Tiêu chuẩn để đánh giá 1 người khỏe mạnh bình thường chính là xem khí huyết người này có dồi dào hay không, mà lúc này khí huyết Hồ Tiểu Tiên lại yếu dần, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở cực kỳ yếu ớt, trên mặt còn ẩn hiện 1 tia tử khí.
Nếu là Diệp Thiên làm phép với 1 người nào đó, cũng có thể gây nên hiện tượng này, nhưng điều khiến cậu cảm thấy mơ hồ chính là bên trong cơ thể Hồ Tiểu Tiên không có sát khí, đây ngoại trừ có khả năng là thuật pháp đả thương người ra, trừ phi là thủ đoạn mà cậu chưa hề biết tới.
- Dì này, Tiểu Tiên trước kia có bệnh gì không?
Sau khi đợi cho mấy người Vu Thanh Nhã bình tĩnh lại, Diệp Thiên mở miệng hỏi, cậu nhớ lần trước gặp Hồ Tiểu Tiên, thì trong có thể cô hình như có linh khí hỗn tạp, nhưng lúc này lại biến mất không thấy.
Mẹ Tiểu Tiên còn cho rằng Diệp Thiên là bạn học cùng con gái, lắc đầu nói:
- Không có, Tiểu Tiên của tôi từ nhỏ sức khỏe đã rất tốt, 10 tuổi đã có thể theo ông nội vào núi hái thuốc, lớn như vậy cũng chưa bị bệnh mấy lần đâu.
- Thế thì kỳ quái.
Diệp Thiên nghĩ 1 chút, mở miệng nói:
- Gì này, cháu có học qua Trung Y, có thể bắt mạch cho Tiểu Tiên được không ạ?
Mẹ Hồ Tiểu Tiên nghe vậy lắc đầy nói:
- Ông nội nó cũng là thầy thuốc, cũng không nói được 2, 3 câu, chàng trai, nếu như cậu hiểu bắt mạch thì xem mạch cho nó đi.
Ông nội Hồ Tiểu Tiên vào thập niên 70 là thầy thuốc trong thôn, nghe nói y thuật rất cao siêu, ở thời điểm đó rất được mọi người tôn kính.
Sau thời kỳ cải cách, ông lão mở 1 phòng khám, chuyên trị bệnh nan y, thế nhưng đối với đứa cháu gái này ông Hồ cũng đành bó tay.
Giơ 2 ngón tay đè lên cổ tay Hồ Tiểu Tiên, Diệp Thiên hơi nhắm mắt lại, đem cát khí xâm nhập vào trong thân thể Hồ Tiểu Tiên, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Sau khi suy nghĩ 1 lúc, Diệp Thiên đem chỗ cát khí này vây quanh tâm mạch của Hồ Tiểu Tiên, cậu cũng không thể tìm ra được nơi có bệnh của Tiểu Tiên, chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của cô, trong thời gian ngắn này không bị cắt đứt.
- Dì, cháu cũng không tìm ra vấn đề của Tiểu Tiên, thế nhưng cô ấy trẻ như vậy, nhất định là không sao đâu.
Diệp Thiên nhìn thất tử khí trên mặt Hồ Tiểu Tiên biến mất, biết sinh khí của mình đã có tác dụng, lập tức cảm thấy yên tâm hơn, mở miệng nói:
- Tiểu Tiên trước lúc bị bệnh có gặp chuyện gì không ạ?
Nếu là mắc bệnh, khẳng định là có dấu hiệu, nhưng Hồ Tiểu Tiên đang yên đang lành lại biến thành thế này, Diệp Thiên vẫn nghi ngờ cô bị pháp thuật xâm nhập, chỉ có điều mình không tìm ra được mà thôi.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lắc đầu nói:
- Cái này chúng tôi cũng không biết, chuyện công việc của Tiểu Tiên cũng rất ít khi nói với chúng tôi.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lúc này nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên, cảm thấy có chút kỳ quái, chàng trai này sao lại hỏi thế này? Lẽ nào Tiểu Tiên bị người khác hại thành ra thế này?
- Hiểu Tĩnh, em có biết không?
Diệp Thiên không để ý đến nét mặt của mẹ Hồ Tiểu Tiên, mà nhìn vào Tiền Hiểu Tĩnh, cả 2 cô đều làm cùng 1 đài truyền hình, lại là bạn học, chắc là biết hơn 1 chút.
Theo như Diệp Thiên thấy, muốn biết được nguyên nhân hôn mê của Hồ Tiểu Tiên, đầu tiên phải biết được cô có đắc tội với người nào hay không? Mà Hồ Tiểu Tiên vừa mới tốt nghiệp trở về, thì chắc là ngượi đắc tội sợ là chỉ vì quan hệ công việc.
- Không có gì đâu, em cũng làm ở đài truyền hình, Tiểu Tiên thích ra ngoài làm việc, tạm thời chính là làm công việc phóng viên, 1 ngày em cũng không gặp cô ấy mấy lần đâu.
Tiền Hiểu Tĩnh tuy rằng quan hệ rất tốt với Hồ Tiểu Tiên nhưng cũng không cùng 1 ngành, Hồ Tiểu Tiên bây giờ đang làm tin tức gì cũng không rõ lắm.
Vu Thanh Nhã nhìn thấy sắc mặc của mẹ Hồ Tiểu Tiên có chút không kiên nhẫn, vội vàng kéo Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, chúng ta xuống dưới trước đi, buổi chiều lại đến thăm Tiểu Tiên.
- Uh. Dì à, chúng cháu đi trước đây!
Diệp Thiên nghe vậy sửng sờ, lập tức phản ứng lại, mình ở trong phòng bệnh hỏi này hỏi nọ thật là không thích hợp.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Vu Thanh Nhã hung hăng véo vào bên hông Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
- Người này, sau lại như là Sherlock Holmes vậy, Tiểu Tiên còn đang nằm trên giường bệnh, anh hỏi mấy câu vô dụng đó làm gì?
- Uh, lần này anh có lòng nhưng không được báo đáp rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói với Tiền Hiểu Tĩnh đi đằng trước:
- Hiểu Tĩnh, em hỏi thăm 1 chút, xem xem Hồ Tiểu Tiên trong khoảng thời gian này đi làm tin tức gì?
- A, thế để em hỏi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Tiền Hiểu Tĩnh rút điện thoại ra gọi.
1 lát sau Tiền Hiểu Tĩnh ngắt điện thoại, nói với Diệp Thiên:
- Phóng viên cũ hướng dẫn Tiểu Tiên nói, Tiểu Tiên hình như đang điều tra tin tức buôn lậu động vật hoang dã.
- Buôn lậu?
- Vâng, chính là buôn lậu, chúng ta đang ở trong núi Trường Bạch, có rất nhiều động vật hoang dã thường xuyên có người vào trong núi săn, sau đó thì buôn lậu những thứ quý báu như xương hổ, mật gấu ra ngoài.
Là 1 người Trường Bạch, hình như không ai là không biết chuyện này, Tiền Hiểu Tĩnh cũng nghe thấy nhiều:
- Không riêng gì dược liệu, thậm chí bọn họ còn buôn lậu cả động vật nữa, hàng năm phải điều tra ra mấy vụ án kiểu thế này.
Nghe Tiền Hiểu Tĩnh giải thích, mấy người Diệp Thiên mới biết, những người này vốn ở dưới chân núi Trường Bạch, trước kia vốn là những hộ săn bắn, nhà nhà đều có súng.
Tuy rằng hàng năm chính phủ đều tuyên truyền rộng rãi, hơn nữa tiến hành giao nộp súng, nhưng dựa vào núi thì ăn núi, vẫn có rất nhiều người bí quá làm liều, lén săn trộm những động vật được quốc gia bảo vệ, rất khó có thể cấm hoàn toàn.
- Lén săn bắn?
Diệp Thiên trong lòng chợt lầm bầm 1 tiếng, ngẩng đầu nói:
- Tìm chỗ nào ăn trước đã, Hiểu Tĩnh, lát nữa em dẫn Thanh Nhã đi mua mấy cái áo bông, sau đó chúng ta sẽ đến thăm Tiểu Tiên.
- Vâng, ngay cạnh bệnh viện có khách sạn, là khách sạn tốt nhất ở Trường Bạch, rất nhiều nhà kinh doanh dược liệu đều ở đó.
Tiền Hiểu Tĩnh gật đầu, cô biết Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung không thiếu tiền, mà Diệp Thiên lại càng giầu, lập tức dẫn mấy người đến khách sạn đăng ký 2 phòng.
Đương nhiên, 2 căn phòng đó là Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã ở 1 phòng, còn anh bạn Diệp Thiên chỉ có thể ở 1 mình 1 phòng.
Cơm trưa ăn ở trong khách sạn, mấy người cũng không có tâm trạng ăn uống, Tiền Hiểu Tĩnh dẫn 2 cô gái đi mua áo, Diệp Thiên trở về trong phòng, rút điện thoại gọi cho Cẩu Tâm Gia.
Sau khi Diệp Thiên kể tình hình Hồ Tiển Tiên xong, nói:
- Đại sư huynh, tình hình là thế, em không tìm ra được chỗ có bệnh của Hồ Tiểu Tiên, thế nhưng em có cảm giác, cô ấy là bị người ta hành pháp!
- Hơi thở cực yếu, khí huyết yếu dần, nhưng thân thể lại không có thương tổn gì?
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm trong điện thoại 1 hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Diệp Thiên, đạo Tát Mãn thờ vạn vật có linh hồn, trong đó có nhiều thuật pháp đều nhằm vào linh hồn, anh thấy, lần này rất có khả năng là thuật dẫn hồn của đạo Tát Mãn.
- Thuật dẫn hồn? Cái này em thực sự chưa nghe qua!
Diệp Thiên vô ý lắc đầu, sau đó hỏi:
- Đại sư huynh, thế làm thế nào để phá được thuật pháp này?
- Đạo Tát Mãn thường là ở 2 tỉnh Đông Bắc, anh cũng không hiểu thuật pháp của bọn họ cho lắm, cái tên này cũng là nghe từ miệng của 1 vị Lạt Ma Tây Tạng mà thôi.
Cẩu Tâm Gia dừng 1 lát, tựa như đang suy nghĩ cái gì, 1 hồi lâu sau mới nói:
- Diệp Thiên, em thử thuật chiêu hồn trong truyền thừa của chúng tra xem, có thể khiến cho cô gái ấy tỉnh lại được không, nếu không được, thì anh cũng không có cách nào.
Thuật dẫn hồn, đúng như ý nghĩa, chính là hút hồn phách từ trong cơ thể con người ra, đã không còn hồn phách, người tự nhiên sẽ chết, trừ phi có thể tu luyện Đạo gia thần thông phản hư vật du.
Cẩm Tâm Gia chỉ ra cách này cũng là bất đắc dĩ, nếu như đối phương có thể dẫn hồn, như vậy chúng ta có thể chiêu hồn, chỉ có điều thuật pháp Trung Nguyên có nhiều cái không giống với đạo Tát Mãn, nên ông cũng không dám chắc là thành công.
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ tới 1 chuyện, lập tức cười khổ nói:
- Sư huynh, thuật chiêu hồn phải làm pháp, thế… thế thì gia đình cô gái ấy không chắc đồng ý đâu!
Vừa rồi lúc ăn cơm Diệp Thiên nghe Tiền Hiểu Tĩnh nói, cha mẹ Hồ Tiểu Tiên đều là giáo viên, từ trước đến nay đối với mấy chuyện quỷ thần đều không tin, trước kia ông nội Hồ Tiểu Tiên muốn mời đại thần nhưng bị cha mẹ Hồ Tiểu Tiên cản lại.
Diệp Thiên thi triển thuật chiêu hồn, mặc dù không đến mức khoa trương giống như đại thần khua chiêng gõ trống nhưng là cần phải khai thông nguyên khí trời đất, hơn nữa phải gọi tên Hồ Tiểu Tiên mới được.
- Trước kia anh cũng biết 1 ông bạn đạo Nhật Nguyệt họ Hồ, em có thể xem ông ta có liên quan gì đến nhà họ Hồ này không, nếu mà có liên quan thì là chuyện tốt.
Cẩu Tâm Gia đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, nói tiếp:
- Đúng rồi, anh nghe nói thuật dẫn hồn cần người dẫn hồn đi, còn cần rễ cây phản hồn làm thuốc dẫn, Trường Bạch có thứ đó, em có thể đi tìm xem!
- Cây phản hồn à? Vâng, em biết rồi, có chuyện gì thì em gọi điện cho anh nha?
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Thiên cười mếu, xem ra mình trước kia đúng là ếch ngồi đáy giếng, Cẩu Tâm Gia nói đến thuật dẫn hồn hay là cây phản hồn gì đó, cậu đúng là chưa từng nghe qua.
Thế nhưng Diệp Thiên đã bảo vệ tâm mạch Hồ Tiểu Tiên, trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không xảy ra vấn đề gì, Diệp Thiên nếu có thời gian muốn đi tìm hiểu cây phản hồn.
Hơn 1 tiếng sau, mấy người Vu Thanh Nhã mua quần áo cũng về đến khách sạn, sau khi nghỉ 1 lát, cả đoàn người lại đến phòng bệnh thăm.
Trừ mẹ của Hồ Tiểu Tiên và cô hộ lý của ra, lúc này trong phòng bệnh còn có thêm 1 ông lão hơn 60 tuổi nữa, dáng ông già này rất cao, tướng mạo uy mãnh, sống lưng thẳng tắp, không thấy 1 chút biểu hiện nào của tuổi già.
- Không thể tin được, người này đã luyện đến mức tận cùng rồi sao?
Ánh mắt Diệp thiên quét qua người ông lão này, thân thể không khỏi ngừng 1 chút, ông lão này đã đạt đến cảnh giới cao, khí huyết tràn đầy, ngay cả thanh niên hơn 20 tuổi cũng còn kém hơn hẳn.
- Ta nói này, Tiểu Liên, mời thầy đến thì sao? Trước kia ta còn mời Hồ Đại Tiên xem bệnh cho mọi người, mấy người trẻ các ngươi không hiểu chuyện, Tiểu Tiên như vậy rồi, thử xem sợ cái gì chứ?
Giọng nói ông lão này vang dội, mặc dù lúc nói chuyện cố ý hạ thấp giọng xuống, nhưng vẫn chấn động “ong ong” bên lỗ tai.