- Sư phụ, không phải người nói trở về từ mấy hôm trước sao? Trong nhà không có chuyện gì cả.
8 giờ sáng máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô, Chu Khiếu Thiên mở cửa se Land Rover đang chờ ở ngoài sân bay.
Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đã đưa Diệp Thiên về từ sớm, chính là Diệp Đông Bình muốn làm chuyện bí mật không nói trước chuyện này cho vợ biết, cả mấy chị em trong nhà này cũng không cho biết.
- Được rồi, lái xe đi!
Diệp Thiên tựa vào ghế lẽ ra một đêm hắn không ngủ hắn phải mệt mỏi nhưng không biết vì sao trong lòng hắn luôn thấy vội vàng, tinh thần cũng không mệt mỏi gì hết.
Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiên nói:
- Đúng rồi, võ giả những người đó sắp xếp sao rồi?
Diệp Thiên biết lúc này những người Nhật Bản đã bắt tay vào việc điều tra chuyện mấy người anh hùng Bắc Cung mất tích, nhưng hắn tự hỏi không có dấu vết gì lưu lại ở núi Ma Qủy cho dù người Nhật Bản có thể tìm thấy 3 tường quân thì cũng chỉ có thể hoài nghi chính bản thân mình chưa không hề có căn cứ gì xác đáng.
Có thể tiết lộ chuyện này duy nhất chỉ có mấy người võ thần kia, nếu những người Myanmar để lộ tin tức nhưng thật ra rất khó có thể tìm thấy họ.
Cho nên Diệp Thiên đã thông báo cho Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức đặc biệt là sai Khâu Văn Đông để sắp xếp cho họ tạm thời đi khỏi kinh thành, ít nhất cũng để chuyện này qua đi rồi nói sau.
- Sư phụ người yên tâm đi, bọn họ chưa quay lại kinh thành đâu họ phải đi kí hợp đồng với Châu Phùng Hằng, Vũ sư huynh ở đó nhât định người Nhật Bản sẽ không tìm thấy đâu.
Chu Khiếu Thiên vừa lái xe, vừa cười nói:
- Hôm qua đệ tử cho bọn họ mỗi người một ít vàng nhưng sư phụ 100 vạn thì khi nào mới đưa cho bọn họ.
Thành thật mà nói, lúc đầu nghe những người võ thần không về kinh thành vẫn có chút vội vàng bởi vì chuyện xảy ra ở núi Ma Qủy là chuyện lớn, quả thực giống như cuộc chiến tranh vậy.
Hơn nữa một lượng lớn hoàng kim không thể khiến họ khỏi lo lắng đề phòng, sợ Diệp Thiên sẽ giết người diệt khẩu, hôm qua nếu Chu Khiếu Thiên không cầm vàng đến thì họ cũng lấy trộm mà chạy chốn rồi.
Sau khi nghe Chu Khiếu Thiên nói, Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Quay lại lấy 100 ngàn, hãy đưa cho bọn họ 200 vạn cậu hãy giữ lại mà dùng.
Có trời Diệp Thiên mới biết Khiếu Thiên đã làm việc cùng với cha ở trong cửa hàng đồ cổ luôn có tiền lương, bình thường cũng được 1, 2 ngàn nhưng nói chung vẫn khá túng thiếu.
Tuy cho đến giờ Chu Khiếu Thiên vẫn chưa đề cập đến chuyện này nhưng Diệp Thiên cũng không phải là người nhỏ mọn, người ngoài còn có thể cho cả vạn thì đồ đệ mình đương nhiên cũng phải hiều hơn một chút.
Đang lúc lái xe Chu Khiếu Thiên nghe thấy sư phụ nói vậy hai tay run lên, vội vàng đỡ tay lái nói:
- Sư phụ… không cần đâu, con có làm gì tiếp đâu… Hơn nữa con cũng con cũng không có việc gì mà cần đến nhiều tiền như vậy.
Thực ra là Diệp Đông Bình đã sớm trả lương cho Chu Khiếu Thiên, cậu ta cầm tiền cũng phải được sự đồng ý của Chu mẫu cho nên Chu Khiếu Thiên cũng có chút ngượng ngùng, lúc sinh nhật mẹ cậu ta cũng chỉ mua đôi bông tai vàng.
- Cho cậu tiền đương nhiên là để cậu tiêu sài rồi.
Bỗng Diệp Thiên nói:
- Khiếu Thiên, thời gian vừa qua rất nhiều người trong môn phái đã vì tiền mà đi vào con đường tà đạo cuối cùng là không được chết trong tuổi già, cho nên cậu có tiền rồi cũng không được làm chuyện phạm pháp.
Người trong môn phái ăn uống với ngũ cốc hơn nữa ý chí không kiên định dễ bí quá làm liều nên thường làm chuyện trái với đạo đức.
Giống như tên đạo tặc nổi tiếng trước thời giải phóng “ Yến Tử Lí Tam” chính là người trong giang hồ nhưng thứ nhất là hám phụ nữ, thứ hai là thuốc phiện.
Lúc đó Lý Tam trộm được một bảo vật trên quốc đảo bị người ta bao vây vốn dĩ không làm khó được y nhưng lúc thả người y lại lên cơn nghiện thuốc phiện nên chỉ còn cách chịu trói.
Vốn dĩ Diệp Thiên không biết chuyện này chẳng qua là lúc nghe Đại sư huyn nói chuyện phiếm nên mới biết.
Năm đó Cẩu Tâm Gia cố ý thả cho Lý Tam một con ngựa để cho y vì mình mà dốc sức nhưng không ngờ bạn mình lại nghiện thuốc phiện đột tử khi đang ở trong tù chư không phải bị người ta đánh chết.
Tuy Diệp Thiên thấy Chu Khiếu Thiên là người có đạo đức năm đó đào trộm mộ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ nhưng tục ngữ nói cũng đúng vì đồng tiền khó mà có thể làm được anh hùng hảo hán, kinh tế rộng rãi tự nhiên sẽ dân đến những hành động của kẻ tiểu nhân.
- Sư phụ, con không nói đến chuyện tiền nữa, bây giờ con không tiêu gì đến tiền cả.
Chu Khiếu Thiên lắc đầu không đồng ý bởi vì cậu ta không biết giải thích với mẹ số tiền ấy như thế nào đến lúc đó mang tiền về nhà lại bị mắng.
- Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, không phải là cậu nói yêu thương nha đầu kia sao? Trong tay không có tiền thì thành làm sao được?
- Mẹ cậu để ta nói cho, bà ấy sẽ không mắng cậu đâu.
Thấy Diệp Thiên nhắc đến Liễu Định Định, Chu Khiếu Thiên đỏ bừng mặt không từ chối, sau khi trở về cậu ta ở cũng Liễu Định Định, không bàn đến chuyện võ thuật
Nhưng Diệp Thiên nói như vậy Chu Khiếu Thiên cũng không đồng ý dạo phố cùng Liễu Định Định, bởi vì mỗi lần dạo phố nha đầu kia đều bắt mua một đồng quần áo linh tinh mà tròn số đó không hề mua cho Chu Khiếu Thiên và mẹ.
Liễu Định Định không bao giờ chịu thiếu tiền, đống quần áo đó lên đến hơn vạn cho nên mỗi lần trả tiền Chu Khiếu Thiên cảm thấy xấu hổ vô cùng trước ánh mắt của người bán hàng càng làm cho cậu ta như người cổ hủ khiến cậu ta rất khó chịu.
- Đi, đến ngân hàng chuyển khoản.
Thấy bên đường có ngân hàng Trung Quốc, Diệp Thiên để Hồ Hồng Đức dừng xe lại.
Tuy ngân hàng trong nước không có chế độ VIP nhưng Diệp Thiên lấy sổ tiết kiệm vàng ra giao dịch cũng không phải chờ đợi gì.
Người quản lí làm chi phiếu 800 vạn, mặt khác Diệp Thiên để cho Chu Khiếu Thiên hơn 200 vạn xem như đã thực hiện lời hứa của mình.
Từ ngân hàng trở về xe, Diệp Thiên thấy sự vui mừng của Chu Khiếu Thiên liền dặn dò:
- Khiếu Thiên tiêu tiền thì tiêu nhưng nhất định không được dùng hút hít, cờ bạc nếu không lúc đo đừng trách sư phụ trở mặt.
- Sư phụ, người yên tâm đi, con không ham mấy thứ đó đâu!
Chu Khiếu Thiên vừa khởi động xe vừa gật đầu, ghi lòng tạc dạ lời của Diệp Thiên.
2 người trò chuyện dọc đường, nhà cách bọn họ không còn xa lắm, lúc qua cửa khẩu theo thói quyen Chu Khiếu Thiên rẽ phải, Diệp Thiên tỉnh lại la lớn:
- Đừng rẽ phải, làm bừa hả?
- Sư phụ không phải chúng ta về nhà sao?
Xe đã rẽ phải Chu Khiếu Thiên vội đánh xe sát vào ven đường.
- Ta nói sẽ về nhà sao?
Diệp Thiên cũng không có cách nào khoát tay nói:
- Quay lại, về tòa nhà kia trước ta muốn lấy mấy đồ vật, tặng các nàng nói họ tối nay qua ta đi.
Tuy Tống Vi Lan đã tới kinh thành nhưng không ở cùng nhà với Diệp Đông Bình mà đến ở ở khách sạn 5 sao trong Tứ Hợp Viện.
Diệp Thiên muốn trực tiếp đến chỗ mẹ, lần này là Chu Khiếu Thiên đã sai đường hắn chột dạ hơn nữa hai tay trống không nên mới quyết định về nhà cũ.
- Diệp Thiên, sao lại về đây?
Vào nhà hắn gặp Hồ Hồng Đức đang luyện khí trong sân.
Cẩu Tâm Gia truyền cho Hồ Hồng Đức mấy công tâm pháp, phối hợp với thiên địa linh khí trong Tứ Hợp Viện, Hồ Hồng Đức mới luyện hết võ công năm đó học sót nhưng thực ra là hóa giải thất thất bát bát, Hồ Tiểu Tiên từng gọi mấy lần thức giục ông ngoại về nhà mà Hồ Hồng Đức chưa muốn dời khỏi chỗ này.
Thu quyền, Hồ Hồng Đức đi sau Diệp Thiên nói chuyện:
- Diệp Thiên sắc mặt cậu hồng hào đang gặp chuyện tốt gì vậy?
- Lão Hồ, trình độ mới lơ mơ đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên dở khóc dở cười, nhiều ngày nay hắn nghỉ ngơi không được tốt lắm, thậm chí buổi sáng còn không luyện công làm gì có chuyện săc mặt hồng hào.
- Nào đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận lườm Hồ Hồng Đức một cái, nói:
- Anh cùng Chu Khiếu Thiên lái xe đến Thương Châu trước đi.. tiểu tử kia vẫn tiếp tục ở lại kinh thành nửa năm nữa.
Hồ Hồng Đức gật đầu nói:
- Yên tâm đi, nhóm tiểu tử kia không dám ra ngoài nói gì đâu, Khâu Văn Đông đã qua nói chuyện rồi.
- Vậy còn đi theo tôi?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt, thấy Hồ Hồng Đức cũng tức giận ra sân cùng Chu Khiếu Thiên.
Trở lại gian nhà trái, Diệp Thiên đi đên giá sách, lấy từ trong hòm sắt ra cái túi đựng vật màu hồng, lúc mở ra đúng là vòng tay bằng ngọc.
Đây là Diệp Thiên lấy được nguyên liệu ở cảng đảo làm ra, cửa hàng của Tả Gia Tuấn cũng bị hắn biết, ngay cả Thanh Nhã cùng chưa từng thấy nó.
Không phải nói Diệp Thiên keo kiệt chủ yếu là hắn nghĩ đến lúc kết hôn muốn tặng Thanh Nhã một cái kinh hỉ, chỉ là bây giờ mẹ hắn đang ở đây, nói không chừng bà đang là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Thủ tạc không giống với loại trang sức bình thường hơn nữa Tả Gia Tuấn đang chế tác mấy cái vòng Hồng Phỉ thượng hạng, Diệp Thiên còn lấy được nhiều mà.
Cất kĩ 6 cái vòng, Diệp Thiên suy nghĩ một chút, lấy từ trong tủ lạnh ra một vậy bọc bằng giấy bạc cất vào trong xe ở sân rồi chạy thẳng tới khách sạn.