- Vi Lan, bà muốn nhượng lại cổ phần cho con trai, chúng tôi không có ý kiến gì cả, nhưng lúc này công ty đang đối mặt với thời khắc sống còn, bà làm vậy có phải là có chút không thỏa đáng hay không?
Sau khi Tống Vi Lan giới thiệu Diệp Thiên, trong hội trường im lặng một lúc, rồi chợt có một người lên tiếng.
Tuy là nói tiếng Anh rất lưu loát, nhưng người nói lại là người Hoa Kiều, người này khoảng ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, làm cho người ta có cảm giác không tức giận nhưng vẫn rất dữ tợn.
- Anh Hoa, tôi có nói là nhượng lại cổ phần cho Diệp Thiên đâu!
Tống Vi Lan thở dài, người này tên là Triệu Hoa, là một trong những người lúc trước bôn ba thiên hạ cùng bà, và cũng là một cổ đông của công ty, đến ông ta còn nghĩ như vậy, e rằng công ty bây giờ chắc ai cũng bang hoàng hết rồi.
- Con trai tôi rất ưu tú, nó giỏi hơn tôi rất nhiều, số tài sản này không lọt vào mắt nó đâu.
Tống Vi Lan nhìn khắp mọi người một lượt, rồi nói tiếp:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây là muốn tuyên bố một chuyện.
Sau khi nghe Tống Vi Lan nói, Triệu Hoa chợt đứng dậy, xin lỗi bà:
- Chủ tịch, xin lỗi, tôi nghĩ nhiều quá rồi.
- Anh Hoa, anh ngồi xuống đi.
Tống Vi Lan khoát tay, nói:
- Thời gian này mọi người đều đã rất vất vả, công ty cũng đã có nhiều khởi sắc, bây giờ chỉ cần đợi số tiền kia thu về được thì công ty không còn phải đối mặt với khó khăn nữa.
- Chủ tịch, chuyện này chúng tôi biết, nhưng số tiền kia bị chính phủ Mỹ tạm giữ, trong thời gian ngắn thì không thể lấy lại được, mà việc đầu tư ở Trung Phi thì không thể bị đứt đoạn, bây giờ chúng ta vẫn đang đối mặt với khó khăn thiếu vốn.
Những người trong phòng này đều là những bộ hạ đáng tin cậy của Tống Vi Lan, những khó khăn mà công ty đang gặp phải bọn họ đều hiểu rất rõ, quỹ ủy trị trước đây giường như cũng đã đánh một đòn trí mạng đến công ty.
Tống Vi Lan gật đầu nói:
- Vấn đề vốn thì tôi sẽ nghĩ cách, mọi người trong thời gian này đã vất vả rồi, tôi quyết định tất cả các nhân viên ở công ty sau một tuần nữa sẽ đi nghỉ dưỡng ở Brazil!
- Nghỉ dưỡng?
- Bây giờ còn nghỉ dưỡng gì chứ?
Sau khi nghe Tống Vi Lan nói như vậy, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ không ai ngờ chuyện mà chủ tịch muốn tuyên bố lại là chuyện này.
Là một tập đoàn xuyên quốc gia, phúc lợi đương nhiên rất tốt, công ty trước đây cũng thường xuyên tổ chức đi du lịch, nhưng bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, không ai còn tâm trạng nào để đi chơi nữa.
- Thực ra tôi cũng có tâm tư riêng…
Nghe những tiếng phản đối của mọi người, Tống Vi Lan nhìn Diệp Thiên một cái rồi nói:
- Mọi người đều biết, Diệp Thiên từ nhỏ đã không sống với tôi. Tôi nợ nó rất nhiều thứ, vì vậy nhân cơ hội này, tôi cũng muốn đi chơi cùng con.
- Phụ nữ đúng là trời sinh ra để diễn kịch mà!
Diệp Thiên ngồi bên cạnh sau khi nghe mẹ nói xong, nhếch mép một cái, nửa tiếng trước mẹ còn nói mình tự đi chơi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của bà!
- Chủ tịch, bà có thể đi cùng trai, chúng tôi không cần nghỉ đâu!
- Đúng vậy, chủ tịch nghỉ ngơi một thời gian là được, chúng tôi vẫn sẽ làm việc như thường!
Lý do này của Tống Vi Lan làm mọi người không biết nói gì, dù sao thì mẹ phải đi cùng con, đây là điều chính đáng, hơn nữa rất nhiều người Mỹ quan niệm rằng, gia đình lúc nào cũng quan trọng hơn sự nghiệp cả.
- Cảm ơn mọi người đã hiểu, tuy nhiên gần đây áp lực mọi người phải chịu rất lớn, tôi nghĩ…mọi người đều nên đi nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu không mình tôi đi tôi cũng không thấy thoải mái được…
Tống Vi Lan cười nói tiếp:
- Cứ quyết định như vậy đi, chi phí du lịch lần này đều do mình tôi lo hết. Ngoài ra, chỉ cần những nhân viên làm việc trên ba tháng ở công ty đều có cơ hội được đi du lịch!
Là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, chuyện di dời công ty Tống Vi Lan không thể làm được, nhưng đưa ra một phúc lợi cho nhân viên thì bà có thể quyết định, càng huống chi là bà tự móc tiền túi ra chi.
- Cái này…vậy được thôi, thời gian gần đây đúng là vất vả quá!
Nghe Tống Vi Lan nói vậy, tất cả chủ quản đều gật đầu đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là phúc lợi dành cho cả công ty, nếu bọn họ khăng khăng phản đối, nếu mà để nhân viên biết được, chắc chắn sẽ bị trách móc dữ lắm, chi bằng đi cho thư thái đầu óc một chút.
Tập đoàn hoạt động cho đến hôm nay, sớm cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, nghỉ mười ngày cũng không gây thiệt hại gì cả, huống chi trong thời gian nghỉ dưỡng bọn họ vẫn có thể bàn công việc.
- Vậy thì tốt, lát nữa Alice sẽ đi thông báo, một tuần sau…
Tống Vi Lan nhìn Diệp Thiên một cái rồi nói tiếp:
- Một tuần sau, các công ty con vẫn hoạt động bình thường, riêng công ty mẹ thì được nghỉ mười ngày, mọi người cần giải quyết định xong công việc trong tuần này nhé!
- Vâng, thưa chủ tịch!
Uy tín của Tống Vi Lan lúc này đã được thể hiện ra, mọi người đồng ý xong, thì cuộc họp cũng kết thúc, các chủ quản lần lượt ra về thông báo với những nhân viên phòng họ.
- Vi Lan, trước đây cứ nghĩ là lời đồn, không ngờ là thật, con trai bà lớn quá nhỉ?
Cái người tên Triệu Hoa vẫn chưa về mà bước đến trước mặt Tống Vi Lan, chỉ vào Diệp Thiên rồi nói:
- Anh bạn trẻ, mẹ cậu đã giấu chúng tôi hơn hai mươi năm rồi đấy!
- Anh Hoa, nói với con trẻ những lời này làm gì?
Tống Vi Lan cười, kéo con trai lại nói:
- Diệp Thiên, đây là bác Triệu, là người phụ trách tài vụ của tập đoàn, lúc mẹ thành lập công ty này thì đã có bác Triệu rồi!
- Chào bác Triệu!
Diệp Thiên lễ phép chào, trong lòng thì đang đoán, chắc bác Triệu này năm đó cũng là một trong những người theo đuổi mẹ mình?
- Tốt, anh bạn trẻ rất sáng sủa, mạnh hơn Tống Hiểu Long nhiều…
Triệu Hoa gật đầu cười rồi quay lại nói với Tống Vi Lan:
- Vi Lan, lúc nãy chuyện cổ phần không phải là tôi nhằm vào Diệp Thiên, bây giờ công ty không thể chịu thêm bất kỳ chấn động nào nữa!
Bất kể ở công ty nào thì tài vụ vẫn là bộ phận quan trọng nhất, Triệu Hoa cũng là người trung thành tuyệt đối của Tống Vi Lan, ông trước đây có chút không thích Tống Hiểu Long, chỉ là vì mối quan hệ cô cháu của Tống Vi Lan và Tống Hiểu Long mà ông không nói ra được thôi.
- Anh Hoa, tôi biết mà.
Tống Vi Lan thở dài, nói:
- Đứa trẻ này đúng là không cần số cổ phần kia, nếu không thì việc gì tôi phải ủy nhiệm người điều hành công ty chứ, càng không để xảy ra những chuyện này.
- Mẹ, chuyện này không liên quan đến con nhé, mẹ đừng đổ hết cho con.
Diệp Thiên liếc mắt, sao lại nói này nói kia, cuối cùng lại đổ trách nhiệm lên đầu hắn?
Triệu Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, ông cứ tưởng Tống Vi Lan chỉ nói vậy thôi, không ngờ người thanh niên trước mặt thực sự không muốn kế thừa khối tài sản kếch xù này.
- Được rồi, anh Hoa, không nói đến những điều này nữa.
Tống Vi Lan khoát tay, nói:
- Anh Hoa, tôi muốn biết việc đầu tư ở Trung Phi còn thiếu bao nhiêu tiền nữa, ngoài ra số vốn bị tạm giữ kia rốt cuộc thì lúc nào có thể lấy về được?
Thực ra vấn đề của công ty Tống Vi Lan cũng không lớn lắm, lúc trước, Tống Hiểu Long cũng một vài người nữa lợi dụng quỷ ủy trị, đã đầu tư hơn 10 tỷ USD vào một hạng mục giả dối hư ảo.
Tuy Tống Vi Lan dựa vào một vài thủ đoạn làm đóng băng 10 tỷ USD kia, nhưng đồng thời bây giờ bà cũng không thể dùng số tiền đó được.
Như vậy, đã làm cho việc xoay vòng vốn của công ty gặp nhiều khó khăn, một vài hạng mục đầu tư chỉ vì vốn chưa đến mà không thể vận hành được.
- Chủ tịch, ở Trung phi, A rập và cả Nga nữa có tất cả sáu dự án đã dừng lại…
Bàn đến chính sự, cách xưng hô của Triệu Hoa cũng thay đổi, ông nhẩm tính một lúc rồi cười khổ nói:
- Nếu muốn khởi công, thì ít nhất cũng phải cần đến 6 tỷ USD, còn số tiền bị đóng băng kia e rằng ít nhất một năm sau mới lấy lại được!
- Sáu tỷ? Cần nhiều vậy sao?
Tuy Tống Vi La đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng vẫn bị con số này làm cho giật mình, bà có thể chuẩn bị hơn một tỷ từ trong nước, nhưng chỗ hổng vẫn còn rất lớn.
- Ít nhất cũng phải cần 6 tỷ.
Triệu Hoa lạnh lùng nói:
- Bên Nga đã ra tối hậu thư, nếu không tiến hành các công việc ở ống dẫn dầu nữa thì bọn họ sẽ thu dự án lại giao cho Nhật Bản làm, nếu vậy thì số tiền hơn 3 tỷ USD của chúng ta trước đó coi như tan thành mây khói rồi!
- Anh Hoa, tôi cũng không giấu gì anh, một tỷ USD thì còn được, đằng này đến 6 tỷ, tôi thực sự kiếm không ra số tiền đó!
Tống Vi Lan chau mày, khuôn mặt ửng đỏ, thời gian này bà đúng là đã làm việc quá sức dẫn đến tiều tụy.
- Mẹ, vấn đề rất nghiêm trọng sao?
Diệp Thiên nãy giờ vẫn không nói gì, không thể chịu được người thân của mình chịu khổ như vậy, hắn vốn dĩ không muốn quan tâm đến chuyện đó giờ cũng đành phải lên tiếng.
- Uhm, tốn thất sẽ rất lớn, rất có khả năng công ty sẽ không tiếp tục được nữa.
Tống Vi Lan đau khổ gật đầu, đây là tâm huyết hai mấy năm của bà.
- Được, chỗ con có hơn 5 tỷ, mẹ cứ lấy dùng đi!
Nhìn thấy mẹ đau lòng như vậy, Diệp Thiên móc tay từ trong túi ra, nói không chút tiếc nuối:
- Mẹ, chúng ta phải nói trước, lúc nào mẹ có tiền phải trả ngay cho con đó, cái này…số tiền này là con lấy mạng ra đổi về đấy!
Nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay Diệp Thiên, Tống Vi Lan trợn tròn mắt:
- Hơn 5 tỷ? Diệp Thiên, mẹ đang nói USD đấy, con…con đừng có đùa mẹ nha!
- Con đâu có ránh mà đùa với mẹ? Vốn dĩ là USD, mẹ có cần không, không cần con lấy lại nhé!
Diệp Thiên tức giận nói thầm:
- Đã nói là tiền bất chính thì không nên buộc vào thân rồi, số tiền này mình chưa tiêu đồng nào đã hết rồi!
Kỳ Môn trước đây có một quy tắc bất thành văn, đó chính là tiền nhặt được hay đánh bạc có được đều phải nhanh chóng tiêu đi, nếu không thì mang họa đó.
Giống như những người Kỳ Môn trước giải phóng, nhặt được tiền là đi nhậu nhẹt đánh bài chơi gái, cứ sống cho qua ngày thôi, thong dong ngày nào hay ngày đó, nhưng cũng có nhân tố trong đó.