CHƯƠNG 10
Bầu trời phía trên Phù U giới, trong tầng mây u ám nhấp nhoáng tia chớp màu tím. Xem ra là có người đang đi xuyên qua thông đạo “Hỗn độn chi bích” dẫn tới Phù U giới, thị vệ trong hoàng cung chăm chú theo dõi biến hoá trên không trung. Sau đó không lâu, một thân ảnh phá tan mây mù, hướng mặt đất rơi thẳng xuống. Thời điểm bóng người kia sắp chạm tới mặt đất, hắn bỗng nhiên lại bay lên, thẳng hướng hoàng cung bay qua.
Hoàng cung có kết giới bảo hộ, theo lý thuyết thì những kẻ tùy tiện xâm nhập đều bị kết giới hất ra, nhưng người kia lại dễ dàng lướt qua kết giới, bọn thị vệ quá sợ hãi, đều giơ vũ khí lên đem đối phương chặn lại.
“Ngươi không thể đi vào!”
Mặc Nhiên bắt buộc phải đáp xuống, tinh lực của y đã hao phí quá nhiều, trên người đầy những vết thương thâm tím. Ở trên thiên giới y đã bị cuốn vào lốc xoáy, vốn là một thông đạo có thể trực tiếp dẫn tới Phù U giới, nhưng hòa khí kết giới bên trong lốc xoáy so với thông đạo bình thường lại vô cùng mãnh liệt. Mặc Nhiên thời điểm xâm nhập đã bị động thai khí, tuy rằng không đến mức thương tổn thai nhi, nhưng cũng khiến trong bụng một trận quay cuồng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Tam cẩn thạch trong lúc đó cũng vô pháp đem yêu lực bổ sung, y hiện tại căn bản không có khí lực cùng đám thị vệ dây dưa.
“Tránh ra!” Mặc Nhiên quát khẽ. “Ta rời đi mới hơn nửa năm mà thôi, các ngươi đã không nhận ra ta?” Y thở ra đầy mệt nhọc hỏi.
“Ngươi là ai?” Bọn thị vệ thần tình chẳng hiểu ra sao.
Mặc Nhiên sau một hồi kinh ngạc, y rất nhanh ý thức được vấn đề là ở đâu. Một ngày trên thiên giới chẳng khác nào một năm ở Phù U giới cùng nhân gian, chính mình tuy rằng ly khai hơn nửa năm, nhưng Phù U giới đã qua hơn hai trăm năm! Tất cả đều đã thay đổi, khó trách đám thị vệ này không biết đến y!
“Ta muốn gặp Dã Thiết đại nhân.” Mặc Nhiên nói ra một cái tên mà bọn họ có thể biết.
Dã Thiết là thân tín mà Mặc Nhiên tín nhiệm nhất, vẫn đối Mặc Nhiên trung thành tận tâm, khi Mặc Nhiên rời đi Phù U giới đã phó thác hắn thay mình xử lý chính vụ. Theo lý mà nói, trong khoảng thời gian hai trăm năm Mặc Nhiên không ở đây, chính sự của Phù U giới đều phải do hắn nắm trong tay.
“Chính là Dã Thiết đại nhân đã…” Bọn chúng còn chưa nói xong, một đạo thanh âm trầm thấp của nam tử truyền đến:
“Phát sinh chuyện gì?”
Tất cả nhìn qua, thấy một gã nam tử tóc trắng mặc hoa phục màu xám đang trầm ổn bước tới. Nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, khoé miệng tự tiếu phi tiếu (*) giống hệt Mặc Nhiên.
“Hắc Chước điện hạ.” Bọn thị vệ hô, bộ dáng như gặp được cứu tinh.
“Ngươi là Hắc Chước?” Mặc Nhiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời, không thể tưởng được trong một thời gian ngắn, tiểu tử lúc trước còn chưa cao đến cằm y kia nay đã trở nên uy phong lẫm lẫm.
“Phụ vương?” Hắc Chước thấy phụ thân cũng không có vẻ kinh ngạc quá, hắn chỉ giật mình một chút, rất nhanh liền khôi phục lại. Trên mặt hắn không có kinh hoảng, cũng không có vui sướng, hắn chìa tay, cười nhạt nói:
“Mời.”
Mặc Nhiên trầm mặc theo sát hắn đi vào trong điện, y có thể cảm nhận rõ ràng được khí phách trên người Hắc Chước, nhìn đến tình hình hiện tại mà thứ bá khí kia đang bao trùm lấy chính mình, hết thảy đều không thuộc sự khống chế của y, trong lòng y dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
Hắc Chước dẫn Mặc Nhiên vào một gian phòng rộng rãi, Mặc Nhiên sau khi đi vào lập tức hỏi: “Dã Thiết đâu? Không phải là hắn chấp chính sao? Còn nữa, Bạch Khảo ở nơi nào?”
Bạch Khảo là con thứ của Mặc Nhiên, cũng là hắc hồ ly, hơn nữa còn là Bích Động yêu hồ, Mặc Nhiên đối với Bạch Khảo có một loại chấp niệm khác thường, một lòng muốn cho hắn kế thừa đế vị. Bởi vì y giống như nhìn qua Bạch Khảo mà thấy được chính mình ngày trước.
“A.. Bạch Khảo sao? Ta đây liền phái người đi gọi hắn.” Hắc Chước đi đến ngoài cửa, phân phó nô tài đi tìm Bạch Khảo. Hắn đến bên cái bàn ngồi xuống, khách khí đối Mặc Nhiên nói: “Phụ vương, mời ngồi a, Bạch Khảo rất nhanh sẽ đến đây.”
Hắc Chước trước mặt y đã không còn là tiểu nam hài ngây thơ không biết gì kia, ánh mắt của hắn lợi hại, tươi cười giảo hoạt, trở nên sâu đến mức khó lường, Mặc Nhiên vô pháp đối với con trai của chính mình lơ là cảnh giác. Y vẫn đứng, nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, Dã Thiết đại nhân làm sao?”
Hắc Chước cầm lấy trái nho trên bàn cho vào miệng, thờ ơ nói: “Dã Thiết đại nhân trong một lần chính biến năm mươi năm trước đã chết.”
“Đã chết?” Mặc Nhiên hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, đến gần nhìn hắn. “Chính biến ngươi nói là chuyện gì xảy ra?”
“Cũng không có gì.” Hắc Chước vân đạm phong khinh cười. “Chính là một đám đại thần đề nghị sắc phong ta làm thái tử, Dã Thiết đại nhân không đồng ý, cho nên dù ta cũng thực vì hắn thấy đáng tiếc, nếu muốn trách thì trách hắn đã không thức thời.”
Mặc Nhiên tức giận đứng bật dậy, gầm nhẹ: “Quả thực hồ nháo! Ta ở trong chiếu thư viết rất rõ ràng, chờ Bạch Khảo đủ hai trăm tuổi liền sắc phong hắn làm thái tử! Cho dù ta không ở đây, hắn cũng phải là người kế nhiệm vương vị mới đúng!”
Hắc Chước đứng lên, lấy thân hình cao lớn của hắn áp bách Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cũng không lui nửa bước.
“Phụ vương, ngài rời đi Phù U giới đã hai trăm năm, tất cả đều đã không còn như trước.” Thanh âm của Hắc Chước mang theo lãnh khốc ý cười.
“Như vậy thì sao?” Mặc Nhiên tiến tới từng bước một, lạnh lùng nói: “Hiện tại ta đã trở về, các ngươi đừng mơ tưởng có thể lại làm xằng làm bậy.”
Y mới vừa nói xong, người hầu ngoài cửa cất tiếng: “Bạch Khảo điện hạ đến —— “
Mặc Nhiên lập tức quay đầu nhìn lại, đại môn mở ra, một mỹ thiếu niên áo trắng đi đến. Hắn vừa đi vừa sốt ruột nói:
“Hắc Chước, ngươi bảo ta đến để làm gì? Ta đang chuẩn bị du ngoạn.”
Hắn nhìn đến Mặc Nhiên, lập tức hoang mang dừng lại. Mặc Nhiên thấy đứa con mà mình ký thác nhiều kỳ vọng nhất, kinh ngạc cùng vui mừng lẫn lộn. Y bước nhanh qua, cẩn thận quan sát thiếu niên so với mình còn thấp hơn một chút. Thời điểm y rời đi Bạch Khảo vừa mới tập đi, đứng còn chưa vững, hiện giờ trông thấy hắn, thực có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.
“Bạch Khảo!” Mặc Nhiên kích động vươn hai tay, khẽ vuốt khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, trừ bỏ tuổi tác chênh lệch, Bạch Khảo bộ dáng so với Mặc Nhiên tựa như cùng một khuôn mẫu đi ra.
“Ngươi là ai?” Bạch Khảo tránh đi tay y, hắn cảm thấy được trên người đối phương có một loại cảm giác thực quen thuộc, nhưng lại đoán không ra thân phận của hắn. Hắc Chước ở phía sau Mặc Nhiên đáp:
“Hắn chính là phụ vương của chúng ta, Bạch Khảo, mau bái kiến phụ vương a.”
“Phụ vương?” Bạch Khảo giật mình nhìn Mặc Nhiên, hắn đối với Hắc Chước khẽ gọi: “Ngươi không phải nói phụ vương đã chết rồi sao?”
Lại còn nói chính mình đã chết? Mặc Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Hắc Chước, y lại quay qua đối Bạch Khảo nói:
“Bạch Khảo, phụ vương không có chết, phụ vương chính là bị nhốt ở thiên giới, nhất thời không thể rời đi mà thôi.”
“Là như thế phải không?” Bạch Khảo hỏi Hắc Chước, đối phương gật đầu.
“Đúng vậy.”
Cho dù hắn hiện tại thừa nhận, Mặc Nhiên cũng vô pháp tha thứ cho hắn, y cả giận nói: “Vì sao nói ta đã chết?”
“Bởi vì nói như vậy, đám đại thần sẽ không tiếp tục nhiều lời a.” Hắc Chước cười nhẹ đầy thâm ý.
“Ngươi có ý gì?”
“Phụ vương nếu đã chết, ta mới có thể thuận lý thành chương kế thừa đế vị.”
“Ngươi còn dám nói thế.” Mặc Nhiên xoay người đối Bạch Khảo nói: “Bạch Khảo, phụ vương đã quyết định, chỉ có ngươi có thể nối ngôi ta, ngươi yên tâm, phụ vương sẽ không để vương vị của ngươi bị cướp mất.”
Bạch Khảo tuy nhiên trong giọng nói lại không lộ ra vẻ gì vui sướng, hắn bĩu môi, nói: “Ta tuyệt không muốn kế thừa cái gì vương vị, cái loại này để cho Hắc Chước đi làm thì tốt rồi.”
“Ngươi…” Mặc Nhiên tức giận đến độ nói không nên lời.
Hắc Chước vỗ vỗ tay, cười nói: “Quả nhiên không hổ là hảo đệ đệ của ta, phụ vương, ngươi cũng nghe thấy? Ta cũng không có bức Bạch Khảo thoái vị a.”
“Bạch Khảo!” Mặc Nhiên hận thiết bất thành cương (*) liền rống giận: “Ngươi có biết mình vừa buông tha cho cái gì không? Ngươi có biết hay không ngàn vạn năm qua, bao nhiêu tộc nhân vì tranh đoạt đế vị mà mất đi sinh mệnh không?”
Bạch Khảo đi đến bên cạnh Hắc Chước, bộ dáng cùng trận tuyến với hắn.
“Chính là ta đối vương vị không có hứng thú a, ta chỉ muốn mỗi ngày tiêu dao khoái hoạt sống là tốt rồi, dù sao Hắc Chước thích làm cái này, cho hắn làm thì có gì quan hệ?”
“Ngươi nói cái gì?!” Mặc Nhiên tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, thai nhi trong bụng lại một trận rung động, y đau đớn rên lên một tiếng, ôm bụng ngồi xuống.
“Phụ vương? Ngài làm sao vậy?” Hắc Chước nhìn ra điểm không bình thường, đang muốn đi qua, Mặc Nhiên rống to:
“Không được lại đây!”
Mặc Nhiên cố nén đau đứng lên, hướng Bạch Khảo vươn tay, nói:
“Bạch Khảo, ngươi tuổi còn nhỏ, cho nên không hiểu biết phụ vương sẽ không trách ngươi, ngươi lại đây, lại bên ta, nghe ta hảo hảo nói.”
Hắc Chước nói chen vào: “Phụ vương, không cần phí sức tức giận, Bạch Khảo tính tình từ trước tới nay đều như thế, hắn cũng không thích hợp làm đế vương…”
“Ngươi câm miệng!” Mặc Nhiên tức giận cắt ngang. “Giang sơn ta vất vả giành được không thể giao cho một tên ngân hồ!”
Ánh mắt lợi hại của Hắc Chước nheo lại, hắn cười lạnh nói: “Nguyên lai đây là nguyên nhân phụ vương không chịu thừa nhận ta.”
Mặc Nhiên im lặng, Hắc Chước dùng khẩu khí trào phúng nói: “Chỉ vì ta là ngân hồ, vô luận ta có cố gắng đến mức nào, vô luận ta có năng lực kế vị hay không, ngàicũng sẽ không tán thành ta?”
Mặc Nhiên trong lòng cùng quẫn, lời này của Hắc Chước không phải chính là khắc hoạ lại quá khứ của mình hay sao? Chính mình lúc trước cũng bởi vì thân phận là Bích Động yêu hồ mà bị phụ thân xem thường, không thể tưởng được chính mình đi một vòng lớn, cuối cùng lại đem đồng dạng thống khổ gây ở trên người đứa con của mình.
“Hắc Chước, ngươi hận ta sao?” Ngữ điệu của Mặc Nhiên thoáng một tia chua xót.
“Không, ta sẽ không hận phụ vương.” Thanh âm của Hắc Chước rất nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt của hắn bỗng nhiên thay đổi, hắn lao qua giữ lấy Mặc Nhiên, Mặc Nhiên nhất thời lơi lỏng, bị hắn tóm được hai tay đem áp đảo ở trên bàn.
“Phụ vương, ngài có một thứ gì đó rất trọng yếu mà chưa giao ra đây đi?” Hắc Chước đè ép thân thể Mặc Nhiên, dùng yêu khí bó buộc cổ tay y, Mặc Nhiên đang bị thương, hơn nữa thai nhi dị động, vô pháp thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
“Hắc Chước! Ngươi…” Mặc Nhiên liều mạng giãy dụa.
Hắc Chước đối Bạch Khảo rống to: “Bạch Khảo! Đem thứ trong cơ thể hắn hút ra!”
“Cái gì vậy?” Bạch Khảo ngơ ngác đi qua.
“Nhanh lên! Bảo ngươi làm thì làm đi!” Hắc Chước sắp không áp chế được Mặc Nhiên, Bạch Khảo thấy tình hình hỗn loạn, chỉ biết theo lời ôm lấy mặt Mặc Nhiên, cúi người dùng miệng che lại môi y, dùng sức hút ——
“Ô…”
Tam cẩn thạch trong cơ thể Mặc Nhiên hướng lên trên chui ra, bị Bạch Khảo toàn bộ hút hết. Bạch Khảo ngậm lấy ba viên ngọc thạch phát sáng lùi lại, hắn phun ra tay nhìn kỹ.
“Này là cái gì?”
Mặc Nhiên đã không còn tam cẩn thạch, nhất thời khí lực mất hết, mềm nhũn gục xuống. Hắc Chước buông y ra, hắn đi đến bên Bạch Khảo, đem tam cẩn thạch lấy đi.
“Quả nhiên là thứ tốt.” Chỉ cần để chúng trên tay là đã có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ.
Mặc Nhiên thở hào hển hướng hắn vươn tay.
“Thứ đó là để cho Bạch Khảo…”
“Cho ta?” Bạch Khảo vừa nghe thấy, liền muốn cướp lại tam cẩn thạch, Hắc Chước lập tức đem tam cẩn thạch nuốt vào trong bụng. Bạch Khảo kêu to: “Ngươi làm cái gì? Phụ vương nói là cho ta!”
“Ngươi có muốn cũng vô dụng.” Hắc Chước bá đạo nói. “Đây là vật tượng trưng cho lịch đại (*) Hồ vương, có được chúng mới có thể trở thành chân chính đế vương.”
Mặc Nhiên kiềm chế phẫn nộ, y hướng Hắc Chước rống giận. “Mau đưa trả ta!”
Hắc Chước một chưởng đem y hất ra, Mặc Nhiên té xuống trên mặt đất.
“Phụ vương, thực cảm tạ ngài đặc biệt đem tam cẩn thạch trở về, đám lão nhân trong Nguyên lão viện là bởi vì ta không có tam cẩn thạch, cho nên vẫn không chịu để cho ta chính thức đăng cơ, đại ân đại đức này của phụ vương, Hắc Chước nhất định sẽ không quên.” Hắc Chước thần tình giả dối cười nói.
“Đáng giận!” Mặc Nhiên một lần nữa đứng lên.
“Phụ vương, ta không muốn quá phận, lấy năng lực hiện tại của ngài, căn bản đánh không lại, ngài chắc sẽ không cố chấp đi?”
Mặc Nhiên cố gắng điều hoà hơi thở, Hắc Chước nói đúng, giờ phút này chính mình căn bản không phải là đối thủ của hắn.
“Phụ vương, ta nguyên bản rất muốn hảo hảo hiếu thuận ngài, nhượng ngài an dưỡng tuổi già, nhưng chỉ sợ không được…” Hắc Chước dừng một chút, chuyển đề tài. “Chuyện trên thiên giới, ta cũng có biết một phần…”
Mặc Nhiên cả kinh, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Hắc Chước tiếp tục nói: “Nghe nói Thiên đế phi thường thích ngài, ngài lần này trở về là chạy trốn phải không?”
“Ngươi muốn như thế nào?” Mặc Nhiên cơ hồ dự liệu được hắn kế tiếp muốn nói gì.
“Nếu Thiên đế biết chúng ta chứa chấp ngài, nhất định sẽ phi thường phẫn nộ, đến lúc đó, sợ là toàn bộ Phù U giới đều gặp hoạ, ngài cũng không muốn tộc nhân của Phù U giới bởi vì ngài mà gặp tai bay vạ gió đi?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn đem phụ thân mình giao ra?” Mặc Nhiên phẫn hận siết chặt nắm tay.
“Phụ vương, nếu muốn làm một đế vương thành công thì phải lục thân (*) không nhận, đạo lý này khi ta còn rất nhỏ ngài đã dạy qua ta.” Hắc Chước chậm rãi nói.
Không thể tưởng được, chính mình cư nhiên cũng có một ngày bị đứa con đẩy đến đường cùng. Mặc Nhiên nhớ tới chính mình lúc trước cũng là đối đãi với phụ thân lãnh khốc như thế, hiện giờ gặp phải báo ứng, y che mắt cười to.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Thai nhi trong bụng Mặc Nhiên lại bắt đầu quấy đảo, y tái mét mặt ấn ấn bụng. Hắc Chước tiến lên từng bước, hỏi:
“Phụ vương, ta thời điểm áp chế ngài vừa rồi có phát hiện, bụng của ngài như thế nào lại lớn lên như vậy? Chẳng lẽ là…”
“Câm miệng!” Mặc Nhiên ngăn hắn đem sự thật nói ra, cả giận nói: “Ta như thế nào cũng không liên quan tới ngươi!”
Bụng càng ngày càng đau đớn, Mặc Nhiên chịu không nổi liền gập người xuống, Hắc Chước thấy y như thế khổ sở, định gọi người đưa y đi nghỉ: “Người tới…”
Mặc Nhiên lại nghĩ hắn muốn gọi người tới bắt mình, liền lập tức chịu đau đứng thẳng lên, niệm phi hành chú.
“Phụ vương!” Hắc Chước không kịp ngăn cản, Mặc Nhiên đã phá vỡ cửa sổ bay thoát ra ngoài.
Hắc Chước cùng Bạch Khảo chạy vội tới trước cửa sổ, bọn họ nhìn Mặc Nhiên hướng không trung bay đi, nhanh chóng phi thẳng vào Hỗn độn chi bích.
“Cứ như vậy để hắn đi sao?” Bạch Khảo khó hiểu hỏi.
“Hắn đi rồi cũng tốt.” Hắc Chước nói, nếu phải tự tay đem phụ thân của hẳn giao cho thiên đình, hắn cũng có chút không đành lòng, Mặc Nhiên rời đi, đối tất thảy đều có lợi.
“Ngươi nói bụng của phụ vương đột nhiên lớn ra, rốt cuộc là có chuyện gì?” Bạch Khảo nhớ lại chuyện vừa nãy.
“Ta cũng không biết.” Hắc Chước suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Có lẽ Đại Tư tế sẽ biết, chờ đến thời điểm hắn chủ trì nghi thức đăng cơ hỏi lại hắn đi.”
Bạch Khảo nhìn về hướng Mặc Nhiên biến mất, không khỏi hỏi: “Hắn có thể trở về hay không a?”
“Không biết, đại khái, chắc sẽ không bao giờ.” Hắc Chước không hề lưu luyến rời đi cửa sổ.
—
Chú giải:
tự tiếu phi tiếu (*) – cười như không cười
thiết bất thành cương (*) – sắt không rèn được thành thép, ý nói bỏ công sức dạy dỗ mà thằng kia nó không nên người cho =.=
lịch đại (*) – các thế hệ
lục thân (*) – gồm bố mẹ, anh em, vợ con