Thiên Tài Tướng Sư

Chương 708: Chương 708: Thu hoạch




Chứng kiến nụ cười trên mặt Diệp Thiên giống như xuân phong ấm áp, Cát Kai nhất thời nhẹ nhàng thở ra, hắn tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng còn có thủ đoạn chưa sử dụng, chỉ cần có thể chậm qua một hơi, đoạt thân thể Diệp Thiên nắm chắc còn là rất lớn.

Nhưng vào lúc này, lời Diệp Thiên hơi biến, tay phải như tia chớp thò ra, một đạo hàn mang đi qua, khối đầu lâu Cát Cao bay lên cao.

- Không!

Trong nháy mắt đầu bay lên, trong mắt Cát Kai tràn đầy vẻ kinh hãi, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng với tu vi của chính mình, lại có thể chết như con kiến chết trên tay người bình thường?

Hơn nữa đối phương ra tay rất dứt khoát, thậm chí ngay cả lai lịch của hắn cũng không hỏi, trực tiếp xuống tay, nguyên thần của Cát Kai chịu trọng thương thậm chí ngay cả cơ hội lao ra Thức Hải đều không có, cả ý thức con người trong nháy mắt sa vào bóng tối.

Diệp Thiên nếu nhúng tay chuyện này, tự nhiên sẽ không lưu lại tai hoạ ngầm, sau khi dùng Khai Sơn Đao chém đầu đạo nhân, tay trái khẽ lay động, Tam Thanh Linh khẽ run, một làn song vô hình lan tràn ra trong không trung.

Đây lại là Diệp Thiên sợ nguyên thần của đạo nhân kia chạy trốn, nếu thật sự hắn có sư môn, thì nhất định là mang đến đại họa cho bản thân, khi xuất đao, nguyên thần của hắn đã rót vào trong Tam Thanh Linh .

Chính là Diệp Thiên lại cũng không biết, thương thế của Cát Kai thật sự quá nặng, nguyên thần lại bị Hắc Giao đánh thương nặng, nếu không vừa rồi lúc đánh đối mặt, hắn sẽ vứt bỏ thân xác thối tha kia đến đoạt thân thể Diệp Thiên rồi.

- Cứ... Cứ giết như vậy?

Không chỉ là bản thân Cát Kai, ngay cả Hồ Hồng Đức bên cạnh đều không nghĩ tới, Diệp Thiên chưa nói được hai câu với đối phương đã xuống tay, hắn nghĩ đến, thế nào đều phải lên tiếng hỏi rõ lai lịch của hắn?

- Lão Hồ, thủ đoạn của người tu đạo rất đa dạng, xa không phải chúng ta có thể tưởng tượng !

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Ông vừa rồi cũng nhìn thấy. Ngay cả Hắc Giao đều không phải là đối thủ của hắn. Tôi sợ đêm dài lắm mộng, kết thúc sơm một chút vẫn là tốt!

- Nói cũng phải, người này thật không phải là người!

Hồ Hồng Đức gật đầu đồng cảm. Nghĩ đến đoản kiếm có thể bay, hắn nhịn không được cũng hoảng sợ, nếu không phải lúc ấy đạo nhân cùng Hắc Giao đang phân ra thắng bại. Sợ là hắn sớm đã không giữ được tính mạng.

Đương nhiên, Hồ Hồng Đức cũng không biết, thất bại của đạo nhân vẫn là Diệp Thiên ra tay mà thành, nếu không chỉ có Hắc Giao thì là hai người bọn họ, sợ là cũng đều có thể bị đạo nhân kia đánh chết tại chỗ.

- Lão Hồ, không được rồi, tôi cần nghỉ ngơi một chút!

Mặc dù đang trong trận đấu, Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ dùng Tam Thanh linh công kích Cát Kai một lần. Nhưng tiêu hao tâm thần và áp lực chịu đựng trong quá trình này, khiến cho hai đầu gối Diệp Thiên mềm nhũn, ngã luôn xuống mặt đất.

- Diệp Thiên. Cậu không sao chứ?

Hồ Hồng Đức chạy đến bên người Diệp Thiên. Hắn có chân khí hộ thân, máu ở vết thương bên tay trái đã sớm cầm. Ngoài những vết đau ra, thì cũng không có trở ngại gì.

- Không có việc gì, lão Hồ, lần này liên luỵ ông rồi!

Diệp Thiên có chút áy náy nhìn Hồ Hồng Đức, hắn cũng không ngờ lần này vào núi lại gặp những sự việc này, thật sự vì bản thân mà hại đến tính mạng Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đời này áy náy không thôi.

- Đoạn tay gãy kia có thể tìm về? Khí trời sẽ không làm tổn hại, đi bệnh viện vẫn có thể nối lại ?

Diệp Thiên vừa nghĩ, trên mặt đã lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Thôi, coi như là mất hai ngón tay mà thôi.

Hồ Hồng Đức chẳng thèm để ý lắc đầu nói:

- Lão Hồ kiếp này xui xẻo, đứt thì đứt rồi, nối vào dùng không tốt lại càng thêm khó chịu, Diệp Thiên chớ lắm chuyện!

Hồ Hồng Đức vốn dĩ là người có lòng dạ rộng rãi, vừa rồi có thể thoát chết là đã mãn nguyện, vết thương nhỏ này, hắn căn bản là không để ở trong lòng.

- Ông này, sau việc lần này, ông đến Hồng Kông tìm Đại sư huynh bọn họ đi...

Diệp Thiên lắc lắc đầu, lần này hắn thật là mắc nợ Hồ Hồng Đức, chỉ là đối phương cái gì cũng không thiếu, chỉ có để cho hắn ngụ ở Hồng Kông, giúp hắn đột phá cảnh giới luyện khí hóa thần, phỏng chừng mới có thể đáp lại phần nhân tình này.

- Đúng rồi, Diệp Thiên, cậu mới vừa nói người tu đạo rốt cuộc là làm gì?

Hồ hồng đức chợt nhớ tới lời nói mới rồi của Diệp Thiên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

- Khó có thể trên đời này lại thật sự có người phi thiên độn địa?

- Đúng vậy, trước mắt người này không phải hay sao?

Diệp Thiên gật gật đầu, trầm ngâm một chút, nói:

- Ông cũng biết, luyện khí Hóa Thần và luyện thần phản hư, trong mắt người thường chúng ta, đây đã là phần cuối tu luyện, nhưng trong mắt những người tu luyện, chẳng qua là bắt đầu mà thôi...

Hồ Hồng Đức tu vi chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, thật là có thể biết việc này, sự tình từ chỗ con khỉ đó Diệp Thiên đều hiểu toàn bộ đều nói với hắn.

- Ôi, theo như cậu nói, hôm nay chúng ta đã giết một thần tiên?

Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, dù là Hồ Hồng Đức to gan lớn mật, cũng bị khiếp sợ không nói ra lời sau một lúc lâu, nhìn về phía xác không đầu kia, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

- Thần tiên cũng là người mà ra, có cái gì phải sợ ?

Thể lực Diệp Thiên đã khôi phục được nhiều, lập tức đứng dậy đi đến bên thi thể, nói:

- Đạo nhân này nói hắn có sư môn, không biết là đồ tốt hay không?

Người mà Diệp Thiên giết cũng không phải số ít, nhưng sát hại tính mệnh người tu vi cao, đây lại là lần đầu.

- A, áo dài đạo này cũng không tồi, đáng tiếc phá hủy rơi rồi.

Sau khi Diệp Thiên chạm vào đạo bào xanh đen kia, nhất thời cảm thấy khác biệt, đạo bào này không biết dùng loại vải gì dệt thành, sờ rất mềm mại, nhưng Diệp Thiên dùng cả hai tay xé, lại không thể xé nổi.

- Nội đan Hắc Giao phun ra thật lợi hại.

Diệp Thiên mặc dùcông lực hoàn toàn biến mất, nhưng lực đạo ở hai cánh tay là mấy trăm cân, đạo bào ngay cả hắn cũng không xé nổi, lại là bị nội đan của Hắc Giao xuyên thủng, có thể thấy rằng nội đan công lực rất lớn.

Có điều điều này cũng khiến cho trong lòng Diệp Thiên tràn ngập mong chờ, đạo nhân này ngay cả y phục cũng đều là trân quý, nói vậy trên người sẽ có không ít thứ tốt ?

- Cũng may nội đan không có thương tổn đến ngực, không thôi thì cái bao bì này cũng phế đi.

Máu đen trên người đạo nhân sớm bị đông lại, Diệp Thiên cũng không kiêng dè, lập tức đưa tay hướng vào lồng ngực hắn, lúc tay rút ra, tất nhiên là nhiều hơn một cái bọc bẹp.

- Diệp Thiên trong này là cái gì?

Hồ Hồng Đức cũng bu lại, đồ vật trên thân thần tiên, ai lại không có hứng thú chứ.

- Mở ra xem là sẽ biết sao?

Diệp Thiên không chần chờ, đưa tay bốn góc, đập vào mắt là một hộp dẹt bằng Bạch Ngọc

- Đồ chơi gì a?là mấy mảnh ngọc vỡ?

Lần này không đợi Diệp Thiên động thủ, Hồ Hồng Đức trước tiên nhấc hộp Bạch Ngọc lên, nhìn một cái, vẻ mặt hơi thất vọng, vốn dĩ hắn nghĩ bên trong còn có thể có thần dược gì.

Trong hộp, đặt ba miếng Ngọc Thạch, bên phải là hai miếng ngọc bội chưa qua tạo hình, miếng Ngọc Thạch bên trái kia độ dài như ngón út, cũng khó trách Hồ Hồng Đức chướng mắt .

- Ngọc vỡ? Lão Hồ, đồ vật này ông đưa bao nhiêu tiền cũng không nua được đâu!

Mặc dù Diệp Thiên vẫn chưa dùng tay sờ, thế nhưng khi hộp ngọc mới vừa mở ra nguyên thần của hắn song động, dường như trong hộp ngọc có cái gì đó hấp dẫn nguyên thần.

Không kịp nhiều lời với Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên lấy miếng ngọc cầm trên tay nhìn không chớp mắt, đồng thời thần niệm vừa động, đem Ngọc Thạch kia đóng gói lại.

- Này... Đây là linh khí gì? Lẽ nào là sức sống sinh mệnh?

Ngay tại thần thức cùng Ngọc Thạch tiếp xúc trong nháy mắt, trên mặt Diệp Thiên đầu tiên là sự sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Diệp Thiên cảm giác được rõ ràng, từ miếng Ngọc Thạch kia, truyền ra một loại linh khí mênh mông, thông qua nguyên thần dẫn đường, liên tục tràn đầy vào bên trong cơ thể hắn.

Mà Diệp Thiên sau khi đan điền biến mất, dường như đứt từng khúc kinh mạch, trong cái linh khí dễ chịu này, mặc dù có dấu hiệu kết nối, hơn nữa vết thương xương sống sau lưng, cũng nhanh chóng khôi phục.

- Hầu tử kia không phải nói, chỉ là sau khi nguyên thần hoàn toàn hình thành, mới có thể chữa trị thể Nội Kinh mạch sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.