Hiện tại Hồng môn Tổng đường, chính là thế lực chính của Lôi gia, người trong Lôi thị, chiếm cứ vị trí trọng yếu trong nội đường.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, ở Hồng môn Lý Tùng Thu còn có uy vọng lớn hơn, hai người này tranh chấp, mặc kệ cuối cùng thắng lợi là ai, Hồng môn đều phải thay đổi.
- Sao nào, muốn tạo phản sao?
Tuy rằng bên cạnh Lôi Hổ đứng đầy đệ tử Hình đường, Đỗ Phi vẫn không chút yếu thế đứng dậy.
Lúc này đại lão Hồng môn các nơi trên thế giới tập hợp, hơn nữa mỗi người đều có mang theo tùy tùng, đây cũng là một thế lực không nhỏ, chỉ dựa vào trên dưới một trăm người này, Lôi Hổ căn bản là tạo ra không được nhiều uy hiếp.
- Đỗ gia nói nghiêm trọng rồi, đám tiểu nhân chỉ là thấy ta bị oan khuất không chịu được, muốn đòi công bằng mà thôi!
Lôi Hổ ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nhìn Đỗ Phi, hắn trước kia luôn luôn xưng hô Đỗ Phi là anh Phi, lúc này một tiếng “gia” hô ra miệng, chứng minh giữa hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ.
Nhưng Lôi Hổ lúc này đang yên tâm có chỗ dựa chắc, bởi vì trong hội trường nhìn như nhiều người, nhưng khi vào cửa, đều là bị thu mất vũ khí mang bên mình.
Mà thủ hạ của Lôi Hổ, lại đều mang theo súng ống, nếu quả thật phát sinh tranh đấu, tuyệt đối là nghiêng về một bên hắn.
Đương nhiên, Lôi Hổ cũng không dám mạo hiểm, thiên hạ to lớn dễ sơ suất, xuống tay giết hại này những đại lão Hồng môn.
Phải biết rằng, Hồng môn Tổng đường mặc dù là nơi trọng yếu nhất cả Hồng môn, nhưng tổ chức Hồng môn các nơi, trên danh nghĩa thuộc về Tổng đường quản lý, hai phía cũng không có quan hệ phụ thuộc trực tiếp.
Nếu Lôi Hổ dám giết toàn bộ những người này tại chỗ này, vậy phỏng chừng không đầy một tuần, San Francisco sẽ dấy lên một làn sóng chiến tranh hiện đại, cho dù Lôi Hổ điên cuồng thêm nữa, cũng gánh vác không nổi hậu quả này.
- Lôi Hổ, ngươi... ngươi dám cho bọn họ cầm súng tiến vào?
Khi Lôi Hổ nói chuyện, Đỗ Phi cũng phát giác không ổn, những đệ tử Hình đường xông vào Hồng môn này, trong tay rõ ràng đều cầm một khẩu súng.
Đỗ Phi vừa nói xong, các đại lão Hồng môn đang ngây người xem tình hình, sắc mặt đều biến đổi, súng ống xuất hiện, làm cho bọn họ sinh ra một cảm giác nguy cơ trong lòng.
- Đỗ gia, ngài nói thật oan uổng cho tôi, bọn hắn cũng không phải là tôi gọi vào, có súng hay không, cũng không có quan hệ gì với tôi mà?
Lôi Hổ ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
- Nếu không phải Đỗ gia ngài vu cáo hãm hại tôi thì đám tiểu nhân đó làm thế nào dám tiến vào bênh vực kẻ yếu đây?
Tuy rằng đã sắp nắm giữ được thế cục trong viện, nhưng Lôi Hổ vẫn dị thường cẩn thận, hắn luôn mồm nói không có liên quan gì cùng những người này, không chịu cho người ta đổ tội một câu.
- Lôi Hổ, ngươi làm như vậy, lão Lôi không biết đúng không?
Ngồi ở xe lăn Lý Tùng Thu lắc lắc đầu, nhẹ nói :
- Đều là huynh đệ Hồng môn, không nên dùng binh đao như vậy chứ? Ngươi muốn cái gì, nói ra đi …
- Là cháu muốn dùng binh đao ư?
Nghe được Lý Tùng Thu nói vậy, Lôi Hổ bỗng nhiên bạo phát ra,
- Là các người bức ép tôi, tiểu tử kia chẳng qua là người ngoài, tất cả các người đều giúp đỡ hắn.
- Diệp gia chữ lót “Đại”? Ta ỉa vào! Các ngươi muốn nhận tổ tông, Lôi Hổ ta không muốn!
Nói thành thật mà nói, mấy ngày nay Lôi Hổ có chút áp lực, Lôi gia mưu đồ hại Tống Vi Lan, không biết như thế nào bị truyền ra ngoài, rất nhiều đại lão Nội đường quan hệ cùng Lôi gia tương đối gần, trong khoảng thời gian này đều cố ý hay vô ý tránh Lôi Hổ.
Nhất là Lôi Chấn Nhạc bị Đỗ Phi làm cho tức giận luyện công bị tẩu hỏa nhập ma , trong khoảng thời gian này đóng cửa không ra, càng làm cho Lôi gia hoạ vô đơn chí, điều này làm cho Lôi Hổ cảm giác có chút không chịu nổi.
Mắt thấy ngai vàng môn chủ cách mình càng ngày càng xa , Lôi Hổ trở nên nóng nảy, vội vàng cùng Bành Văn Quang lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hắn quyết định bí quá hoá liều.
Kế hoạch của Lôi Hổ tổng cộng chia làm hai bộ phận, nếu như có thể thông qua việc ngăn cản Diệp Thiên gia nhập Hồng môn đả kích Lý Tùng Thu, như vậy chuẩn bị ở sau đó cũng không tái xuất hiện.
Nếu người của hắn không thể giải quyết được Diệp Thiên, Lôi Hổ quyết định cá chết lưới rách, dùng vũ lực để bức bách Lý Tùng Thu thoái vị, còn làm như vậy hậu quả sẽ làm cho Hồng môn phân tách hay không, Lôi Hổ đã không nghĩ nhiều như vậy .
Lý Tùng Thu nhẹ nhàng dựa lưng vào xe lăn, đôi mắt mang theo thần sắc đùa cợt nhìn Lôi Hổ, thản nhiên nói:
- Lôi Hổ, đưa người ra đi, hôm nay tanh coi chuyện này không xảy ra.
- Hội trưởng nói chuyện, tôi đương nhiên phải nghe!
Lôi Hổ âm hiểm cười một chút, lớn tiếng nói:
- Các ngươi còn chưa nghe được hội trưởng nói sao? Ông ấy cho các ngươi lui ra ngoài, cả đám đều điếc rồi sao?
Thanh âm của Lôi Hổ vang ở trong sân, nhưng những người đó cũng không chút nhúc nhích, chỉ có thanh âm của Bành Văn Quang vang lên,
- Hội trưởng đại nhân, ngài ốm đau nhiều năm, sợ là cũng không còn bao nhiêu thời gian xử lý chuyện trong bang, theo chúng tôi nghĩ, ngài hãy nhường lại vị trí Hương Chủ đi!
- Hả ? Ta nhường vị trí này đương nhiên có thể, nhưng nhường cho ai tiếp nhận chức vụ đây?
Lý Tùng Thu nói thực nhẹ nhàng, giống như hơn trăm khẩu súng chung quanh kia đều là đồ chơi vậy, trên mặt không lộ ra một chút căng thẳng nào.
Lý Tùng Thu nói chưa dứt, Bành Văn Quang liền la lớn:
- Đương nhiên là Hổ Gia , anh ấy tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay làm cho Hình đường có được không ít địa bàn, ngoài Hổ Gia, còn có người nào có năng lực tiếp nhận chức vụ môn chủ hơn đây?
Hết thảy đều là súng quyết định, hôm nay không phải là Khai Hương Đường sao? Lôi Hổ đã chuẩn bị thừa cơ hội này, cho mình được khoác hoàng bào, đem gạo nấu thành cơm.
Ngay cả làm như vậy, sẽ làm cho nội bộ các đại lão đến từ các nơi trên thế giới lục đục, sau khi trở bọn hắn về rất có thể sẽ thoát ly quan hệ với Tổng đường.
Nhưng Lôi Hổ không cần, bởi vì vốn dĩ Tổng đường cũng không quản đến những người đó, làm như thế hậu quả chỉ là quan hệ với bọn họ không tốt mà thôi, sau này mình hứa cho họ ích lợi, tin tưởng bọn họ vẫn có thể thừa nhận hắn là một hội trưởng.
- Chỉ là một hư danh mà thôi, Lôi Hổ cậu coi trọng như vậy sao?
Nghe được Bành Văn Quang nói vậy, Lý Tùng Thu thở dài một tiếng.
- Hội trưởng, các huynh đệ cất nhắc tôi mà thôi, Lôi Hổ luận đứu luận tài, vốn cũng không có ý dò xét vị trí môn chủ này.
Lôi Hổ tuy rằng thân cao mét chín, tướng mạo uy mãnh, nhưng lời này nói ra, cũng khiến người nghe được thấy buồn nôn, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ đến thế này.
Tình hình Lôi Hổ hiện tại, giống như là kỹ nữ đã cởi quần ra khỏi chân, còn luôn mồm nói mình bán nghệ không bán thân, làm cho người ta thấy ngán từ đáy lòng.
- Nếu cậu biết mình vô đức vô năng, chỗ môn chủ này, không nên giao cho cậu!
Lý Tùng Thu lắc lắc đầu, hắn bệnh nặng thân thể đã sắp chống đỡ không nổi nữa, xoay qua mặt nhìn về phía một người đối diện, nói:
- Lão Ngũ, gọi người vào đi…
- Vâng, thưa hội trưởng!
Được Lý Tùng Thu nói chuyện là đại gia Chưởng đường của nội bát đường, sau khi đồng ý, từ trong miệng phát ra tiếng hô lớn.
Theo tiếng hô này, bên ngoài viện truyền đến một tràng bước chân dồn dập và tiếng lên súng, nhiều hơn so với thủ hạ của Lôi Hổ nhiều, tràn vào trong Tứ Hợp Viện này.
Hơn nữa vây quanh tường Tứ Hợp Viện, cũng đầy người cầm súng tự động trong tay, họng súng đều nhắm nga vào Lôi Hổ.
Cũng may mắn năm đó khi thi công nơi này, là thi công dựa theo quy cách rộng, trước mắt trong viện đứng sáu bảy trăm người, nhưng thật ra cũng không có vẻ chật chội.
Nhìn thấy súng trên tay mình, lại nhìn súng tự động trên tay người khác, thủ hạ Lôi Hổ không khỏi có chút chột dạ, tuy rằng đều là súng thật, nhưng uy lực giữa hai bên, cũng một trời một vực .
- Mẹ nó, bên nào cũng thật giảo hoạt, hình như đều chuẩn bị hết rồi?
Trốn ở một bên xem náo nhiệt Diệp Thiên nhịn không được bĩu môi.
Từ lúc người của Lôi Hổ đi ra, Diệp Thiên liền cảm ứng được, chung quanh hương đường, còn có mấy trăm người thanh niên khí huyết thịnh vượng, nhưng lúc ấy Diệp Thiên không biết bọn họ là người của ai.
Trước mắt đã thấy, hai bên đều đã mở ra con bài chưa lật, mà từ bài mặt nhìn lại, rốt cuộc gừng càng già càng cay, Lý Tùng Thu và Đỗ Phi, đã vững vàng chiếm thế mạnh.
- Thì ra các ngươi sớm có dự mưu rồi?
Nhìn thấy tình hình như thế, Lôi Hổ sắc âm trầm dường như có thể nhỏ lệ, hắn biết mình đánh giá thấp Lão Hồ Ly Lý Tùng Thu này.
Lý Tùng Thu thở dài, nói:
- Hổ Tử, ngươi cũng là người Lý Thúc nhìn thấy trưởng thành, gọi người về đi, ngươi và lão Lôi im lặng mà sống nửa đời sau đi!
- Không thể nào, Lôi gia chúng ta vì Hồng môn xuất sinh nhập tử, ông câu nói một câu muốn đuổi Lôi gia ra khỏi Hồng môn sao?
Tìm kế hành động rất lâu, đến hiện tại lại bị người khống chế, cảm xúc của Lôi Hổ đã trở nên có chút không ổn định ,
- Lôi Hổ tôi rốt cuộc làm sai cái gì, vì cái gì các ngươi không chịu ủng hộ ta thượng vị?
Lý Tùng Thu có chút thương hại nhìn Lôi Hổ, nhẹ nói:
- Ngươi tư tâm quá nặng, Hồng môn giao cho ngươi, sẽ vạn kiếp bất phục !
- Nói bậy, ngươi nói bậy, Hồng môn vốn chính là của Lôi gia chúng ta!
Lôi Hổ lớn tiếng gào lên.
Ở sâu trong nội tâm hắn, năm đó sau khi cha của Đỗ Phi qua đời, người thượng vị nên là Lôi Chấn Nhạc, cha của hắn, mà không phải Lý Tùng Thu trước mặt, lúc này Lôi Hổ chẳng qua là nói ra lời trong lòng của mình mà thôi.
- Ta nói này, chỉ là mở hương đường mà thôi, mà phiền toái như vậy sao?
Ở đây chỉ có Lôi Hổ và Lý Tùng Thu nói chuyện, thanh âm của Diệp Thiên đột nhiên chen vào.
- Lôi Hổ, Tống gia và Hồng môn hợp tác mấy chục năm rồi, cha con các ngươi vì ham muốn cá nhân của mình, tính kế lừa gạt tài sản Tống thị, hành vi của các ngươi, còn coi là người trong Hồng môn sao?
- Cái gì? Có chuyện này?
- Lôi Hổ người này thật đúng là ích lợi làm lóa mắt, lại có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Trong hội trường, tuyệt đại đa số người cũng không biết chuyện Diệp Thiên nói này, nhưng Hồng môn luôn luôn giao hảo cùng Tống thị, nghe nói tin tức này, cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lôi Hổ, đã tràn ngập sự khinh thường.
- Mẹ nó, đều là tên tiểu tử này, lão tử ta giết ngươi!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lôi Hổ hận không thể có một cái lỗ cho hắn chui vào, nhưng khi hắn giương mắt nhìn Diệp Thiên xuất hiện trước người mình chừng 10m, lòng lửa giận nhất thời bạo phát ra.
Lúc này lửa giận đã làm cho đầu óc của hắn hôn mê, chộp khẩu súng từ tay Bành Văn Quang, họng súng của Lôi Hổ nhắm ngay Diệp Thiên.