Tháng 9 chính là mùa du lịch ở Ô Lỗ Mộc Tề, sau khi rời cửa hàng ăn sáng, Diệp Thiên theo đường cái đi chưa đầy 5 phút đã tìm thấy 1 công ty du lịch.
- Chàng trai, cậu có thể tham gia chuyến du lịch Thiên Sơn 2 ngày, cả tiền ăn tiền ở, buổi tối ở khu du lịch Thiên Trì, tính cả tiền xe về nữa chỉ có 588 đồng, thế là rất hời rồi!
Nghe nói Diệp Thiên muốn đến Thiên Sơn du lịch, ông giám đốc kia như là ngồi trên lưng ngựa cầm 1 tấm bản đồ ra, giới thiệu cho Diệp Thiên.
- Khi nào thì xuất phát?
Giá cả đối với Diệp Thiên không là gì cả. Mấu chốt là thời gian xuất phát. Nếu như quá muộn thì cậu đành phải thuê xe taxi đi, dù sao thì nơi đó cách Ô Lỗ Mộc Tề cũng chỉ khoảng 70, 80km là cùng.
Cảm thấy Diệp Thiên muốn xuất phát sớm, vị giám đốc đó mở miệng nói:
- Bây giờ trả tiền thì 10 giờ sẽ xuất phát, đến giữa trưa thì sẽ đến nơi.
- Được, tôi tham gia!
Diệp Thiên gật gật đầu, đếm ra 600 đồng đưa cho ông ta, sau khi làm xong thủ tục, vị giám đốc kia cũng biết Diệp Thiên không có nơi nào để đi bèn gọi hướng dẫn viên đưa Diệp Thiên lên trên xe ngồi chờ.
Hướng dẫn viên tiếp đoàn này mới hơn 20 tuổi là 1 cô gái dân tộc Duy Ngô Nhĩ, những người khác còn chưa đến, nhìn thấy Diệp Thiên chỉ mang theo 1 cái ba lô đơn giản lên xe, cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Chỉ 1 mình anh đi du lịch thôi à?
- Đúng vậy, muốn đến Thiên Trì xem xem ở đó có quái vật gì?
Diệp Thiên cười, khi nãy mới đi nghe ngóng thấy bảo trong Thiên Trì có xuất hiện quái vật tiền sử. Trong phút chốc số lượng người đến đây du lịch đã tăng lên nhiều, thế nhưng vẫn chưa có ai có thể nhìn thấy con quái vật đó.
- Làm gì có quái vật nào.
Cô gái Suy Ngô Nhĩ đó thì thầm 1 câu, tốt bụng nói:
- Thời tiết ở đây sáng sớm mặc áo bông, đến trưa mặc áo len, đến Thiên Trì còn lạnh hơn nhiều, anh mặc thế này là quá ít đấy!
- Không sao, trên đó nhất định là có chỗ cho thuê áo khoác ngoài chứ, đến lúc đó anh thuê 1 chiếc cũng được.
Diệp Thiên vào nam ra bắc đi qua không ít nơi, cậu biết ở những địa điểm du lịch có nhiệt độ trong ngày chênh lệch đều có chỗ kinh doanh cho thuê áo khoác. Mất mấy đồng là có thể tránh được phiền phức mang theo bao lớn bao nhỏ cho mình.
- Anh cũng biết rõ thật.
Cô hướng dẫn viên người Duy Ngô Nhĩ ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên 1 cái, đúng lúc này những hành khách khác cũng vừa lên xe, cô vội vàng ra đón tiếp họ lên.
Đến 10 giờ, trên xe đã đầy ắp người, đúng giờ thì xuất phát.
Ô tô ra khỏi nội thành là 1 vùng đất rộng lớn, hai bên là cánh đồng bông thẳng cánh cò bay, nửa tiếng sau, xe đã bắt đầu leo lên núi.
Ngồi xe trên đường núi vây quanh này, cũng cần phải có lòng dũng cảm, những người nhát gan đều không dám nhìn ra ngoài. Bởi vì đập vào mắt đều là những vách núi đen, những đám mây bay ngang qua cửa kính, đường núi uốn lượn ngoằn ngèo.
Tháng 9 cũng là mùa nước mưa, từ trên xe ô tô có thể nhìn thấy dòng nước chảy dưới chân núi. Những dòng suối trong vắt, khi chảy qua những phiến đá bọt bắn lên như những bông tuyết trắng, dường như cách xa trăm mét vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được.
- Các vị du khách, bây giờ chúng ta đang đến Thiên Trì, Thiên Sơn, nằm ở trung bộ Tân Cương, do 3 dãy núi hướng đông tây nằm song song, uốn lượn tạo thành.
Thiên Trì thì nằm trong đỉnh núi Thiên Sơn, là hồ nước núi cao được tạo thành từ những dòng sông băng cổ, đất đá trôi xuống bị tắc lại, 4 phía núi tuyết bao quanh, tuyết rơi trên núi chính là nguồn nước trong hồ.
Đương nhiên, nơi đây cũng có 1 truyền thuyết thần thoại đẹp. Truyền thuyết Thiên Trì chính là nơi để Vương Mẫu nương nương tắm, mà tiểu Thiên Trì còn là chậu rửa chân của Vương Mẫu nương nương nữa.
Sau khi xe lên núi, hướng dẫn viên người Duy Ngô Nhĩ bắt đầu thuyết minh, cùng những người khách trên xe hưng phấn đem máy ảnh ra chụp ảnh khắp nơi. Diệp Thiên lẳng lặng ngồi ở phía sau, cảm nhận được nguyên khí trời đất nồng hậu nơi này.
Theo như Đạo gia giải thích thì nguyên khí có thể bị thân thể con người hấp thụ. Chỉ có điều người bình thường không biết chuyển hóa nó nên thường làm hư tổn thứ quý báu nhất của đất trời này. Như vậy, nơi nguyên thủy nào càng ít người thở thì nguyên khí càng nồng hậu.
Cải lý luân này có đúng hay không Diệp Thiên cũng không biết nhưng cậu đã đi qua rất nhiều nơi, quả thật phát hiện nguyên khí trong thành phố tương đối loãng, mà ở những nơi thôn quê thì số lượng và chất lượng nguyên khí rõ ràng là cao hơn rất nhiều.
Cũng giống như lúc này xe ô tô đi qua tràn ngập sương mù này, Diệp Thiên mỗi 1 hơi thở lại cảm thấy hết sức dễ chịu. Nếu như không phải là ở nơi này không thể tu luyện được, ở thôn quê thì lại khó sống thì Diệp Thiên đã có ý định sống ở nơi này 1 thời gian rồi.
Đến giữa trưa thì xe dừng ở cảnh khu Thiên Trì, xuống xe, tinh thần Diệp Thiên bị cảnh đẹp xa xa kia làm u mê 1 lúc.
1 dải sương mù màu hồng bao phủ giữa lưng chừng núi xanh ngắt, những hàng bách tùng tô điểm ven bờ, những đỉnh núi xa xa phủ đầy tuyết lấp lánh, như ẩn như hiện.
Những rặng Vân Sam, Bạch Dương, Dương Liễu, trải dài trên những sườn núi xung quanh Thiên Trì. Bên bờ tây xây dựng những tòa đình lầu lung linh tinh xảo. Hồ nước trong veo, yên ả in bóng đỉnh núi Tuyết Sơn, phong cảnh kiều diễm giống như trong tiên cảnh.
- Đây chính là Tuyết Liên đặc sản của núi Thiên Sơn của chúng ta, nếu như mọi người thích có thể mua 1 ít.
Vào lúc mọi người mới xuống xe, thì có mấy cô bé vây quanh để bán hoa, bên trong giỏ của các cô bé bày những đóa hoa màu xanh biếc. Giá bán cũng không đắt, 10 đồng 1 bó, đương nhiên đây cũng không phải là hoa Tuyết Liên hoang dại.
- Thứ này mà lâu năm thì cũng có thể đây.
Diệp Thiên cầm 1 đóa hoa Tuyết Liên lên ngửi cái mùi hương thơm ngát của nó, sau đó lại đặt xuống. Tuyết Liên công hiệu lưu thông máu, tán hàn trừ thấp, có thể trị những chứng bệnh hàn. Nếu như thật sự có Tuyết Liên có dược tính ngàn năm thì rất có lợi cho sự hồi phục thương thế của Diệp Thiên.
Sau khi đi theo mọi người trong đoàn đi ăn, Diệp Thiên không đi theo họ xuống thuyền dạo Thiên Trì nữa mà hỏi hướng dẫn viên chìa khóa phòng, rồi vào phòng nhà gỗ, đặc điểm nhà của dân tộc thiểu số.
- Những người này lên núi bằng cách nào nhỉ?
Diệp Thiên hơi nhíu mày, khi nãy ở bãi đỗ xe cậu không nhìn thấy chiếc xe việt dã của họ đâu. Lần này suy diễn mới phát hiện ra “ông chủ Cổ” và mấy người kia đã trên đỉnh của 1 ngọn núi cách nơi này hơn 20m rồi.
Sau khi suy nghĩ 1 lát, Diệp Thiên lại nhấc ba lô lên, ra ngoài tìm 1 nhân viên làm việc trong khu du lịch này.
- Cậu muốn đi leo núi à?
Người nhân viên làm việc kia nhìn Diệp Thiên, vội lắc đầu nói:
- Cậu như thế này thì không được. Còn chưa lên đến Tuyết Sơn thì đã bị đông cứng rồi, những đội leo núi cũng sẽ không cho cậu đi theo đâu.
Ở Thiên Trì này được coi như là trạm trung chuyển để leo núi thám hiểm những đỉnh núi Tuyết Sơn khác, vào những ngày thời tiết đẹp, hầu như mỗi ngày đều có người lên leo núi thám hiểm.
Thế nhưng những người ăn mặc và đi giầy du lịch giống như Diệp Thiên mà muốn leo núi như thế này thì đây là lần đầu tiên người nhân viên này nhìn thấy. Theo như lời hắn nói thì đến chân núi còn chưa kịp leo lên thì đã không chịu nổi cái lạnh ở đó rồi.
Diệp Thiên nghe thấy vậy nhíu mày mở miệng hỏi:
- Thế ở đây các ông có bán trang phục và thiết bị leo núi không?
Trong trường Thanh Hoa cũng có 1 đội leo núi nổi tiếng, mà lão đại Từ Chấn Nam sau khi chơi bóng rổ thì gia nhập vào đội leo núi này thế nên Diệp thiên cũng có chút ít hiểu biết về việc leo núi, thế nhưng chưa có cơ hội thực hiện nó.
- Ở đây có, hơn nữa còn có cả huấn luyện leo núi nữa, đi, tôi dẫn cậu đi!
Nghe thấy Diệp Thiên muốn mua thiết bị leo núi, người nhân viên đió lập tức vui mừng hẳn lên, 1 bộ trang thiết bị leo núi giá cả rất đắt, sau khi bán được ông ta có thể kiếm được 1 chút hoa hồng.
- Mẹ kiếp, đúng là đen thật.
Sau khi ra khỏi cửa hàng bán đồ leo núi, Diệp Thiên cảm thấy hơi rùng mình bởi vì rất đơn giản, chỉ mới mua 1 cái bao leo núi với 1 bộ quần áo chống lạnh, cái lều dã ngoại, 1 sợi dây thừng dài 50 mét và 1 cái búa phá băng thôi đã ngốn của Diệp Thiên đúng 4 nghìn 600 đồng rồi.
Nếu không phải là lúc Diệp Thiên sắp ra khỏi cửa, bác cả lại đưa có cậu thêm 2000 nữa thì Diệp Thiên móc đâu ra 4 nghìn 600 này bây giờ. Như vậy lúc này Diệp Thiên chỉ còn thừa lại mấy trăm đồng trong túi mà thôi.
Thế nhưng điều duy nhất trấn an lại cậu chính là sau khi mua đồ xong, thì khóa huấn luyện leo núi trong cửa hàng kia sẽ miễn phí tặng họ 1 cuộc “ hội những người say mê leo núi” đến dòng sông băng số 1.
Từ Thiên Trì lên Thiên Sơn thì xe ô tô không thể lên được. Ngồi trong xe ở khu du lịch từ bờ tây Thiên Trì sau khi đến phía nam hồ thì phải đổi bằng đi ngựa.
Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bãi đỗ xe đó, lập tức phát hiện ra chiếc xe việt dã hồi sáng kia, cậu biết, con đường truy tìm tung tích của mình đã không lầm.
5, 6 người cưỡi ngựa theo đường Đại Đông Câu mà đi lên. Đường thung lũng thông thoáng, dưới thung lũng và sườn núi dày đặc những bụi Vân Sam, những lùm cây che kín bên sườn dương, thế nhưng sắp tới cuối thu nên những lùm cây này đã hơi chút khô héo.
Men theo thung lũng này mà lên, có thể thấy được vết tích của những dòng sông băng cổ và địa hình nơi bị sông băng ăn mòn. Đứng trên miệng ngọn núi Bác Cách Đạt nhìn ra xa, trên đỉnh ở phía bắc của ngọn Bác Cách Đạt có 1 dòng sông băng thẳng tắp.
Mục tiêu của mấy người Diệp Thiên chính la dòng sông băng trên đỉnh Bác Cách Đạt đó, cũng là dòng sông băng lớn nhất trên đỉnh Bác Cách Đạt. Khu vực tuyết ở đây rất dốc. Bên dưới lưỡi sông băng lại khá bằng phẳng, khe nứt đen xen khắp nơi, giày như mạng nhện.
Đứng trên thảm cỏ trên sườn núi cao nhìn thì nó rộng khoảng 3, 4 mét, sâu khoảng 5, 6 mét chảy uốn lượn, tiếng nước gào thét ầm ầm bên tai. Cho dù là Diệp Thiên cũng phải run lên. Ở đây nếu như mà bị rơi xuống thì chắc là đến xác cũng không tìm thấy.
- Được rồi, mọi người tự do hoạt động đi, nhưng đừng có đi quá xa, tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây.
Vị huấn luyện viên leo núi kia rõ ràng là chẳng có trách nhiệm gì cả, đưa mọi người đến đây thì mặc kệ rồi tìm 1 chỗ dưới sườn đồi phơi nắng rồi hút thuốc.
Cưỡi ngựa cả buổi rồi, mấy người khác đều cảm thấy mệt nên ai cũng không phát hiện ra Diệp Thiên đeo cái bao cao bằng nửa thân người kia đi theo 1 con đường nhỏ rồi trèo lên núi.
Trên dãy núi trên đầu Diệp Thiên đó có 1 nhóm người đang giẫm lên những hạt tuyết đọng mà leo lên đỉnh núi. Mặc dù Địch Vượng cao tuổi nhất nhưng động tác của ông ta rất mau lẹ, chốc chốc lại quay đầu lại thúc giục mấy người phía sau.
Sau khi nhìn tấm bản đồ trong tay, Địch Vượng nhỏ giọng hô:
- Nhanh lên, tối nay phải leo lên được đỉnh Bác Cách Đạt, ở trên đó có 1 nơi có thể cắm trại được.
Nơi đây cao hơn 4000 mét so với mặt nước biển, khắp nơi đều là tuyết phủ, nếu như nói to 1 chút cũng có thể làm cho tuyết lở xuống.
Thế nhưng không giống với hoàn cảnh của Diệp Thiên, trong tay của Địch Vượng có sẵn lộ trình leo núi do người Anh đó cung cấp, ngay cả địa điểm cắm trại cũng nắm rõ rồi.