Thiên Tài Tướng Sư

Chương 156: Chương 156: Tiền đưa tới cửa






- Diệp Thiên, nếu không phải những người này còn đang phân vân, phỏng chừng hôm nay thu được càng nhiều...

Vệ Hồng Quân chỉ chỉ vào bản kê hắn đã làm xong, Diệp Thiên lúc này mới phát hiện, đa số người đó đều là lựa chọn tìm hắn đoán lành dữ, cũng chính là nghiệp vụ giá 5000 đồng một lần, còn năm vạn tiền bói mệnh, chỉ có một người hẹn trước.

Nhưng điều này đối với Diệp Thiên mà nói cũng không là gì, hôm nay hắn thu hoạch đã đủ phong phú rồi, cha hắn vất vả làm kinh doanh nhiều năm như vậy, mà tài sản cố định cũng chỉ hai ba trăm vạn, còn không bằng hắn kiếm được trong một ngày.

- Tiểu tử, thật sự là lợi hại, tối hôm nay cần mời chú Vệ ăn một bữa ra trò nhé ...

Vệ Hồng Quân cũng không coi hơn một trăm vạn này là nhiều, nhưng với tốc độ kiếm tiền của Diệp Thiên, cũng khiến cho hắn có chút kinh hãi, có lẽ không lâu sau, thành Bắc Kinh này lại xuất hiện cái tên mới.

Hơn nữa ông chủ Vệ thấy, ngoài 1200 đồng tiền thuê nhà hàng tháng ở nơi này, Diệp Thiên cũng không có khoản chi gì ngoài định mức, tiền kiếm được đều có thể coi là lợi nhuận thuần.

Đương nhiên, nếu bị Diệp Thiên đọc ra ý tưởng của Vệ Hồng Quân, nhất định sẽ mở miệng phản bác.

Thầy tướng số xem phong thuỷ giúp người vốn là việc nghịch thiên, dễ dàng phạm “ngũ tệ tam khuyết” tạm thời không nói, chỉ nói đến chuyện sau khi vận dụng thuật pháp bị nguyên khí phản lại, cũng đủ khiến nội thương chưa lành của Diệp Thiên bị đả kích.

- Chú Vệ, những người đó chỉ là thấy thứ mới mẻ, sau này chắc gì đã được tốt như vậy …

Diệp Thiên rất tỉnh táo, những ông chủ này đều là người ý chí kiên định, hôm nay là bị không khí sôi động làm lóa mắt, hẹn trước xem bói, nhưng trở về suy nghĩ kỹ, cho dù giao tiền rồi nhưng chỉ sợ bọn họ cũng chưa chắc tới cửa.

Nói đến Phong thuỷ tướng thuật và quỷ thần, vốn là có điểm giống nhau, chính là không tín thì không hề tồn tại.

Từ góc độ của Diệp Thiên mà lý giải, đây là vấn đề vận khí mạnh yếu của mỗi cá nhân, vận khí cá nhân rất mạnh, mặc dù không thể nói là bách tà bất xâm, nhưng thông thường sát khí đều không có cách nào vào được người như thế.

Giống như là một số lão binh tham gia qua chiến tranh, dương khí trên người mạnh, cho dù tới lúc già, thông thường âm sát đều không thể nhập vào cơ thể, dĩ nhiên là không chuyện tin quỷ thần.

- Không phải cháu đã giúp lão Lôi bài trừ kiếp hoa đào sao? Danh tiếng truyền đi, tự nhiên sẽ có người tiếp tục tìm tới cửa...

Vệ Hồng Quân nghe vậy cười, khoát tay áo, nghĩ một chút, nói:

- Nơi này một mình cháu khẳng định không được, bình thường nếu đi ra ngoài ngay cả người coi cửa đều không có, chú thấy cháu nên tìm người trợ lý đi...

Thật là Vệ Hồng Quân muốn cho nữ nhân viên củ công ty mình lại đây làm, nhưng cô nương kia hôm nay đến một lúc, đinh ninh cho rằng Diệp Thiên chính là tên lừa đảo, nói thế nào cũng không đồng ý.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Mấy ngày nữa cháu đi thị trường lao động xem, tốt nhất tuyển một người hiểu chút về Kinh Dịch Bát Quái, cháu đi vắng cũng có thể giải thích mộtc chút với người ta …

Lúc trước mở công ty, Diệp Thiên là bị cha mắng mà không có cách nào nói lại, hơn nữa chuyện tiền nong đích xác có chút áp lực, cuối cùng vẫn mở.

Sau khi công ty này được mở, Diệp Thiên mới biết cần lo việc nhiều chuyện như vậy, những kinh nghiệm giang hồ không thể dùng được, nếu không phải hôm nay Vệ Hồng Quân kéo một đám người lại đây giúp đỡ, Diệp Thiên thật đúng là không thể xoay xở.

Nói xong chính sự rồi, Vệ Hồng Quân lại nhìn đồng hồ, đã là 7h tối, liền đứng lên nói:

- Đi, chú Vệ đưa cháu đến một chỗ ăn rất ngon, bên Bắc Hải mới mở quán ăn, hương vị đúng là không tệ ...

Bắc Kinh cổ, rất ít có những cái gọi là “Cửa hiệu lâu đời” hoặc là nhà hàng đẳng cấp cao, với người Bắc Kinh họ, những nhà hàng này đều là người nơi khác đến Bắc Kinh kinh kinh doanh.

Cho nên nếu ở đâu đó bạn phát hiện vài người ăn uống đạm bạc, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đây là những người không có tiền, những người giàu có nhất Bắc Kinh, cũng có thể nằm trong số này.

- Chú Vệ, từ từ...

Diệp Thiên kêu Vệ Hồng Quân đã đứng dậy đi ra ngoài lại, lấy từ túi da của mình kia một vạn đồng, tìm bao lì xì mới mua, đút vào trong 1000 đồng, số còn lại đưa cả cho Vệ Hồng Quân.

Vệ Hồng Quân nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, có chút khó hiểu hỏi:

- Diệp Thiên, đây là gì?

- Chú Vệ, hôm nay chú gọi đến đây nhiều người hỗ trợ như vậy, cũng cần ý tứ một chút mà...

Diệp Thiên cười cười, việc buôn bán và giang hồ giống nhau, sòng phẳng sẽ dễ dàng hơn, Vệ Hồng Quân giúp mình đó là nhân tình, nhưng bản thân nếu không nhắc tới, thì rất không hiểu chuyện .

- Haiz, chú nói với cháu, hai người chúng ta còn cần tới cái này sao?

Vệ Hồng Quân thoái thác lại.

- Vậy không được ...

Diệp Thiên không khỏi phân trần đẩy tiền vào trong tay Vệ Hồng Quân, nói:

- Chú Vệ, tiền lì xì trong lễ khai trương, phiền chú nhé, hắc hắc, đi thôi, cháu cũng rất đói bụng...

Đối với hành động này của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân tuy rằng ngoài mặt bất mãn, nhưng trong lòng rất thích thú, hắn thật không ngờ Diệp Thiên này còn nhỏ tuổi, mà hiểu được nhiều chuyện đời như vậy!

- Tiểu Lệ, đây là tiền lì xì Diệp tổng cho cô, còn không cám ơn Diệp tổng?

Ra ngoài rồi, Vệ Hồng Quân đưa tiền Diệp Thiên đã đút sẵn trong bao lì xì ném cho cô nhân viên, lấy thân thế của hắn, đương nhiên sẽ không lấy tiền của Diệp Thiên làm chuyện cá nhân.

- Cám ơn Diệp tổng!

Sờ sờ độ dày tập tiền lì xì, trên mặt cô gái lộ ra vẻ tươi cười, oán giận phải bận việc một ngày đến giờ cũng không thể về nhà toàn bộ biến mất.

- Nên như vậy mà, tan ca rồi, tiểu Lệ ở chỗ nào? Nếu tiện đường thì đưa cô về?

Diệp Thiên cười khoát tay, cái đầu hai màu tóc và khuôn mặt có vẻ non nớt, lại có mị lực không nói nên lời, thấy vậy mắt tiểu Lệ sáng lên, tựa hồ đề nghị của ông chủ Vệ đưa ra cô ta cũng có thể sẽ suy nghĩ!

- Không cần, cô ấy ở rất gần, Diệp Thiên, đóng cửa cho kỹ, đi thôi...

Vệ Hồng Quân nói một câu khiến ánh sáng trong mắt cô gái liền phai nhạt, cơ hội chỉ có một lần, không nắm được thì chẳng thể trách người khác.

Trong khoảng thời gian này Diệp Đông Bình cùng người ta đến Sơn Tây xem đồ cổ, Diệp Thiên cơm nước no nê trở lại tứ hợp viện, cũng không ai biết hắn đã sắp trở thành triệu phú.

Ngày hôm sau Diệp Thiên vừa đến công ty, đã bị Lưu Đại Chí - một đêm đều ngủ không ngon, đón đi, hắn không có cách nào có thể ngủ được, hi vọng sống của công ty, đều đặt ở Diệp đại sư.

Đổi lại bố cục phong thuỷ của công ty Lưu Đại Chí, đối với Diệp Thiên mà nói là một việc rất dễ dàng.

Nhưng số tiền này kiếm dễ dàng sẽ khiến người ta đố kỵ, cho nên Diệp Thiên bận ở công ty của Lưu Đại Chí cũng hơn nửa ngày, mới trở lại công ty trong tiếng cảm kích của Lưu Đại Chí.

Lưu Đại Chí cũng rất thông minh, tuy rằng công ty còn chưa thấy khởi sắc, hắn dã ghi giấy nợ năm mươi vạn cho Diệp Thiên, ghi một tháng sau trả tiền.

Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì, thầy tướng - phong thuỷ không sợ người ta quỵt nợ, bạn có thể làm cho người ta may mắn hơn, đồng dạng cũng có thể làm cho người ta gặp đen đủi liên tục, trong lịch sử người đắc tội thầy tướng - phong thuỷ, có vẻ như không mấy người có kết cục tốt.

Trở lại công ty rồi, thấy ngay cửa có ba người đang đợi, đều là tìm đến Diệp Thiên đoán lành dữ, mất hơn một giờ, Diệp Thiên đã nói cho bọn hắn những chuyện bình thường cần tránh, sau đó đuổi đi .

Tuy rằng ý thức được công ty cần gấp mấy nhân viên văn phòng, nhưng b Diệp Thiên là không muốn đi thị trường lao động tuyển người, bởi vì lúc này lịch hẹn với mấy ông chủ kia đã kín tới hơn mười ngày sau.

Tuy rằng trên đời này chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, nhưng bình quân cả tỷ người, bạn sẽ phát hiện, người thấy đắc ý vì cuộc sống thật ra rất ít, nhưng ít nhất những ông chủ tìm đến Diệp Thiên xem bói hỏi quẻ này cũng hài lòng đến mấy hôm sau.

Đợi xem lành dữ cho mấy ông chủ này xong, Diệp Thiên đột nhiên phát hiện, mình lại trở nên nhàn rỗi quá, ngược lại không cần tiếp tục tuyển nhân viên.

Sống trên núi thời gian dài như vậy, Diệp Thiên cũng chịu được sự vắng lặng, bỏ ra hơn hai vạn đồng mua Computer, không có việc gì liền ở công ty chơi dò mìn hoặc là tú lơ khơ.

Công ty của hắn cách đài truyền hình mà Vu Thanh Nhã thực tập không xa, mỗi ngày tới năm sáu giờ chiều, Diệp Thiên liền đi xe đạp đi đón Vu Thanh Nhã, ngày ngày trôi qua thật ý nghĩa.

- Diệp Thiên, nơi này con bố trí ngồi uống trà chơi cờ cũng không tồi, mở công ty thực lãng phí, còn không bằng làm thành nơi hội họp…

Ngồi ở trong công ty của con trai, Diệp Đông Bình nói không thích là giả, mệt muốn chết từ Sơn Tây về tới Bắc Kinh, lại phát hiện con trai mở công ty, trong lòng Diệp Đông Bình nhất thời có một cảm giác khó nói.

Diệp Đông Bình coi như đã nhìn ra, mình vất vả làm ăn hơn mười năm, chỉ sợ thật đúng là không kiếm tiền được nhanh bằng con trai tay bắt giặc, trong khoảng thời gian này con trai đã kiếm bao nhiêu tiền, Diệp Đông Bình cũng không hỏi.

Nhưng hôm nay Diệp Đông Bình ngồi trong này hơn nửa ngày, ngoài Vu Thanh Nhã vừa mới trốn việc chạy tới ra, không một người khách tới cửa, hắn thật cũng lo cho con trai.

Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì, vừa dạy Vu Thanh Nhã chơi dò mìn trên máy tính, vừa nói:

- Ba, con làm ở đây cũng không khác việc ba làm đồ cổ, cái này gọi là ba năm không làm được việc, làm việc ăn ba năm...

Thấy con cứng đầu, Diệp Đông Bình tức giận nói:

- Tiểu tử, con bớt kiêu đi, cả một ngày cũng chưa thấy một người khách, tiền thuê nhà trả như thế nào đây?

- Ha ha, ba, ba đừng có lo lắng...

Diệp Thiên từ nhỏ đã rất tự lập, hình thành thói quen, lúc này Diệp Đông Bình tuy rằng hận nghiến răng, cũng biết đừng nghĩ đến chuyện con trai hé miệng nói gì.

- Diệp tổng, Diệp đại sư, Diệp đại sư ngài có ở đây không?

Khi hai cha con đang nói chuyện phiếm, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thét to, Diệp Thiên đi ra khỏi gian trong vừa nhìn, nhất thời vui vẻ,

- Lưu Tổng, mặt mày của ngài hồng hào, xem ra là có việc mừng?

Người tới là Lưu Đại Chí, khác với vẻ mặt ủ rũ đầy tia máu vài ngày trước, Lưu Tổng hôm nay rất có tinh thần, trong mắt lộ ra sự vui mừng không che dấu được.

- Diệp đại sư, đồng hỉ, đồng hỉ ( cùng vui ), tôi vội tới đưa tiền cho ngài ...

Lưu Đại Chí cũng không nói vô nghĩa, “Ầm” một tiếng đặt cái bao da trong tay lên trên bàn trước mặt Diệp Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.