Sau khi vắt óc suy nghĩ, Diệp Thiên lại tĩnh tâm ngồi xuống. Cậu muốn truy tìm phương hướng của vị ông chủ Cổ kia. 1 lát sau, Diệp Thiên mở to 2 mắt, khẽ chau mày lại. Dễ nhận thấy là trong lòng cậu đang có chuyện không thể quyết đoán được.
Theo như khi nãy suy diễn, Diệp Thiên phát hiện vị “ ông chủ Cổ” kia đã rời khỏi Bắc Kinh rồi. Bây giờ đang ở hướng tây bắc, vậy nơi hắn muốn đến chắc là Ô Lỗ Mộc Tề.
Diệp Thiên mấy năm trước đã cùng sư phụ đi qua không ít nơi, hầu như đã đi khắp nước rồi. Nhưng chỉ có 3 nơi vẫn chưa từng đặt chân đến. 1 là khu vực Vân Quý, còn 2 nơi kia chính là Tây Tạng và Tân Cương.
Điều bối rối trong lòng Diệp Thiên bây giờ chính là tự mình có nên đến để giải quyết những người này hay không? Một là theo như quẻ bói, bọn họ sau này sẽ gây rất nhiều phiền phức cho cha, muốn trừ khử được mối hậu họa này, tốt nhất là nên giải quyết từ gốc rễ.
Hai là sát khí trên người vị “ ông chủ Cổ” kia rất nặng, trong tay chắc là cũng xử đến mấy mạng người rồi. Giải quyết bọn này cũng coi như là thay trời hành đạo vậy.
Hơn nữa người mà hiểu được trận pháp kỳ môn kia, đã 2 lần trêu chọc đến Diệp Thiên. Diệp Thiên ra tay, cũng không coi như là phá hỏng quy luật giang hồ.
Chỉ có điều lúc này nếu như đi cũng mất khoảng nửa tháng, không chừng cũng đến tận 1 tháng cũng nên. Căn nhà Tứ Hợp Viện đó của Diệp Thiên đang xây dựng. Cậu sợ trong giai đoạn này nhỡ đâu xảy ra sai xót gì thì sau này xây xong thì trận pháp sẽ không thể vận hành được.
- Đại trượng phu hành sự, đã muốn làm cái gì thì làm cái đấy. Nếu là việc khiến cho bản thân mình không được yên thì phải nhanh chóng giải quyết mới được!
Sau khi đi đi lại lại vài vòng trong phòng, Diệp Thiên đã quyết định, việc cần giải quyết mà do dự thì sẽ gặp tai ương. Việc này cứ để trong lòng cũng không có lợi cho việc hồi phục và phát triển công lực của Diệp Thiên sau này.
Sau khi quyết định, toàn thân Diệp Thiên cũng nhẹ nhõm hẳn. Thế nhưng cậu cũng không vội vã đuổi theo. Mình có việc họ cũng không biết, Diệp Thiên chắc chắn sẽ bắt được họ ở Tân Cương.
- Kỹ sư Vương, mấy điểm này, ông nhất định phải tự mình trông coi đấy, tôi đã nói rõ hình dáng của đồ vật và vị trí để rồi, không được để xảy ra bất cứ sai xót nào đấy. Mấy ngày tới tôi phải đi xa nhà, ở đây đều trông cậy vào ông hết đấy!
Tản bộ đến Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên tìm thấy kỹ sư Vương, chỉ ra mấy điểm quan trọng trong bản thiết kế. Đây đều là những nơi quan trọng của trận pháp, không chấp nhận 1 sai xót nhỏ nào.
- Diệp tổng, cậu cứ yên tâm đi, thiết kế này tuy rằng tinh tế nhưng tôi cũng không phải là lần đầu tiên làm. Nhất định sẽ giám sát bọn họ.
Kỹ sư Vương biết Diệp Thiên có quan hệ rất thân thiết với ông chủ nên lập tức vỗ tay vào ngực cam đoan. Lúc này mới làm cho Diệp Thiên cảm thấy hơi yên tâm. Thực sự thì trận pháp này đối với cậu rất rât quan trọng.
Tới ngày thứ 3, Diệp Đông Bình ném cho con trai 1 mảnh da cá sấu, còn có thêm 1 giấy chứng nhận quyền sở hữu đồ vật của cơ quan thẩm quyền thành phố Bắc Kinh nữa. Con trai mới cầu xin ông 1 chút, thân làm cha như ông đã giải quyết xong 1 cách thỏa đáng rồi.
- Thứ này cũng không tệ.
Bận rộn trong phòng cả 1 ngày, Diệp Thiên hài lòng nhìn miếng da cá sấu này, cậu còn khắc trên vỏ kiếm 1 trận pháp gắn kết sức mạnh, không nhưng có thể khiến cho sát khí trong thân kiếm không bị mất ra bên ngoài, đồng thời chỉ cần kiếm không ra khỏi vỏ thì không ai có thể cảm nhận được đây là 1 món đồ pháp khí.
Thanh đoản kiếm này dài không quá 2 ngón tay, Diệp Thiên khâu thêm 2 cái dải rút vào 2 ống tay áo, sau khi để thanh đoản kiếm vào, vừa bằng đúng cánh tay của mình, gấp cánh tay xuống, hoạt động cũng không khác với bình thường là mấy.
- Cha, con ra ngoài 1 chuyến, khoảng 10 ngày nữa mới về được.
Ngày thứ 2 sau khi ăn sáng xong, Diệp Thiên đề cập đến chuyện này với cha.
Diệp Đông Bình liếc con trai 1 cái, thuận miệng đáp lại:
- Đi thì đi, ra ngoài đừng có gây chuyện là được!
- Ha ha, cha. Dạo này, tình hình kinh tế có hơi chút khó khăn.
Diệp Thiên tủm tỉm cười chìa tay về phía cha. Cậu vốn cũng có tiền, chỉ có điều mấy ngày trước đến thẻ cũng để lại chỗ Vệ Hồng Quân rồi. Cậu biết sau khi công trình kia hoàn thành thì Vệ Hồng Quân sẽ bù lại chút ít. Thế nhưng bây giờ không tiện đến tìm ông chỉ vì 1 chút tiền này.
- Tiểu tử thối, cha ngươi là địa chủ chắc?
Diệp Đông Bình tức giận đặt đũa xuống, quay người bước ra ngoài.
- Tiểu Thiên, con lần này muốn đi đâu thế?
Diệp Đông Bình cũng đã quen với hành vi của đứa con độc nhất này rồi, thế nhưng 2 người bác vẫn cứ quan tâm đến cháu mình. Trong mắt 2 người họ, Diệp Thiên chỉ là 1 đứa trẻ 20 tuổi mà thôi.
Diệp Thiên đương nhiên không dám nói là mình đi giết người phóng hỏa, lập tức cười nói:
- Bác à, con đi về Giang Nam, mấy ngày nữa thì về ngay mà.
- 3000 đồng đây, nhiều hơn thì ngươi tự đi mà kiếm.
Đang nói chuyện, Diệp Đông Bình đi từ ngoài vào, tiện tay ném 1 cọc tiền xuống trước mặt Diệp Thiên.
- Ra ngoài thì phải mang theo nhiều tiền 1 chút, Diệp Thiên, bác cũng có chút tiền, cháu đợi chút, để bác đi lấy.
Bà rất không hài lòng với cái tính keo kiệt của Diệp Đông Bình. Đứng dậy đi lấy tiền cho Diệp Thiên.
- Ấy, chị cả, nó còn có nhiều tiền hơn cả chúng ta đấy, chị đừng có mà tin tên tiểu tử này.
Diệp Đông Bình bị chị gái làm cho dở khóc dở cười, sau khi kéo chị cả ra, rồi lại móc thêm ra 2 nghìn nữa nói:
- Cút nhanh đi, cha ngươi ngày mai lại phải bỏ tiền thuê nhà!
Nhìn thấy cha nhượng bộ, Diệp Thiên nhanh chóng rút lui.
Nhiệt độ Tân Cương tháng 9 lạnh hơn 1 chút so với ở đây. Ngoài mấy bộ quần áo trong để thay ra, Diệp Thiên còn chuẩn bị thêm 2 bộ áo khoác, ngoài ra còn đội theo cả mũ, che đi mái tóc kỳ dị lúc nào cũng bị người khác chú ý của mình.
Vu Thanh Nhã cũng báo cho biết, Vệ Hồng Quân bên đó cũng gửi lời hỏi thăm. Diệp Thiên nghĩ 1 chút rồi ném luôn chiếc điện thoại di động lên trên bàn.
Diệp Thiên không sợ phiền toái những cũng không phải là cậy tự thích chui đầu vào đống rắc rồi. Những năm này điện thoại vẫn chưa phổ biến, mang theo thứ này không chừng sẽ bị người khác chú ý đến.
Mang theo chiếc ba lô đơn giản, mặc 1 bộ quần áo thể thao, Diệp Thiên đi ra khỏi Tứ Hợp Viện, bắt 1 chiếc xe đến bến xe Bắc Kinh. Sau khi xuống xe, Diệp Thiên vào cửa nhân viên làm việc, vào bên trong nhà ga.
- Diệp Thiên, mấy năm rồi cháu không về Giang Tô? Sao mà không thấy đến tìm chú Dương thế?
Vào đến phòng cảnh vụ bên trong nhà ga, Dương Khải Quân đã đợi ở đó, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên cười nói đón tiếp. Điều này khiến cho mấy người trong phòng cảnh vụ này đều kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên cũng thay đổi, là ai mà có thể khiến cho cục trưởng Dương tiếp đón nhiệt tình thân thiết như vậy?
Cảnh quan Dương nhờ vụ án xảy ra trên xe hơn 2 năm trước kia đã được bộ công an khen ngợi. Hiện nay là phó cục trưởng phân cục công an đường sắt khu vực thành phố Bắc Kinh.
Trong lòng cục trưởng Dương vẫn luôn cảm kích người khởi xướng vụ án năm đó,vì vậy đối với yêu cầu vé nằm của Diệp Thiên từ Bắc Kinh đến Ô Lỗ Mộc Tề mà Dương Khải Quân đã tự mình đến bến xe để giải quyết.
- Chú Dương, lại làm phiền chú rồi, chuyện lần này hơi vội nên mới đến tìm chú.
Diệp Thiên cười vẻ ngại ngùng giống như là tân sinh viên 2 năm trước vậy.
- Nói cái gì thế chứ, có chuyện không đến tìm chú Dương thì mới làm chú giận đấy.
Dương Khải Quân cười cười, sau khi nhìn vào đồng hồ, nói:
- còn nửa tiếng nữa xe chạy, đi, để chú đưa cháu đến giường nằm.
Dựa vào quan hệ của cục trưởng Dương bây giờ, tìm 1 cái toa nằm không phải là khó, sau khi đưa Diệp Thiên đến giường nằm, nói chuyện cùng Diệp Thiên, lại còn để lại không ít hoa quả để Diệp Thiên ăn khi đi đường thì Dương Khải Quân mới xuống tàu.
- Ngày xưa gieo hạt, hôm nay hái quả. Loài chim tự do tự tại cũng là có ý cả.
Từ Bắc Kinh đến Ô Lỗ Mộc Tề chỉ cần 1 chuyến xe. Nếu mà không phải nhờ Dương Khải Quân giúp, Diệp Thiên chắc là sẽ ngồi ô tô đường dài đi rồi. Cái thể loại xóc xóc nảy nảy này thì cho dù là Diệp Thiên cũng không muốn nếm thử nó.
- Chàng trai, cậu cũng ở toa này à?
Lúc đoàn tàu chuẩn bị chạy, 1 người trung niên kéo hành lý vào bên trong, rất thân thiện chào hỏi Diệp Thiên.
- Vâng ạ, chào chú, chú vào đi!
Diệp Thiên đưa tay giúp người trung niên mang va li vào. Chuyến tàu này mất hơn 30 tiếng, không có ai nói chuyện thì thật là đáng sợ.
- Tôi không đi được máy bay, mỗi lần đi Ô Lỗ Mộc Tề đều phải ngồi tàu hỏa. Mà cậu đến đó làm gì thế?
Có thể mua được vé toa nằm như 2 người này thì không phải là người bình thường nên người trung niên cũng rất khách sáo với Diệp Thiên.
- Cháu có người nhà ở đó nến đến thăm.
Diệp Thiên cười cười, thuận miệng đáp lại. Người đi cùng đường với nhau thì rất dễ kết bạn. Sau khi tàu rời khỏi Bắc Kinh không lâu, Diệp Thiên cũng đã biết lai lịch của người trung niên.
Người đó tên là Trần Hỉ Toàn, cũng là dân gốc Bắc Kinh. Thế nhưng năm đó là thanh niên tri tức được cử đến Tân Cương. Rất có cảm tình với nơi này, nên sau khi làm ăn phát đạt ở Bắc Kinh thì quay lại Tân Cương đầu tư 1 nhà máy sợi.
Sản lượng nhà máy sợi ở Tân Cương vượt hơn 1/10 của thế giới. Mấy năm này việc làm ăn của Trần Hỉ Toàn ở Tân Cương rất phát triển, mỗi năm có tới 1 nửa thời gian là ở đó.
- Đến đây, tiểu Diệp, để bên đó lại, chúng ta cùng uống 1 ly!
Tới buổi trưa, Trần Hỉ Toàn mở túi ra, móc ra mấy túi thức ăn đã được nấu chín, ngoài ra còn có 2 bình rượu, những người ở Bắc Kinh tầm tuổi ông, thì thứ này là rất hợp.
- Ấy? Chú Trần, chú còn nghiên cứu cả phong thủy nữa à?
Diệp Thiên nhặt giúp Trần Hỉ Toàn cuốn sách “phong thủy phòng ngủ” bị rơi lên, Diệp Thiên nhìn thấy không khỏi cười lên.
Trần Hỉ Toàn cười nói:
- Khi nào không có việc gì thì tự mình nghiên cứu, thế nhưng Diệp Thiên này, đây không phải là mê tín phong kiến đâu, là tổ tông của chúng ta truyền lại đấy.
- Vâng, chú Trần nói thật đúng.
Diệp Thiên cười nịnh hót vài câu, cũng không nói ra thân phận của mình. Nhưng như vậy cũng đủ để cho Trần Hỉ Toàn coi như là tri kỉ rồi. Diệp Thiên thỉnh thoảng lại chen vào 1 câu, lại càng làm cho ông chủ Trần thích thú hơn.
Có người nói chuyện cùng, thời gian cũng như trôi nhanh hơn, sau khi ngủ 1 giấc, ăn 1 bữa, đoàn tàu rốt cuộc cũng đến bến Ô Lỗ Mộc Tề rồi.
- Tiểu Thiên, đợi khi nào về Bắc Kinh, thì phải gọi điện thoại cho chú Trần đấy nhá.
Tuy rằng nói muốn đưa Diệp Thiên đến tận nhà người thân nhưng Diệp Thiên dứt khoát từ chối, sau khi ra khỏi bến, Trần Hỉ Toàn cùng người có thể kết bạn này vẫy tay tạm biệt.
Diệp Thiên cũng không bắt xe, sau khi ra khỏi nhà ga, thì cứ đi theo 1 con đường, cậu có thể cảm nhận được khoảng cách của mình với vị “ông chủ Cổ” kia ngày càng gần rồi.
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, Diệp Thiên đứng trước cửa 1 khách sạn, điều khiến cậu dở khóc dở cười chính là đối diện với khách sạn này cũng lại là 1 phân cục cảnh sát.