Sau khi đặt xong máy mài ngọc, Diệp Thiên nghe thấy tiếng mở cửa ở trung viện, bước qua đó thì thấy hai sư huynh đang từ trong nhà đi ra. Ba người bất giác chạm mặt nhau cười.
Chiếm cứ được ba vị trí khác nhau trong Tứ Hợp Viện, ba anh em đồng thời dựng cọc tu luyện. Còn cái sân linh khí dồi dào thì đột nhiên biến đổi, nhanh chóng tiêu hao.
- Vật nhỏ này thật có thể tu luyện?
Dưới máy cảm ứng của Diệp Thiên, phát hiện trong khu tứ hợp viện ngoài ba chỗ linh khí ra, linh khí chỗ vườn hoa cũng không ngừng tiêu tan.
Diệp Thiên biết đó chính là chỗ lông gà, nghĩ ngợi một lát liền nhắm nghiền hai mắt lại thôi không nghĩ gì nữa. Chỗ lông gà trời sinh quả thực có linh khí, sau này biến thành bộ dạng gì thì còn phải xét xem vận mệnh của nó.
Mất hai giờ hoàn tất, linh khí trong sân này loãng đi rất nhiều. nhưng may mà trận pháp dịch chuyển, chẳng bao lâu sau lại khôi phục như lúc ban đầu.
Sau buổi luyện công sáng, mấy huynh đệ tụ tập lại cùng nhau. Cẩu Tâm Gia cảm thấy linh khí quanh người mình, nhanh mồm bảo:
- Trận pháp này tuy tốt, nhưng long mạch hoàng cung xét cho cùng không có rễ bám, sinh khí cũng có hạn. Sư đệ, nhiều nhất hai năm, vận khí hoàng cung cũng sẽ bị dùng hết.
Diệp thiên gật đầu, bảo:
- Đệ biết, có thể giữ được hai năm đã là không tồi rồi. Chờ nhà bên hồng Kong xử lí xong đệ sẽ qua đó xem. Nếu địa hình thích hợp thì cũng có thể bày Tụ Linh Trận.
- Tiểu đệ, nơi này tuy tốt, nhưng chúng ta phải đi bái tế sư phụ trước đã. Đệ nói xem bao giờ đi thì thích hợp?
Cẩu Tâm Gia và Tả Gia tuấn tuy đối với tứ hợp viện của Diệp Thiên khen không ngớt miệng, nhưng mục đích chủ yếu bọn họ tới đại lục là để bái tế sư phụ Lý thiện Nguyên, thế nên không thể chần chừ.
Diệp thiên suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Sư huynh, đệ ở Bắc kinh còn một số việc phải xử lí, một tuần nữa là ba năm ngày giỗ sư phụ. Thế này đi, hôm đó cúng ta đi Mao Sơn, được không?
Biết tin Diệp Thiên trở về hôm qua, bọn người Vệ Hồng Quân đều điện thoại qua, muốn hẹn Diệp thiên đi ăn. Nhưng quả thật Diệp Thiên không rảnh, đều từ chối hết.
Diệp Thiên không phải cả đời sinh sống ở Bắc Kinh này. Nhưng có một gia đình lớn chẳng phải là tốt lắm sao, nhiều bằng hữu nhiều đường. Diệp Thiên nghĩ, sáng mai vẫn nên đi gặp bọn họ. Ít nhất trong thời gian mình đi vắng, xảy ra chuyện gì cũng có người giúp đỡ.
Còn hôm nay, Diệp thiên lại muốn đến trường Thanh Hoa, Vu Thanh Nhã đã sắp tốt nghiệp, có một số đồ đạc phải dọn về. Là vị hôn phu, Diệp Thiên thấy cần phải có trách nhiệm.
Cẩu Tâm Gia nghĩ rồi bảo:
- Được, không vội mấy ngày. Ta rời khỏi Bắc Kinh cũng được hơn năm mươi năm rồi, tranh thủ đi dạo vài nơi vậy.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Vậy để A Đinh đi cùng huynh, đệ đưa chiếc xe kia cho A Đinh.
Do tối qua Diệp Thiên không dặn dò phải dậy sớm nên giờ A Đinh vẫn ngủ khò khò trong phòng. Diệp Thiên ra ngoài mua điểm tâm, liền đem kế hoạch hai ngày dặn dò hắn.
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý để hắn đưa Cẩu Tâm Gia ra ngoài dạo chơi, A Đinh cười bảo:
- Cậu à, không cần xe của cậu. Ông Đường bên cạnh có xe, tôi tới đó đánh xe ra là được rồi.
- Vậy cũng tốt, cẩn thận một chút
Diệp Thiên gật đầu. hôm nay cậu cần đi dọn đồ, không có xe cũng bất tiện.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Thiên lái xe ra khỏi tứ hợp viện. Nhưng ngõ tứ hợp viện nhỏ quá, Diệp Thiên liền thắng xe lại, để xe bên đường xuống đi bộ.
- Mấy người, để xe kiểu gì thế này?
Đến đầu ngõ, Diệp Thiên dùng tay vỗ vỗ vào một thành xe.
- Diệp, Diệp tiên sinh, sao ngài phát hiện ra chúng tôi.
Cửa kính hạ xuống lộ ra bộ mặt thiểu não của Maracay. Bọn hắn đã cẩn thận hết sức rồi vậy mà vẫn bị diệp thiên phát hiện. Điều này khiến cho mấy vị bảo tiêu không khỏi thất vọng.
Diệp thiên lôi ra chiếc điện thoại định vị, cười bảo:
- Các anh có thể tìm được tôi, vậy tôi không thể sao?
Thành thật mà nói, Diệp thiên rất phục mấy tên này. Hôm qua vừa về đến Bắc Kinh, hôm nay bọn họ đã trực sẵn ở ngõ. Sự chuyên nghiệp này là không thể nghi ngờ.
Maracay biết trước mặt thanh niên này không thẻ giấu được, bèn nói:
- Diệp tiên sinh, bọn tôi ở tại một khách sạn gần đây. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền ngài đâu!
Diệp thiên cười bảo:
- Được, Bắc Kinh này người ngoại quốc không nhiều. Các anh tránh xa tôi một chút, ngoài năm mươi mét là được rồi.
Nghe thấy những lời này của Diệp Thiên, trên mặt Maracay không khỏi lộ ra vẻ khổ não.
- Được, Diệp tiên sinh, chúng tôi sẽ giữ khoảng cách như vậy.
Nghĩ lại hơn hai mươi thi thể hôm đó, trong lòng Maracay không tự chủ được, liền thấy lạnh cả người, tất nhiên không dám làm trái lời diệp Thiên, chỉ có thể chấp nhận.
Lại leo lên con Land Rover hiếm hoi sử dụng của mình, Diệp Thiên đi tới trường Thanh Hoa. Sau khi làm thủ tục đăng kí, Diệp Thiên trực tiếp cho xe chạy đến khu ký túc Vu Thanh Nhã ở.
Tám chín năm nay, khắp Bắc Kinh đều là Land Rover. Diệp Thiên vừa dừng xe trước sân kí túc, không khỏi hút ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô gái, và sự ghen tị của các anh chàng.
- Diệp Thiên, đợi em một lát, dọn xong ngay đây.
Diệp Thiên điện cho vu thanh NHã.
Diệp thiên cười bảo:
- Để anh lên trên giúp một tay nhé? Anh chưa bao giờ lên ký túc xá nữ đâu đấy?
- Muốn thì lên đi, mấy cô bạn trên này cũng không mặc quần áo đâu.
- Vu Thanh Nhã, cậu mới không mặc quần áo ấy? Có bạn trai rồi thì không cần chị em nữa sao?
- Này các cậu, cởi bỏ quần áo của Vu thanh Nhã để Diệp Thiên lên đi.
- Woa, Vu đại mỹ nữ thật đẹp, các chị em, cố lên!
Diệp Thiên nghe thấy tiếng đùa náo loạn của mấy cô gái trong điện thoại.
- Không nói chuyện với anh nữa, em xuống ngay đây.
Vu Thanh Nhã vội vàng nói một câu liền cúp điện thoại.
- Vẫn là cuộc sống học đường thuần khiết.
- Có nên điện thoại cho lão đại không?
Diệp Thiên rút điện thoại ra tìm số của Từ Chấn Nam. Tuy đã rời khỏi trường Thanh Hoa ba năm rồi, nhưng mối quan hệ với Từ Chấn Nam vẫn giữ được tốt đẹp, chẳng qua là ít lui tới mà thôi.
- Diệp Thiên, tiểu tử cậu sao lại hút thuốc?
Vừa mới nhấc máy gọi điện cho Từ Chấn Nam, sau xe đã cất lên giọng nói quen thuộc.
- Ai yo, lão đại, tôi vừa mới nhấc máy thì anh đã đến rồi, bay đến đây à?
Diệp Thiên mừng rỡ, cũng chưa kịp tắt điện thoại, chỉ nghe một hồi chuông di động phát ra.
- Dung Dung vừa rồi điện thoại nói anh tới, huynh đệ tốt đến rồi, sao tôi có thể không đến chứ?
Từ Chấn Nam miệng cười tay cướp lấy điếu thuốc trên miệng Diệp Thiên, hút mạnh một hơi rồi đưa trả, ngước mắt nhìn lên trên cửa sổ kí túc, bảo:
- Sau này ít hút thuốc trước mặt tôi thôi, anh em đều cai cả hết rồi!
Diệp Thiên cười mở cửa xe, nện một đấm vào ngực Từ Chấn Nam, cười bảo:
- Anh đi chết đi, chẳng kiên định gì cả. Lão đại nếu như đặt anh trước thời kì giải phóng chắc chắn sẽ là tên bán nước.
Tháng này Diệp Thiên đứng bên bờ sinh tử vài lần, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. Trước mặt cùng Từ Chấn Nam nói chuyện tào lao vài câu thật ra trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
- Này, bộ dạng tôi chính phái thế này, sao có thể là bán nước được? tôi nói cậu Diệp Thiên, xe này của cậu không tồi đấy chứ. So với con Hummer của ông già tôi trước đây oai phong không kém.
Đến trước xe, Từ Chấn Nam mới cảm thấy sự xa hoa con Land Rover này của Diệp Thiên. Đàn ông con trai có mấy ai không thích xe cộ, ngó nghiêng trước sau đánh giá.
- Được rồi, anh mua không nổi đâu.
Diệp Thiên kéo tay Từ Chấn Nam bảo:
- Lát nữa cùng với tôi và Vệ Dung Dung về nhà ăn cơm nhé. Anh em chúng ta lâu rồi không uống một chén. Ay , tôi nói mặt mũi anh sao thế này? Lại là chơi bóng bị đánh trúng hả?
Đứng trực diện nói chuyện với Từ Chấn Nam Diệp Thiên mới phát hiện, mắt phải anh bạn tím sẫm, quai hàm cũng sưng phồng lên. Vẻ mặt này so với hình tượng chính phái mà anh ta nói vừa rồi quả là tương phản hẳn.
Nhưng Diệp Thiên biết, Từ Chấn Nam thích nhất là đánh bống rổ. Lúc còn học cùng một trường với anh bạn này, mặt mũi anh ta bầm dập thâm tím là chuyện thường. Lần này cũng chẳng có gì ngoại lệ.
- Không phải chơi bóng, mà là mấy tên tiểu tử Karate.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Thiên, Từ Chấn Nam vội kêu lên:
- Anh em ta cũng không để cho người Trung Quốc mất mặt. Tên tôn tử đó cũng bị ta đạp cho một trưởng, khẳng định nội thương.
Diệp Thiên nhịn cười, hỏi:
- Tôi nói anh chơi bóng rổ là được rồi, sao còn đánh nhau với mấy tên Karate?
Trong trường này có rất nhiều đoàn phái. Nếu điều kiện thuận lợi, nhà trường còn có thể cung cấp cho một ít sân bãi.
Diệp Thiên tuy biết những xã đoàn này, nhưng cậu ở trường học tính ra chưa đầy nửa năm, nên cũng không qua lại gì với mấy xã đoàn này.
Từ Chấn Nam liếc nhìn Diệp Thiên, hơi chút ngượng ngùng bảo:
- Dung Dung nói tôi vô dụng, giờ con trai phải có võ công mới có cảm giác an toàn.
- Ta nói, anh không thể có chút triển vọng gì được đâu?
Nghe Từ Chấn Nam nói thế, Diệp thiên hết lời, lão đại này cả đời xem ra chỉ như quả ớt cay trên cây.
- Chờ chút, tôi nhận điện thoại, là võ đoàn chúng ta điện tới.
Đang nói chuyện thì Từ Chấn Nam có điện thoại.
- Alo, tôi đang ở kí túc xá nữ… cái gì? mấy tên tôn tử kia gọi cao thủ đến? Đừng lo, người anh em tôi sẽ qua giúp một tay!