiro người mà đã mất đi khả năng đàn ông thực muốn quan hệ hữu nghị thân thiết hơn với ông ta, ông lão này vẫn luôn như con giun trong bụng mình. Phải biết rằng, rương mật mã mặc dù an toàn, nhưng mục tiêu quá lớn, năm đó Kitamiya Hiro có thể mai phục đánh lén Cẩu Tâm Gia, khó có thể đảm bảo được hôm nay hắn không bị người khác nhớ đến.
Hơn nửa kể từ khi vào núi Ma Quỷ, vẫn không có cách nào liên lạc được với đệ tử gia tộc ở ngoài núi, điều này giống như 1 bóng ma ám ảnh Kitamiya Hiro, tục ngữ nói kẻ giết người nhất định sẽ bị người giết lại. Báo ứng của năm đó, nói không chừng lần này sẽ phải trả.
Lúc này đệ tử gia tộc thương vong thảm hại, dựa vào 20, 30 người này, nếu như gặp phải tập kích, sợ khó mà giữ được rương mật mã nên đem đồ vật ra ngoài, đến lúc đó ném rương mật mã ra, bọn họ có khi còn có cơ hội chạy thoát được.
- Gia chủ anh minh, là Yanjun suy nghĩ không thấu đáo.
Sau khi nghe Kitamiya Tsuru giải thích xong, sắc mặt Kitamiya Yanjun xấu hổ, bình thường hắn vẫn tự cảm thấy mình mưu trí vô song, nhưng giờ phút này mới ý thức được, mình so sánh với con cáo già này khoảng cách còn quá xa.
- Không phải nói nhiều như vậy, vận chuyển vàng ra ngoài đã, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!
Đứng ở bầu không khí u ám trong động, Kitamiya Hiro không nói ra được điều khó nói trong lòng, sau khi cất văn kiện đi, mở miệng nói:
- 2 người đến dây, khiêng trưởng lão Tsuru ra ngoài đi, những người khác chuẩn bị dây thừng, đưa chỗ vàng đó ra khỏi cửa động đi. Kitamiya Hiro ra lệnh, số đệ tử gia tộc còn lại bận rộn hẳn lên.
7, 8 người đẩy xe vào trong động, ở chỗ cửa động, chiếc xe bọc théo kia cũng khởi động máy, tiếng động cơ gầm rú vang vọng toàn núi Ma Quỷ.
Ở đuôi xe bọc thép, có trang bị thêm thiết bị dây kéo đặc biệt, sau khi chất đầy số vàng lên xe 4 bánh, móc dây vào xe, là có thể đem ra khỏi động, bên cạnh còn có 3 đệ tử đi theo, nhặt số vàng rơi ra vào lại bên trong.
Chỗ vàng cất trong hang động, đều là loại vàng 1kg 1 thỏi, 20 tấn vàng, ước chừng hơn 1 vạn thỏi, hơn nữa còn có thêm các loại trang sức vàng bạc đá quý ngọc bích chất đầy như núi, bận rộn suốtcả 1 đêm mới vận chuyển được tất cả chỗ đồ đó ra ngoài cửa hang.
Vì tìm kiếm số tài sản này mà đệ tử con cháu gia tộc Kitamiya chết không ít, thi thể đểu chất ở trong ngóc trong hang, sau khi vận chuyển toàn bộ số vàng ra ngoài, mấy thành viên may mắn còn lại leo lên trên đỉnh hang, gài thuốc nổ cẩn thận.
Mặc dù bận rộn cả 1 đêm tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi nhưng có thể rời chỗ này ngay lập tức vẫn khiến cho mọi người ra sức khuân chỗ vàng đó lên xe.
- Đi thôi, gia chủ, Wada cũng là hy sinh cống hiến cho gia tộc, đây là vinh quang của bọn họ!
Nhìn thấy Kitamiya đứng lặng rất lâu ở cửa hang, Kitamiya Yanjun hình như cũng hiểu được phần nào sự tàn nhẫn của gia chủ, không biết 10 năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng những gì mà Kitamiya Hiro hôm nay hành động, đều là muốn xóa bỏ những sai lầm mà hắn đã phạm phải.
- Yanjun, tôi mệt rồi, đợi khi về nước, tôi sẽ nói với các trưởng lão thôi chức gia chủ, sau này… gia tộc Kitamiya nhờ vào ông đấy, nhờ ông đấy!
Tổn thất nhiều đệ tử ưu tú của gia tộc như vậy, Kitamiya Hiro hiểu được, cho dù là hắn không phải tự sát, nhưng vị trí gia chủ chắc chắn là không giữ được nữa, vừa rồi kỳ thực không phải hắn tưởng niệm những đệ tử gia tộc đã chết mà là hồi ức lại những chiến tích mấy chục năm qua của mình.
- Đi thôi!
Kitamiya Hiro khoát tay, hơn 20 xe việt dã đồng thời khởi động máy, lúc trước vào núi hơn trăm người, lúc này còn sót lại hơn 20 người, cho nên hình như là 1 người 1 xe.
Vẫn là chiếc xe bọc thép đi trước mở đường, hơn 20 xe việt dã chất đầy vàng bạc châu báu đi sát theo sau, lúc đoàn xe rời khoảng 400, 500 mét, phía sau bọn họ vọng lại 1 tiếng nổ ầm ầm.
Kitamiya Hiro lần này hình như đặt hết số thuốc nổ bom mìn ở trong hang, theo tiếng nổ đó, 1 làn khói nghi ngút bay lên trời, trông giống như 1 cái mũ nấm bao phủ khắp khu vực hang đó.
Khoảng hơn nửa giờ sau, chỗ khói đó mới tan dần đi, lúc ngoái đầu nhìn, chỗ hang núi vỗn cao khoảng 30 mét đó đã bị san bằng phẳng, nếu sau này bị người ta phát hiện ra hơn 100 thi thể đó, có lẽ sẽ trở thành 1 điều 1 ấn chẳng?
- Cưu vào núi Ma Quỷ không rộng lắm, nhiều nhất chỉ có thể đủ 2 xe đi vào, nếu như phía trước bị tấn công, sợ là bọn họ lập tức lui về sau.
Tuy rằng không hiểu tiếng Nhật, nhưng Diệp Thiên vẫn không bị phát hiện, bởi vì 1 số các chủ gia đình của gia tộc gặp phải khó khăn nên có rất nhiều người cũng không biết nhau lắm, Diệp Thiên cũng được phân ngồi vào chiếc xe việt dã chất đầy vàng bạc châu báu.
Thế nhưng lúc này Diệp Thiên lại có chút đau đầu, điểm đáng sợ của núi Ma Quỷ không nghi ngờ gì nữa chính là con mãnh xà trong rừng, lúc này mãnh xà đã bị tiêu diệt rồi, nếu đoàn xe bị tấn công ở cửa núi thì rất có khả năng là bọn họ sẽ tìm lối ra khác.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên đánh tay lái tấp vào lề đường, thả lỏng ga dưới chân, tự dưng đi cuối đoàn xe mà không bị ai phát hiện.
- Dừng lại!
- Lúc đi đến cửa núi, xe bọc thép đi phía trước dừng lại, Kitamiya Hiro bất thình lình chui ra. Yanjun, vẫn không thể liên lạc được với những người ở ngoài đó sao?
Kitamiya Hiro có chút nghiêm trọng nhìn chỗ cửa núi Ma Quỷ kia, trong lòng cảm giác bất an vô cùng.
- Thiết vị thông tin của chúng ta đến đây vẫn chưa có tín hiệu!
Kitamiya Yanjun lắc đầu, trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy có chút bất ổn, vừa rồi gây nên tiếng động lớn như vậy, theo lý thuyết mà nói thì người bên ngoài sẽ phải vào trong xem xét tình hình chứ.
Kitamiya Hiro nhìn thoáng qua mấy xe việt dã, nói:
- - Naoki, ra ngoài xem xét 1 chút đi! Vâng, gia chủ!
- Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Kitamiya Naoki vẫn vâng lời, mang theo 5 người đi ra ngoài núi Ma Quỷ. Đúng là xảo quyệt.
Nhìn thấy tình hình này, Diệp Thiên vẫn ở trong xe không ra ngoài, nhẹ nhàng mở cửa xe ra, gõ vào 1 chiếc xe phía trước mình.