Diệp Thiên còn chưa đi đến sân thể dục xếp hàng báo điểm danh, đã bị một người sinh viên cũ nhiệt tình ngăn lại, trường Thanh Hoa đã có truyền thống đón người mới đến từ lâu, sinh viên ĐH năm 3 nhất định phải giúp đỡ các sinh viên mới, truyền thống này đã thịnh hành rất nhiều năm.
- Em học ngành kiến trúc...
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn một chút bên kia đang xếp hàng điểm danh, biết được nhiều sinh viên mới đều được nghênh đón thế này, khi sinh viên mới đến nhập học, đều có một cái sinh viên cũ dẫn bọn hắn đi liên hệ làm thủ tục nhập học, nhận phòng ký túc xá …
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, người sinh viên trước mặt quay đầu sang nói với một sinh viên khác:
- Trịnh Thư Lượng, ngành kiến trúc các cậu...
- Ôi, có việc rồi, Vương đại chủ tịch, cám ơn ngài vậy...
Theo tiếng kêu, một sinh viên chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện, miệng còn nói thầm:
- Tới trưa hôm nay, mới nhận được năm người, khoa kiến trúc công trình cũng có đến bốn năm mươi người, còn khoa báo chí cũng có mười mấy người ...
Đôi tai Diệp Thiên, nghe được cái người tên Trịnh Thư Lượng nói vậy, cười cười cũng không nói gì, đi theo hắn tới trước bàn làm một bản đăng ký đơn giản.
Kỳ thật đại học Thanh Hoa vốn là nổi danh về ngành kỹ thuật, khoa học tự nhiên, những người muốn học môn khoa học xã hội hoặc là kiến trúc, thông thường đều ghi danh đại học Bắc Kinh hoặc là Đồng Tế, bởi vậy cũng có thuyết pháp Phương Bắc có Thanh Hoa, Phương Nam có Đồng Tế.
Năm đó bởi vì nhiều nguyên nhân, Diệp Đông Bình cũng chưa tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, Diệp Thiên ghi danh trường Thanh Hoa, cũng là muốn hoàn thành tâm nguyện của cha, muốn vì giấc mơ của cha mà thôi.
Nhưng khi sơ tuyển chọn ngành học, Diệp Thiên cũng vò đầu suy nghĩ rất lâu, thật ra hắn muốn đi học Chu Dịch, nhưng tìm khắp các trường cả nước cũng không còn lịch dạy học môn này, đại học Thanh Hoa đương nhiên cũng sẽ không có.
Còn về ngành công nghệ thông tin như cha đề nghị, tin tức … Diệp Thiên hoàn toàn không thích, cũng không muốn sau này mình phải làm công việc mà mình đều không có chút hứng thú.
Cuối cùng suy nghĩ mãi, Diệp Thiên liền lựa chọn ngành thiết kế kiến trúc, bất kể nói như thế nào, kiến trúc Trung Quốc cổ kim, rất nhiều công trình không tách rời nhân tố phong thuỷ, coi như là có liên quan đến kiến thức Diệp Thiên học hơn mười năm qua.
- Bạn Diệp Thiên phải không, mình tên là Trịnh Thư Lượng, là sinh viên khóa 31 ngành xây dựng, mình dẫn bạn đi làm thủ tục nhập học và xếp chỗ ký túc xá, có vấn đề gì bạn hỏi mình là được ...
Người sinh viên mà Vương chủ tịch sắp xếp cho Diệp Thiên rất là vui tính, tuy rằng nghênh đón không phải là mỹ nữ, nhưng biểu hiện cũng cũng rất nhiệt tình, đưa tay đỡ giúp Diệp Thiên chiếc túi trên vai.
- Được, cám ơn anh Trịnh...
Diệp Thiên nhìn thấy người bên cạnh định giúp mình cầm đồ, lập tức cũng không chối từ, đi theo sau Trịnh Thư Lượng, liền chuẩn bị đi về khoa của mình, nhưng mới vừa đi ra hai bước, Diệp Thiên liền đứng lại.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Chúng ta làm thủ tục xong xuôi thật nhanh, cậu có thể lấy thẻ ăn cơm nữa ...
Đã đi ra hơn mười mét, Trịnh Thư Lượng vừa quay đầu lại thấy người đã mất hút, vội vàng chạy lại kéo Diệp Thiên, nhưng vóc dáng hắn chỉ có 1.7m, hiển nhiên kéo không nhúc nhích một người 1.8m như Diệp Thiên.
- Ồ, là hoa hậu giảng đường ư?
Theo ánh mắt Diệp Thiên mà nhìn đi, trên mặt Trịnh Thư Lượng không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa, dùng cánh tay chọc Diệp Thiên, nói:
- Này cậu đừng hy vọng, cô ấy chính là số ít hoa khôi của trường Thanh Hoa chúng ta, hơn nữa còn là trên cậu một khóa, cậu phải gọi là chị đấy!
- Khoa báo chí ?
Diệp Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
- Đúng rồi, khoa báo chí Thanh Hoa chúng ta mỹ nữ nhiều nhất, ôi, cậu không phải là thật muốn đấy chứ?
Trịnh Thư Lượng gật gật đầu, liền phát hiện Diệp Thiên đang muốn đi sang cái bàn chiêu sinh bên khoa báo chí – tin tức, không khỏi giật mình há to miệng, sinh viên thế hệ mới có lòng tự tin mạnh như vậy sao?
Tự vấn lòng, bản thân Trịnh Thư Lượng khi nhập học, nói chuyện cùng các chị khóa trên đều mặt đỏ rất lâu, lại càng không cần nói đi đến làm quen, vậy mà cậu sinh viên mới nhập học kia lại dám làm.
- Dung Dung, chỗ này không phải ghi lầm chứ? Năm nay khoa báo chí sao mà nhiều nam sinh như vậy?
Vừa mới rảnh tay sau một đợt báo danh, Vu Thanh Nhã đang đối chiếu danh sách, vốn đón người mới đến đều là sinh viên ĐH năm 3 làm, nhưng người của khoa báo chí tương đối ít, chỉ có thể đưa cả các nữ sinh này tới .
Đương nhiên, vì chiếu cố mỹ nữ, các cô chỉ cần ngồi ở chỗ nầy tiếp đãi là được, hỗ trợ chuyển hành và làm thủ tục nhập học, tự nhiên là có các nam sinh hỗ trợ, trường học cũng không có quy định không phải sinh viên trong khoa không thể giúp khoa khác đón tân sinh viên.
Nhưng bất kể sinh viên đến hỗ trợ nhập học nào, cũng đều muốn tìm cơ hội cùng Vu Thanh Nhã nói mấy câu.
Tiếp đãi cho tới trưa, cô cũng cảm giác hơi mệt, cúi đầu thẩm tra đối chiếu danh sách, người hiểu được điều này dĩ nhiên là sẽ không đến quấy rầy cô.
- Chị khóa trên, em có một vấn đề muốn hỏi ý kiến, được không?
Một giọng Hà Nam vang lên bên tai Vu Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã cũng không ngẩng đầu, nói thẳng:
- Vấn đề gì, nói đi...
Cũng không phải Vu Thanh Nhã không muốn nhiệt tình một chút, mấu chốt là vừa rồi thái độ tỏ ra cố gắng nhiệt tình, mấy sinh viên này đặt vấn đề quá nhiều, còn có vài sinh viên cũ cũng ở bên cạnh ngắt lời, cô thật sự nhịn không nổi.
- Chị khóa trên, WC ở đâu chị biết không? Lúc này em sắp buồn chết mất, không đi không được ...
Cái giọng Hà Nam nói ra vấn đề, khiến ngòi bút trong tay Vu Thanh Nhã đột nhiên run lên, đẩy tập giấy phía dưới ra, cô thực chưa thấy qua người nào nhàm chán đến như vậy, trên sân trường đứng đầy nam sinh, người này không nên tìm mình, một người nữ sinh để hỏi thăm toilet ở nơi nào?
- Bên phải năm mươi mét rẽ ...
Cắn chặt răng, tay phải Vu Thanh Nhã chỉ sang hướng bên cạnh.
- Ồ, cám ơn chị, vậy em đi nhà cầu đã ...
Khi Vu Thanh Nhã trả lời xong, thấy người sinh viên ôm bung chạy đi kia tựa hồ muốn đi ngay, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, làm sao người như vậy cũng có thể thi vào Thanh Hoa chứ?
- Chị khóa trên, tôi ... tôi còn có chuyện...
Ai ngờ người nọ hướng sang bên phải đi hai bước rồi, đột nhiên lại vòng trở về.
- Chuyện gì?
Vu Thanh Nhã hung hăng vẽ cái gì đó lên giấy.
- Chị khóa trên, trong nhà tôi không có tiền, hai ngày nay chưa ăn cơm, ba tôi nói, cô gái xinh đẹp thì tâm tính tốt, chị ... chị có thể cho tôi mượn 5 đồng mua cái bánh bao ăn được không?
- Cái gì? ! ! !
Nghe giọng nói quê mười phần rõ ràng của đối phương, Vu Thanh Nhã rốt cuộc chịu đựng không nổi , kiên quyết từ trên ghế đứng lên, nơi này... Nơi này là đại học Thanh Hoa, không phải là nói cho bọn xin ăn, ăn mày chứ?
Hơn nữa, trường Thanh Hoa có học bổng, không đến mức để cho sinh viên mới tuyển vào trườngphải nhịn đói mấy ngày liền chứ? Hơn nữa chung quanh người nhiều như vậy, vì cái gì cố tình hỏi vay tiền mình?
Không riêng gì Vu Thanh Nhã, chính là những sinh viên chung quanh kia, cũng đều hoa mắt, choáng váng, người sinh viên này mặc trên người tuy rằng không phải nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng là sạch sẽ, làm sao có thể giống người vài ngày không có gì để ăn?
“Trêu ghẹo”, trong lòng mọi người đều nghĩ đến hai chữ này, tuyệt đối là trêu ghẹo một cách trắng trợn, hơn nữa còn là sinh viên khóa dưới trêu ghẹo đàn chị khóa trên, chuyện này ở trong lịch sử trường Thanh Hoa có vẻ như là lần đầu tiên?