Sáng hôm sau, Đào xuất viện. Để ăn mừng, cả bọn rủ nhau đi ăn tại Flowers Restaurant – Nhà Hàng Những Loài Hoa. (Không có thiệt đâu nhá).
-Xin chào quý khách! Không biết quý khách đã đặt chỗ chưa ạ? – Một nữ phục vụ cúi đầu chào họ.
-Chúng tôi đặt rồi. Bàn số 1 ấy! – Đào nói.
-Mời quý khách đi lối này! – Phục vụ lịch sự nói, dẫn đường.
Bàn số 1 là một bàn ăn được đặt ở vị trí cao nhất, nơi có tầm nhìn đẹp nhất trong nhà hàng nên rất khó để đặt chỗ ở đây. Có khi xếp hàng trước nửa năm cũng không đặt được.
-Quý khách một dùng gì ạ? – Phục vụ hỏi.
-Em một phần sushi. – Đào nhìn menu nói.
-Một phần súp hải sản Bouillabaisse. – Thư nói.
-Một phần cơm thập cẩm Paella, thêm một phần bánh Crepe. – Lam nói.
-Một phần cơm cà ri Massaman. – An nói.
-Một bánh kem nhân sô-cô-la và bơ lạc chảy siêu mềm, bánh trứng đường với sirô lựu hồng, bánh kem sô-cô-la nhân caramel mặn nóng chảy, bánh Take Five Bites, bánh kem núi lửa sô-cô-la, thêm một ly Lassi nữa. – Vy nói.
-Một phần cơm gà Singapore. – Trung nói. – Thêm 8 chai bia Corona nữa nhé.
-Một phần thịt xông khói Montreal. – Nam nói.
-Một phần Penang Asam Laksa. – Minh nói.
-Vâng. Xin quý khách đợi trong chốc lát. – Phục vụ nói rồi bước đi.
Và trong thời gian chờ thức ăn mang lên, Thư lấy sách ra đọc, Vy thì đeo headphone màu trắng nghe nhạc, Trung đeo tai nghe bluetooth chơi game, Minh thì lấy laptop nhập tài liệu, trong khi Lam và An thì ân ân ái ái, còn Nam và Đào thì có vẻ khá ngại ngùng.
-Các cậu, tớ có chuyện muốn nói. – Đào bất chợt lên tiếng.
-Gì? – Tất cả (trừ Nam) dù đồng thanh nhưng vẫn tiếp tục làm việc của mình, không có chút gì gọi là quan tâm về chuyện Đào định nói.
-Tớ và Nam, sẽ là một cặp từ bây giờ. – Đào nói.
-Ờ… - Họ thờ ơ và đột nhiên giật mình hỏi lại – Hả? Cậu vừa nói gì?
-Tớ và Nam sẽ là một cặp từ đây. Mà phản ứng của các cậu là sao vậy? – Đào hơi khó chịu khi thấy thái độ của mọi người.
-Nam, cậu nhìn trúng cô nhóc nghịch ngợm này ở điểm nào thế? – Lan hỏi.
-Đúng vậy đấy. – An nói.
-Haizz…Chúc cậu may mắn! – Vy thở dài, giả bộ lẩm bẩm – Không ngờ người như cậu ấy mà cũng có bạn trai.
-Này, thái độ của cậu là sao đấy? – Đào tức giận, đứng lên, tay đập mạnh xuống bàn một cái ‘rầm’.
-Sao? Tớ nói là cậu như vậy mà cũng có bạn trai đấy. Cậu có ý gì sao? – Vy chẳng nhường mà đập lại cái ‘rầm’.
Cái bàn bị đập: “Em có lỗi gì đâu!”
-Cậu! – Đào nghẹn lời, to tiếng.
-Tớ như thế nào? – Vy nhíu mày.
-Dừng lại đi hai cậu! – Lam nhỏ giọng nói.
-Cậu đừng xen vào! – Vy và Đào quay sang nhìn Lam, đồng thanh.
-Nhưng…Thư đang đọc sách mà! – Lam tốt bụng chỉ về phía Thư đang ngồi.
-Hả? –Vy và Đào kinh ngạc, đồng thanh.
-Cậu ấy…- Đào nhìn về hướng Thư.
-…đang đọc sách? – Vy cũng nhìn Thư.
‘Phịch!’ Nhưng đã muộn rồi. Âm thanh các trang sách va chạm vào nhau đã vang lên. Thư ngồi đó, nhẹ nhàng đóng quyển sách đang ở trên tay lại, đặt nó xuống bàn.
-Ồn quá rồi đấy. – Tay Thư khẽ nâng kính, đứng lên, giọng nói không cao cũng không thấp – Các cậu muốn nói gì thì cứ ra ngoài mà nói, hoặc là về nhà nói, hoặc là nhắn tin, hoặc là giao tiếp bằng ánh mắt đi. ở đây thì yên lặng cho tớ đọc sách. Các cậu cứ ồn như vậy biết làm phiền đến người khác lắm không? Đến một người-không-có-ý-thức-công-cộng như cậu ta mà còn biết đeo tai nghe bluetooth để chơi game kìa. Sao các cậu không noi gương cậu ta đi!
Thư vừa nói vừa chỉ tay về phía Trung đang ngồi bên cạnh.
-Gì? Dính líu gì đến tôi chứ? Với lại, tôi mà là người-không-có-ý-thức-công-cộng hả? Nói cho rõ ràng đi! – Trung nổi cáu. Rõ ràng là cậu đang yên phận chơi game thôi mà cũng bị lôi vào trong cuộc nói chuyện này là sao?
-Nhưng rõ ràng là do Vy… - Đào chưa dứt câu thì đã bị Thư cắt ngang.
-Nè Đào, cậu nhìn tớ, thấy tớ có giống là đang quan tâm về chuyện cậu nói không? – Thư thẳng thừng nói. – Còn cậu nữa, một người suốt ngày chỉ biết chơi game không chịu học hành gì thì không có tư cách xen vào cuộc nói chuyện này đâu, Trung!
-Tớ…- Đào á khẩu.
-Cậu nói cái gì? Tôi là người suốt ngày chơi game, không học hành đấy thì sao? Liên quan tới cậu à? Là cậu tự ý kéo tôi vào cuộc nói chuyện này đó thôi chứ tôi có muốn xen vào đâu! Một người suốt ngày chỉ biết đọc sách như cậu thì không hiểu gì về cuộc sống đâu! Có khi đến lúc chết vẫn không biết tại sao mình lại chết nữa ấy chứ! Chỉ vì một quyển sách mà la mắng bạn bè. Cậu thấy vậy đáng lắm sao? – Trung bùng phát, to tiếng với Thư.
-Trung, cậu bình tĩnh đi! – Vy nhắc.
-Cậu thì biết cái gì về sách mà nói! Sách là nơi lưu giữ và trao dồi kiến thức cho con người. Nếu không có nó, những thứ mà con người đã quên mất sẽ không bao giờ nhớ lại được. Sách có rất nhiều tác dụng…(tiếp hơn 10000 từ) – Giọng thư nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố giải thích cho Trung hiểu sách không phải là một thứ tầm thường mà là một vật cao quý.
-Thư… - Trung nhận ra chất giọng của Thư có hơi khác, muốn gọi cô nhưng bị Đào ngăn cản.
-Cậu nên xin lỗi đi! – Đào nói.
-Tại sao tôi phải xin lỗi? Với lại, không phải cô ấy đã to tiếng với cô sao? Sao lại nói đỡ giúp cô ấy chứ? – Trung nhìn Đào khó hiểu.
-Cậu không hiểu đâu! – Vy đột nhiên xen vào – Tóm lại, cậu chỉ cần xin lỗi cậu ấy là được rồi!
-Tôi không xin lỗi cô ấy đâu! – Trung khẳng định.
- Cậu ấy là một ‘mọt sách’ nên cậu ấy rất quý sách. Cậu ấy muốn mọi người trân trọng sách nên cậu ấy mới tức giận như vậy. Cậu mau xin lỗi cậu ấy đi. – Lam nói.
-Nhưng cô ấy rất quá đáng… - Trung chưa dứt câu thì đã bị Vy ngắt lời.
-Có một số chuyện chỉ khi cậu quan sát bằng tâm thì cậu mới hiểu được. – Vy nói – Ngay bây giờ, cậu có hiểu được cậu ấy muốn nói gì với cậu không?
-Cậu ấy muốn nói cho tôi biết tầm quan trọng của sách. – Trung nói.
-Đừng có suy nghĩ đơn giản như thế! – Vy nói – Cậu thử nhắm mắt lại, nghe cậu ấy nói thử xem.
-Được rồi. – Trung nói, nhắm mắt lại.
Cậu im lặng nghe từng lời cô nói. Cô nói rất nhiều về sách, nhưng dường như cô đang tránh nói về một cái gì đó. Có những đoạn cô định nói gì đó nhưng lại lãng sang đoạn khác. Rốt cuộc cô đang giấu cái gì?
Trung vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy như vậy. Cậu đã cảm thấy giọng của cô có chút xúc động trong đó. Rốt cuộc, cậu vẫn không biết được cô muốn nói gì.
-Cậu hiểu chưa? – Vy ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng.
-Tôi hiểu rồi. – Trung nói, từ từ mở mắt ra nhìn Thư.
Thư cũng vừa diễn thuyết xong nhưng…
‘Tí tách! Tí tách!’ Âm thanh giọt nước rơi xuống va chạm với vật thể vang lên.
-Thư…Cô…- Trung ngạc nhiên nhìn Thư.
Nước mắt Thư đang rơi xuống bàn. Thư đang khóc, đang khóc trước mặt cậu.
-Tôi…Tôi xin lỗi… - Trung cúi đầu.
-Tôi…không cần… - Thư gằng giọng, ngồi xuống, quay mặt sang chỗ khác.
-Tôi…- Trung cảm thấy lòng ngực đau nhói, không biết nói gì.
Và ngay sau đó, phục vụ mang thức ăn bày lên bàn. Thư lặng lẽ ăn súp, không nói lời nào. Không khí cũng vì đó mà trở nên âm trầm.
-Thôi, ta cùng uống nào! – Nam nói, lấy bia đưa cho mỗi người một chai.
-Ừ… - An hùa theo.
Thư cầm lấy chai bia, uống liền.
-Thư, cậu không cần uống đâu! – Lam lo lắng.
-Hả? Tớ muốn uống! – Thư mặt đỏ ửng, tay cầm chai bia uống ‘ừng ực’.
Và không tới 5 phút sau, cô đập mặt xuống bàn, ngủ thiếp đi. Số là, Thư không thể uống bia được, cô chỉ có thể uống rượu mà thôi.
-Nhìn kỹ lại…thì…chỗ này giống với…công viên…lúc nhỏ…mình đi…quá… - Thư lảm nhảm – Lúc đó…hình như mình…đã gặp một…cậu bé…tên gì ấy nhỉ…a…Juny…đây mà…
Thư cười cười rồi ngủ thiếp đi luôn.
-Hả? – Trung ngạc nhiên khi nghe thấy những gì Thư lảm nhảm - Juny… sao?
----------
Sau khi ăn xong, cả bọn về nhà. Tối hôm đó, điện thoại Lam đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số máy lạ. Đó là một tin nhắn hình ảnh.
-Đây là… - Giọng Lam mang theo một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sao đó đã bình tĩnh lại – Không thể nào đâu!
Rồi cô ấn nút xóa tin nhắn.
Trong tin nhắn đó là một bức ảnh chụp An và một cô gái nào đó. An cười tươi nhìn cô gái, cô gái thì thể hiện rõ vẻ ngưỡng mộ lẫn yêu thích nhìn cậu.