- Ớ, Tiểu sư đệ ngộ đạo!
Chứng kiến Diệp Thiên mìm cười nhắm mắt, Cẩu Tâm Gia cùng mọi người không khỏi dở khóc dở cười, bế quan hơn ba tháng trời, mới ra chưa được nửa giờ, lại tiến vào trạng thái ngộ đạo. Không phải Diệp Thiên sinh ra là để tu luyện đấy chứ.
- Ngao ô
Mọi người đang không muốn quấy nhiễu Diệp Thiên, thì tiểu tử trên đầu vai Lôi Hổ đột nhiên gào lên, thân thể như tia chớp đánh tới Diệp Thiên. Chẳng qua khi chuẩn bị chạm tới người Diệp Thiên, một cỗ năng lượng vô hình đánh bật hắn qua một bên như viên đạn pháo vậy.
- Óe, tiểu gia hỏa, là mi đánh thức ta.
Diệp Thiên mở mắt, lại không trách cứ gì Kim Mao Toan, ngộ đạo tuy rằng tâm cảnh có thể tăng tiến, nhưng tu vi cũng sẽ đột phá rất lớn, ngộ nhỡ không thể át chế nổi tu vi mà kéo tới thiên kiếp, vậy hắn có lẽ sẽ lại phải rời khỏi không gian này.
- Ô ô…
Kim Mao Toan cũng không sợ Diệp Thiên, trừng đôi mắt trong veo nhìn hắn. Lập tức ngảy tới đầu vai Diệp Thiên, hai móng vuốt cào cào lên quần áo hắn, thoải mái nằm lên trên.
- Này, ta nói cho ngươi biết, ta không phải chỗ ngươi ngủ nha.
Diệp Thiên bị hành động của tiểu gia hỏa này khiến cho một phen dở khóc dở cười, lập tức túm lấy một đám lông trên người Kim Mao Toan, nhấc nó lên.
- Ô ô…
Kim Mao Toan vô tội nhìn liếc qua Diệp Thiên một cái, ánh mắt ngây thơ kia khiến Diệp Thiên nhớ đến cha mẹ của nó, bất đắc dĩ thở dài, đem nó đặt lại đầu vai của mình
Diệp Thiên hoàn toàn không biết, Kim Mao Toan thích ở gần hắn, là bởi vì một bộ phận yêu đan của đại yêu Kim Mao Toan mà hắn đang luyện hóa, trong cơ thể tự nhiên ẩn chứa một tia hơi thở giống Kim Mao Toan kia, lúc này mới khiến cho tiểu gia hỏa này một chút cảm giác thân thiết.
- Sư phụ để nó theo người đi, đệ tử không hầu hạ nổi tiểu gia hỏa này đâu.
Nhìn thấy Kim Mao Toan nhảy lên vai Diệp Thiên mà ngủ, Lôi Hổ thở một hơi dài nhẹ nhõm, móng vuốt tiểu gia hỏa này thật rất sắc bén, từ mấy tháng nay, hắn ít nhất đã phải thay đến chục bộ quần áo, hơn nữa đầu vai thường xuyên dính phải thương thế, nên lúc nào cũng buồn như bún thiu.
Luận về tốc độ Lôi Hổ không bằng Kim Mao Toan, luận tu vi, Kim Mao Toan cũng hơn hắn một bậc, huống chi nó từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, mắng không được, chửi không được, Lôi Hổ sắp bị nó làm cho phát điên rồi.
Nhìn Kim Mao Toan trên đầu vai mình ngủ ngon lành, Diệp Thiên xoay người nhìn về phía Cẩu Tâm Gia nói:
- Đại sư huynh, mọi chuyện đã xong, chúng ta trở về thôi.
- Ân, Hạo thiên lão đệ nói với cha mẹ đệ rằng, đệ đang có công vụ ở Châu Phi, có gì đệ cẩn thận đừng có lỡ miệng.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, đặc biệt dặn dò Diệp Thiên một câu, hắn tuy rằng tu đạo đã lâu, nhưng lại từng có cha mẹ vợ con, có thể hiểu được nỗi đau mất đi thân nhân là như thế nào, cho nên luôn phối hợp cùng với Tống Hạo Thiên bịa chuyện chém gió.
Diệp Thiên đáp ứng một câu tùy miệng nói:
- Đệ biết rồi, đúng rồi, Tống Hiểu Long hiện đang ở chỗ nào?
- Ta không biết, Hạo Thiên lão đệ nói hắn sẽ xử lý tên này, ta cũng không tiện hỏi cặn kẽ.
Diệp Thiên hai lần bị Tống Hiểu Long hãm hại, Cẩu Tâm Gia sợ hắn tiếp tục xảy ra chuyện gì, lập tức nói:
- Ta từng xem qua một quẻ, hắn hẳn là đang ở Châu Âu, tiểu sư đệ, chuyện này đệ không cần quan tâm, đại sư huynh sẽ đi một chuyến.
- Đại sư bá, để con đi đi, tiểu tử đó dù chốn đến đâu, đệ tử cũng phải cho hắn ăn hành.
Một bên Lôi Hổ ánh mắt lộ sát khí, hắn đối với Tống Hiểu Long oán niệm rất nặng, kỳ thật còn hận hơn cả Diệp Thiên ấy chứ.
Mọi biến cố của Hồng Môn đều do Tống Hiểu Long một bên xúi giục, mà khi Lôi Chấn Thiên bị Diệp Thiên đánh bại, Tống Hiểu Long cũng vỗ mông chốn qua Châu Phi, làm cho Lôi gia trong hồng môn nhât ngôn cửu định, cứ như vậy mà lụi bại dần.
Sự tình sau khi lộ ra đã khiến Lôi Hổ đại nộ, Tống Hiểu Long mô kích Tử Long ra mặt đối phó Diệp Thiên, nhưng bản thân lại luôn ẩn núp hèn nhát, sau khi bại lộ liền cúp đuôi chốn mất, cư nhiên còn lưu lại một cái bẫy, thiếu chút nữa khiến mình nổ banh xác, Lôi Hổ đã đem mối hận cụt một tay ghi lên đầu Tống Hiểu Long này.
- Được rồi, ngươi trực tiếp đi Hồng Kong, bên đó có lẽ đã có chuyện phát sinh.
Diệp Thiên cởi quần áo, chặt đứt lời nói của Lôi Hổ, cau mày nói:
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, các huynh cũng quay về Hồng Kong đi, để Khiếu Thiên đưa đệ về là được rồi.
- Tiểu sư đệ, Hồng Kong đã sảy ra chuyện gì?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy cả kinh.
- Lão Đường có lẽ đã gặp phải kiếp nạn, cũng bởi vì đệ liên lụy, các huynh tốt nhất lập tức trở lại đó.
Diệp Thiên mày nhíu lại càng chặt, ngay vừa rồi, hắn bỗng nhiên thấy trong lòng như có lửa đốt, sau khi suy diễn một phen, lại phát hiện Đường Văn Viễn có lẽ đã gặp chuyện gì, hơn nữa là do hắn làm liên lụy tới ông ta, cho nên lúc này mới mở miệng yêu cầu hai vị sư huynh nhanh chóng trở về.
Cẩu Tâm Gia tay phải nắm chặt, lập tức bấm đốt ngón tay tính toàn, sắc mặt lập tức trở lên ngưng trọng mở miệng nói:
- Đúng rồi, ta cùng nhị sư đệ lập tức lên đường.
Trở lại khoang, Cẩu Tâm Gia gọi thuyền trưởng tới an bài một phen, mấy giờ sau, hai chiến thủy phi cơ nhỏ đáp xuống cánh du thuyền không xa, Diệp Thiên mang theo Chu Khiếu Thiên đáp lên một cái, mà Cẩu Tâm Gia mấy người đáp lên cái còn lại, hướng Hồng Kong bay đi.
Khi phi cơ được điều tới, Diệp Thiên đã có lệnh, bởi hắn có việc quan trọng, nên muốn được an bài một khoang không ai được phép tiến vào, chính vì thế việc hắn mang theo Kim Mao Toan trên người cũng không có ai hỏi tới.
Lúc Diệp Thiên đặt chân lên máy bay, ca bin vừa mới mở cửa, một vị trung liên tầm hơn 40 tuổi đi tới, đưa Diệp Thiên tới một khoang bên dưới của phi cơ, còn bố trí một bức rèm che.
- Óe, ông ngoại, sao lại phiền ông tự thân đến đón cháu a.
Sauk hi vào căn phòng, Diệp Thiên lập tức khoa trương nói:
- Đã hơn một năm không gặp, ông càng ngày càng khỏe mạnh a, người xem, bên tai tóc mai dài đến vậy rồi.
Diệp Thiên nói đều là thật, Cẩu Tâm Gia lúc trước trên biển tu luyện, dùng dược liệu Diệp Thiên thu được từ Thần Nông cái luyện chế được không ít đan dược, tặng một lọ cho Tống Hạo Thiên, tuy rằng không đến mức giúp ông ta cải lão hoàn đồng, nhưng đích xác trẻ lại không ít, trong cơ thể bệnh tật cũng được chữa khỏi.
- Xú tiểu tử, thấy ta lại bắt đầu ba hoa đấy hả.
Tống Hạo Thiên nguyên bản đang định mắng cho Diệp Thiên một trận, nhưng khi hắn thấy ngoại tôn, như thế nào cũng không mở miệng được, đừng thấy Diệp Thiên lúc nói chuyện vui vẻ là thế, nhưng Tống Hạo Thiên lại cảm giác được một loại áp lực khó tả từ trên người hắn tản mát ra, nguyên bản những lời định nói ra lập tức nghẹn lại cổ họng.
Trong miệng hừ một tiếng, Tống Hạo Thiên ánh mắt chuyển tới đầu vai Diệp Thiên, tức giận nói:
- Ngươi còn mang theo cả thú cưng nữa cơ à, giờ ăn chơi trác táng quá nhỉ còn có thời gian nuôi thú cảnh nữa cơ đấy.
- Ô ô
Kim Mao Toan nghe thấy ý tứ trong lời nói của Tống Hạo Thiên, cặp mắt đen láy trừng lên, chìa móng vuốt ra ngoắc ngoắc, nhưng lập tức bị Diệp Thiên ngăn cản, nhìn về Tống Hạo Thiên nói:
- Lão gia tử, đây chính là thượng cổ dị thú Kim Mao Toan trong truyền thuyết, nuôi nó cũng không phải là ăn chơi trác táng.
- Kim Mao Toan trong “Sơn Hải Kinh”
Tống Hạo Thiên từ nhỏ sống sung sướng, bất kể là tri thức của Trung Quốc hay của Tây phương cũng đều được giáo dục qua, tự nhiên biết tới danh tự kim mao toan, khi nghe tới liền lập tức hoảng sợ, hắn biết Diệp Thiên chưa bao giờ nói dối.
Diệp Thiên ha ha phá lên cười nói:
- Cháu còn gặp qua Cùng Kỳ nữa cơ, lão gia tử nếu muốn nghe chuyện, nhớ nhắc cháu nhé.
- Tiểu tử ngươi, đúng là hay gặp mấy chuyện cổ quái, đợi khi về tới nhà nhớ phải kể cho ta nghe, bây giờ chúng ta trở về trước đã.
Tống Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết tên ngoại tôn cùa mình này đã không giống như mấy năm trước nữa rồi, hiện tại Diệp Thiên, trên người càng ngày càng nhiều bí ẩn, với thân phận hiện tại của ông ta, cũng không thể điều tra ra được nhiều việc Diệp Thiên đã làm, càng không thể dùng sức mạnh bức bách Diệp Thiên nói ra những chuyện hắn không muốn nói.
- Vâng, về nhà, về nhà trước đã!
Diệp Thiên liên tục gật đầu, thuận tay vỗ lên đầu Kim Mao Toan môt cái nói:
- Sau này, không có sự đồng ý của ta, ngươi không được phép đả thương người.
Kim Mao Toan cha mẹ tu vi đều tương đương với Kim Đan hậu kỳ, cho nên nó vừa ra đời đã là Tiên Thiên cao thủ, năng lượng trong người vô cùng đáng sợ, nó nếu rat ay, sợ rằng cả một đội quân cũng không là cái gì, cho nên Diệp Thiên lúc này mới phải nhắc nhở nó.
Nhìn thấy ánh mắt cùng hành động hai móng vuốt bưng kín tai của tiểu gia hỏa này, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, mở miệng nói:
- Đừng giả bộ ủy khuất, trở về ta sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho ngươi.
Nguyên bản còn tưởng Kim Mao Toan chỉ ăn óc sư tử hổ báo cùng với linh thạch, mà không thể ăn được những thực vật khác.
Nhưng Diệp Thiên lại không thể ngờ được, nó lại bị mấy món ăn của con người hấp dẫn,không hề có sức kháng cự, ngay cả thức ăn trên phi cơ cũng bị nó chén bay, khiến toàn bộ phi hành đoàn đều lâm vào cảnh bụng đói mắt hoa.