“Pagan phải chết”, Caine nói bằng giọng trầm và nhấn mạnh. “Đó là cách duy nhất”, anh nhìn Nathan chằm chằm khi khẳng định điều đó. Anh trai Jade nhanh chóng gật đầu đồng tình.
Jade nhảy ra khỏi ghế. “Em không muốn chết”, nàng kêu lên. “Em sẽ không chịu đâu, Caine ạ.”
“Nào, Jade...” Nathan lên tiếng.
“Anh ấy đang nói về tên cướp biển”, Colin giải thích. “Anh ấy sẽ không giết em thật đâu, cô bé.”
Jade trừng mắt nhìn Colin và vặc lại, “Em biết chính xác anh ấy đang nói gì. Và em vẫn không chấp nhận. Các anh có biết em đã mất bao nhiêu năm mới gây dựng được danh tiếng như thế không? Khi em nghĩ...”.
Lúc này mấy người đàn ông đều phớt lờ nàng. Nathan và Colin thực ra đang mỉm cười. Jade đành chịu thua. Nàng lại ngồi xuống và quay sang nhìn Caine cau có. “Nếu anh không khơi ra vụ săn lùng để bắt cho bằng được Pagan thì giờ sẽ chẳng cần đến những chuyện như thế này. Tất cả là lỗi của anh, Caine ạ.”
“Jade à, đó là cách duy nhất”, Nathan tranh luận. “Nếu Pagan chết, hay đúng hơn, nếu thế gian này tin rằng tên cướp biển đó đã chết, thì Caine sẽ phải từ bỏ cuộc săn lùng của mình, đúng không? Hội Tribunal biết rằng Caine hoàn toàn tin là Pagan chịu trách nhiệm trong việc giết chết em trai mình, em nhớ chứ?”
Nàng miễn cưỡng gật đầu. “Lúc đó chúng sẽ để yên cho Caine chứ gì? Anh ấy sẽ an toàn?”
Nathan mỉm cười. Anh quay sang Caine. “Kế hoạch này của anh không chỉ giải quyết một vấn đề”, nói rồi anh liếc mắt đầy ý nghĩa về phía cô em gái.
Caine gật đầu. “Jade à, em sẽ phải thay đổi đôi chút về bản thân mình. Khi Pagan chết, em sẽ không thể...”
“Đó là công việc của em”, nàng kêu lên. “Đó là những gì em làm tốt nhất.”
Caine nhắm mắt lại. “Chính xác em làm được điều gì tốt đến thế?”
Nathan là người trả lời Caine. “Harry thực hiện công việc cướp bóc”, anh giải thích. “Jade luôn có mặt trên tàu, nhưng khi ấy Harry mới là người lãnh đạo. Con bé tiếp quản những vụ tấn công trên đất liền. Nó có một khả năng đặc biệt, Caine ạ. Chẳng có ổ khóa nào mà con bé không thể mở được, không một then cửa nào mà Jade không thể tháo bung ra.”
“Nói một cách khác, cô ấy là một tên trộm vặt tài giỏi”, Caine dài giọng, cau có nhìn Jade.
Nàng ngay lập tức phản đối cả thái độ và quan điểm của anh. “Em chẳng quan tâm anh nghĩ gì về em, Caine ạ. Giờ chuyện lừa bịp đã xong và anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em nữa, vì vậy với em không có gì quan trọng...”
Tràng đả kích của Jade ngưng bặt khi tiếng rống của Harry vọng đến chỗ nàng. Tiếng thét lanh lảnh của một phụ nữ cất lên tiếp theo sau. Jade cho rằng một cô hầu nào đó vừa bị ông làm cho chết khiếp. “Xin phép các anh một lát”, nàng lên tiếng. Nàng không buồn chờ bọn họ chấp thuận mà nhanh chóng lỉnh ra khỏi phòng. Ngay khi cửa vừa đóng lại sau lưng nàng, Caine liền quay sang Nathan. “Cô ấy sẽ suy luận ra mọi chuyện rất nhanh thôi”, anh tuyên bố. “Nhưng hy vọng là đến lúc đó chúng ta đã trình diễn xong vở kịch cái chết của Pagan và mọi chuyện sẽ là quá muộn.”
Colin gật đầu. “Đúng vậy, Jade chắc chắn sẽ nhận ra bọn chúng biết cô ấy ở cùng anh và rằng lúc ấy giết Pagan sẽ chẳng có gì khác biệt cả. Cả hai người vẫn nằm trong vòng nguy hiểm. Thật kỳ lạ, nhưng Jade thường vẫn nhanh trí hơn thế này nhiều”, anh có vẻ trầm tư. “Anh nghĩ sẽ mất bao lâu thì cô ấy mới suy luận ra mọi chuyện.”
Người lên tiếng trả lời là Nathan. “Jade đã nghĩ ra rồi, Colin ạ. Cậu không thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt con bé hay sao? Chỉ là thoáng qua, nhưng cũng thế cả thôi. Tận trong thâm tâm, tôi nghĩ con bé muốn chuyện này sẽ kết thúc.”
“Em thì không ư?” Caine hỏi Colin. “Làm sao mà ai trong ba người lại muốn quay lại với đại dương được chứ? Jade không thể nào suy nghĩ hợp lý vào lúc này. Cô ấy nghĩ mình phải giành lại những... công việc trước đây”, anh khẽ nói. “Có lẽ đó là cách cô ấy tự chứng tỏ bản thân. Thế nhưng, lúc này động cơ của cô ấy là gì đều không quan trọng. Jade cần ai đó tiếp quản khả năng đó, cần ai đó bắt cô ấy phải từ bỏ.”
“Người đó là anh, đúng không Caine?” Colin hỏi.
“Đúng vậy.”
Sau đó Jade quay lại phòng khách. Nathan quay sang nàng. “Jade này, anh nghĩ em chưa nên rời khỏi đây cùng Matthew và Jimbo. Hãy chờ đến lúc chúng ta giải quyết xong rắc rối này đã.”
“Ý anh là chờ cho đến khi các anh tìm được Hội Tribunal ư?” Nàng có vẻ hoảng hốt. “Em không thể ở lại đây, không thể sau khi...”
Caine trừng mắt nhìn khiến nàng quên mất lời phản đối của mình. Nàng bước đến cạnh ghế của anh và đứng đó.
“Còn Harry thì sao?” Caine hỏi Nathan.
“Ông ấy có gây cho chúng ta rắc rối nào không?”
“Sao ông ấy phải làm thế?” Colin ngáp dài. “Giờ ông ấy đã giải nghệ rồi. Chắc chắn anh có nhận thấy đã lâu rồi chẳng có con tàu nào bị cướp.”
“Anh có nhận thấy”, Caine đáp lại. “Thế nhưng, có thể Harry vẫn phản đối chuyện phóng hỏa đốt con tàu của mình.”
“Không!”
Jade quá hoảng hốt trước lời đề nghị đó đến nỗi nàng phải ngồi xuống. Nàng lùi về chỗ chiếc ghế và sụm người xuống đó. Nathan thấy thương cảm. “Với Jade, tàu Emerald đã từng là nhà”, anh nói. “Có lẽ chúng ta nên tìm một con tàu khác, sơn nó trông thật giống tàu Emerald rồi phóng hỏa đốt nó. Harry sẽ giấu con tàu thật ở một nơi thực sự an toàn.”
Caine gật đầu. “Ông ấy có thể lo việc này được không? Phải có nhân chứng chứng kiến vụ chìm tàu, những nhân chứng sẽ xác nhận là họ đã nhìn thấy Pagan chết.”
“Nếu tất cả được giải thích rõ với ông ấy, thì được thôi”, Nathan đồng ý.
“Nếu ông ấy có đeo kính”, Colin cười xen vào.
“Anh sẽ đi nói chuyện với ông ấy ngay đây”, Caine tuyên bố.
Nathan đứng đậy trước Caine. “Đã đến lúc cậu phải nghỉ ngơi rồi, Colin ạ.”
Trước khi Caine hay Colin nhận ra ý định của Nathan thì anh đã bế Colin lên. Nathan hơi loạng choạng đôi chút, nhưng đã lấy lại thăng bằng, rồi bắt đầu bước ra khỏi phòng. Colin ngay lập tức phản kháng.
“Vì Chúa, Nathan à, đặt tôi xuống. Tôi đâu phải trẻ con.”
“Đừng đùa tôi chứ”, Nathan đáp trả.
Jade nhìn hai người biến mất ở góc hành lang, rồi khẽ nói, “Caine này, Nathan đã chăm sóc em trai anh rất chu đáo”.
Caine quay sang Jade. Nàng đang nhìn chằm chằm xuống dưới chân. “Em cũng vậy, Jade ạ”, anh đáp lại.
Nàng không thừa nhận lời khen ngợi đó. “Anh trai em, anh ấy rất dịu dàng. Phần lớn thời gian anh ấy giấu mình sau vẻ bề ngoài giận dữ. Lưng anh ấy đầy sẹo vì những trận đòn, Caine ạ. Không phải lúc nào anh ấy cũng ở trường. Anh ấy cũng chẳng chịu nói về khoảng thời gian dài mà anh ấy đã biến mất, về chuyện anh ấy đã ở đâu. Em chỉ biết rằng có một người phụ nữ liên quan đến sự giày vò của anh ấy. Em nghĩ anh ấy hẳn đã yêu người ấy rất nhiều và người ấy đã phản bội Nathan, vì bây giờ lúc nào anh ấy cũng cố tỏ ra lạnh lùng và cay độc. Ấy vậy nhưng Colin đã có thể chạm đến trái tim của Nathan. Em trai anh đã tặng cho anh ấy một tình bạn mà không giữ lại bất cứ thứ gì. Colin cũng đã cứu sống Nathan không chỉ có một lần. Anh trai em không tin tưởng nhiều người, nhưng Colin là ngoại lệ.”
“Nathan có tin em không?”
Câu hỏi khiến nàng ngạc nhiên, “Ô, có chứ”, nàng vội nói và ngẩng lên nhìn anh, thấy vẻ dịu dàng trong mắt anh và tự hỏi điều gì đã đem đến phản ứng đó. “Colin sẽ chẳng thể nào tự mình lên được hết từng ấy bậc thang. Nathan biết điều đó. Anh trai em đã không cho Colin có thời gian để cho phép lòng kiêu hãnh của mình bị sứt mẻ.”
“Lòng kiêu hãnh có lẽ vẫn sẽ sứt mẻ đôi chút”, Caine dài giọng. Cả hai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng Colin gào lên phản đối.
Nụ cười của Jade thoáng chút lưỡng lự. Nàng đứng dậy, rồi chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn Caine chằm chằm. “Vì chưa thể rời nước Anh lúc này, nên em nghĩ mình sẽ gửi lời nhắn cho quý bà Briars và đề nghị bà ấy mời em đến ở cùng bà ấy.”
“Không.”
“Không ư? Vì sao?”
“Jade à, anh thực sự mệt mỏi vì cứ phải nói đi nói lại nhiều lần rồi đấy. Em sẽ ở với với anh.”
“Quý bà Briars sẽ chào đón em đến nhà bà ấy, nếu em rời khỏi đây, mọi chuyện với anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Vì sao?”
“Vì cái đầu đầy lý trí của anh sẽ suy nghĩ cần thận về tất cả những chuyện này và sẽ kết luận là mình chẳng bao giờ có thể tha thứ cho em. Đó là lý do.”
“Em có muốn anh tha thứ cho em không?”
“Chắc chắn là không.”
“Em lại đang nói dối rồi.”
“Điều đó có quan trọng không?”
“Có quan trọng đấy. Jade à, anh đã nói với em là anh yêu em. Điều đó không quan trọng sao?”
“Chuyện đó thì quan trọng”, nàng khẽ nói. Khi anh bước một bước về phía nàng, nàng liền rời khỏi ghế và bắt đầu lùi về phía cửa. Vẻ mặt Caine khiến nàng lo lắng. Rút lui dường như là sự lựa chọn hợp lý vào lúc này. “Sao anh lại nhìn em như thế?” Nàng hỏi.
“Em đã lừa dối anh, điều khiển anh, quay anh như chong chóng, nhưng tất cả những chuyện đó từ giờ sẽ thay đổi, đúng không?”
Nàng lùi lại một bước nữa. “Khi anh bắt đầu suy nghĩ theo logic, em chắc chắn anh sẽ hiểu rằng tất cả những gì em làm là để bảo vệ anh và em trai anh. Trước hết anh phải chiến thắng được nỗi giận dữ... Và lòng kiêu hãnh của mình đã.”
“Thật thế sao?”
“Caine à, một ngày nào đó, sớm thôi, em tin là anh sẽ chân thành cảm ơn em vì chuyện lừa bịp lần này. Hơn nữa, giờ mọi chuyện đã qua rồi, kết thúc rồi.”
Anh chậm rãi lắc đầu. Lại còn cười nữa. Jade không biết phải nghĩ thế nào về phản ứng đó. Vì không dám rời mắt khỏi anh nên nàng không quan sát phía sau và đột nhiên thấy mình va vào góc tường. Nàng đã ước lượng sai khoảng cách đến cửa mất vài bước chân.
Nàng đã sa bẫy. Nụ cười của Caine rộng đến tận mang tai, cho biết anh hoàn toàn nhận thấy tình thế khó khăn của nàng và vô cùng khoái chí tận hưởng điều ấy.
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi”, nàng lắp bắp.
“Không, chuyện chỉ vừa bắt đầu thôi, cưng ạ.” Hai bàn tay anh chống lên tường ở cạnh nàng.
“Anh đang nói đến chuyện săn lùng Hội Tribunal, đúng không?”
Anh từ từ cúi xuống. “Không, anh đang nói đến chuyện của anh và em. Có phải em để anh chạm vào em vì lúc đó em đang bảo vệ anh không?”
“Câu hỏi mới kỳ cục làm sao”, nàng lẩm bẩm.
“Trả lời anh đi.”
“Không, dĩ nhiên là không”, nàng thì thào, mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh.
“Hay vì em cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối anh?”
“Không”, Jade kêu lên. Nàng nhận ra mình có vẻ hoảng hốt, liền ngay lập tức đổi giọng. “Em chẳng bao giờ thấy có lỗi vì chuyện nói dối cả. Em nói dối rất giỏi. Em tự hào về năng khiếu của mình, chứ không hổ thẹn.”
Caine nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện để giữ được kiên nhẫn. “Vậy tại sao em để anh chạm vào em?” Anh gặng hỏi.
“Anh biết lý do rồi đấy.”
“Nói anh nghe.”
“Vì em muốn anh chạm vào em”, nàng thì thầm.
“Vì sao?”
Nàng lắc đầu, rồi cố gắng đẩy tay anh ra. Nhưng anh không hề động đậy.
“Em sẽ không rời khỏi căn phòng này cho đến khi nói anh nghe toàn bộ sự thật. Không dối trá thêm nữa, Jade ạ.”
Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm lên cằm anh. “Anh đòi hỏi quá nhiều ở em.”
“Anh chỉ đòi hỏi những gì bản thân anh có thể đáp trả được”, Caine phản kháng. “Chúng ta sẽ đứng ở đây cả ngày cho đến khi...”
“Ôi, thôi được rồi”, nàng trả lời. “Em muốn anh chạm vào em vì anh là một người quá tốt bụng, quá dịu dàng và em nhận ra là mình... quan tâm đến anh nhiều đến thế nào.”
Rồi nàng ngẩng lên nhìn vào mắt anh, vì nàng cần phải biết liệu anh có cười phá lên hay không. Nếu anh thể hiện ra dù chỉ là một chút vẻ buồn cười, nàng thề sẽ sử dụng nắm đấm.
Caine không cười. Trông anh có vẻ hài lòng trước lời thú nhận của nàng, hài lòng một cách ngạo mạn, nhưng nàng kết luận anh có quyền như thế. “Caine này, anh chẳng giống chút nào với người mà em đã đọc thấy trong tập hồ sơ của anh. Ngay cả cấp trên của anh cũng chẳng biết về con người thật của anh.”
“Em đã đọc hồ sơ của anh ư?”
Nàng kết luận lẽ ra mình không nên nhắc đến chuyện này với anh khi anh túm lấy vai nàng và bắt đầu siết chặt đến nỗi tạo ra những vết bầm tím mới trên da nàng. “Phải, em đã đọc hồ sơ về anh”, nàng tuyên bố. “Em đã mất cả đêm mới đọc xong. Anh đúng là có cả một huyền thoại.”
Anh lắc đầu, cảm thấy kinh ngạc hơn là giận dữ. “Jade, tập hồ sơ đó lẽ ra phải được niêm phong... khóa kín, tên tuổi trên đó đã bị xóa sạch rồi mà.”
“Ô, đúng là vậy, Caine ạ. Phải, an ninh thực ra khá tốt. Chốt trên tất cả các cánh cửa chẳng cái nào bị lỗi, khóa tủ đều vững chãi...”
“Rõ ràng an ninh không đủ tốt”, anh lẩm bẩm. “Em có thể đột nhập được vào trong. Em đã tìm thấy và đọc hồ sơ của anh. Lạy Chúa, thậm chí anh còn chưa được đọc cơ đấy.”
“Sao anh lại muốn đọc hồ sơ về mình chứ?” Nàng hỏi. “Anh đã sống trong từng sự kiện. Tập hồ sơ đó chỉ liên quan đến những điệp vụ mà anh xử lý thôi. Chẳng có gì nhiều về đời sống riêng tư của anh. Đấy, ngay cả vụ xô xát với anh em nhà Bradley còn chẳng được nhắc tới.”
“Caine này, sao anh lại buồn bực đến thế?” Nàng hỏi, trong đầu nghĩ lúc này anh có thể bóp vỡ xương nàng ra mất.
“Em đã đọc tất cả? Em biết mọi thứ anh đã làm ư?”
Nàng chậm rãi gật đầu. “Anh đang làm em đau đấy, Caine à. Xin hãy bỏ em ra.”
Anh chống tay lên tường trở lại, một lần nữa khóa đường thoát thân của nàng. “Ấy thế mà, dù biết hết tất cả... em vẫn đến tìm anh. Em không sợ ư?”
“Em sợ hãi đôi chút”, nàng thú nhận. “Chuyện về anh là câu chuyện... phong phú nhất. Và em đã thấy lo lắng, phải, nhưng sau khi chúng ta gặp nhau, em thấy mình nghi ngờ độ chính xác...”
“Đừng nghi ngờ”, anh cắt ngang. “Không hề cường điệu chút nào đâu.”
Nàng rùng mình trước vẻ lanh lợi trong giọng nói của anh. “Anh đã làm những việc mà anh buộc phải làm”, nàng khẽ nói.
Caine vẫn chưa tuyệt đối chắc chắn tin nàng. “Bí danh hoạt động của anh là gì?”
“Kẻ săn mồi.”
“Quỷ tha ma bắt.”
“Caine, anh hãy cố hiểu cho vị thế của em. Với em, việc tìm ra mọi thứ có thể về anh là cần thiết.”
“Tại sao lại cần thiết.”
“Khi đó anh đang ở trong tình thế hiểm nguy.”
“Em không hề nghĩ là anh có thể xử lý được những nguy hiểm chắn ngang đường mình đi ư?”
“Có”, nàng trả lời. “Em có nghĩ đến điều đó. Thế nhưng, em đã hứa với em trai anh và vì danh dự em sẽ bảo vệ an toàn cho anh.”
“Lời hứa rất quan trọng đối với em, đúng không Jade?”
“Chà, dĩ nhiên rồi”, nàng nói.
“Anh vẫn không hiểu vì sao em lại cho rằng mình cần phải đọc hồ sơ của anh.”
“Em cần phải tìm ra... điểm yếu của anh. Đừng nhìn em như thế. Con người ai chẳng có gót chân Achilles, ngay cả anh, Caine ạ.”
“Em đã tìm thấy gì? Khuyết điểm của anh là gì?”
“Giống như cha anh, anh nổi tiếng là anh hùng của những kẻ yếu ớt. Đó không nhất thiết là khuyết điểm, nhưng em sử dụng nét tính cách đó của anh làm lợi thế cho mình.”
“Bằng cách giả vờ gặp nguy hiểm ư? Jade à, em thực sự đã gặp nguy hiểm. Những sự kiện đó thực sự đã xảy ra. Em...”
“Em đã có thể tự mình giải quyết được mối đe dọa đó”, nàng khoác lác. “Khi đã thoát ra khỏi chiếc xe ngựa của Nathan, em liền đến Shallow’s Wharf. Matthew và Jimbo đang ở đó, đang chờ em. Ba người bọn em có thể xử lý được rắc rối.”
“Có thể”, Caine nói.
Vì Caine tỏ ra rất đồng tình và trông vô cùng xao nhãng, nên nàng cố chui qua cánh tay anh lỉnh đi. Caine chỉ áp đến gần hơn để ngăn nàng lại. “Anh đã tin rằng em là kẻ yếu ớt và vì thế anh trở thành anh hùng của em, là thiên thần hộ mệnh của em”, nàng kết thúc.
“Và rồi hóa ra, em cũng đã là thiên thần hộ mệnh của anh”, anh nói.
“Điều đó có làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh không?”
“Không”, anh trả lời. “Bị em điều khiển đã gây ra quá đủ thương tổn đến lòng kiêu hãnh của anh rồi.”
“Anh đủ cao ngạo để chịu đựng được cú đánh nhẹ này mà”, nàng thì thào, giọng nói thoáng chút mỉm cười. “Anh hẳn sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ an toàn cho em. Em đã nghe anh thì thầm hứa như thế lúc anh tưởng em đã ngủ rồi.”
“Mẹ kiếp, Jade à, có giây phút nào em không lừa dối anh không?”
Nàng không trả lời.
“Jade này, anh đã bảo vệ em. Em có biết để đáp lại em đã trao tặng anh thứ gì không?”
“Sự dối trá”, nàng trả lời.
“Phải, sự dối trá, nhưng còn cả một thứ khác nữa.” Gương mặt đỏ bừng của nàng cho anh biết nàng hiểu những gì anh đang nói. “Em còn trao tặng anh thứ gì nữa nào?”
“Chà, còn có... chuyện đó nữa”, nàng thì thầm. “Trước đó em là một trinh nữ...”
“Em trao tặng anh tình yêu của em, Jade ạ.”
Nàng lắc đầu.
Anh lại gật.
“Không phải thế, Caine à.”
“Đúng vậy đấy”, anh nói. “Em có nhớ anh đã nói gì với em vào đêm đầu tiên chúng ta yêu nhau không?”
Nàng nhớ từng từ một. “Không”, nàng trả lời.
“Em lại nói dối rồi, Jade ạ. Em có sở trường nhớ mọi thứ đã từng đọc hay nghe qua cơ mà.”
“Chỉ là mọi thứ em từng đọc thôi”, nàng khẽ nói, rồi bắt đầu vùng vẫy thoát ra khỏi anh. Đột nhiên nàng thấy mình ngập chìm trong nỗi sợ hãi.
Caine áp tới sát hơn, cho đến khi đùi anh chạm vào đùi nàng. “Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ nhé, cô nàng lừa đảo bé bỏng của anh”, anh thì thầm. “Anh đã bảo em rằng em sẽ thuộc về anh. Bây giờ và mãi mãi, Jade ạ.”
“Anh không thực sự nghĩ như thế”, nàng kêu lên. “Em sẽ không trói buộc anh bằng một lời hứa ngốc nghếch như thế, Caine ạ.” Nàng nhắm mắt chống lại những ký ức ân ái giữa họ. “Giờ không phải lúc để... Caine à, dừng lại đi”, nàng luống cuống khi anh cúi xuống hôn lên trán nàng. “Em đã lừa anh, nói dối anh. Hơn nữa, anh không biết em là Pagan. Dù anh có nói gì đêm hôm ấy thì giờ cũng phải quên đi.”
“Anh không muốn quên”, anh nói.
“Caine à, em không thể ở lại với anh. Anh thậm chí còn không thích em. Em là một tên trộm, anh nhớ chứ?”
“Không, tình yêu của anh, em đã từng là một tên trộm”, anh nói. “Nhưng chuyện đó đã kết thúc rồi. Sẽ có vài thay đổi, Jade ạ.”
“Không được đâu. Anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi được nhiều thế, Caine ạ. Anh quá cứng nhắc.”
“Anh đang nói đến em kìa!” Anh quát lên. “Em sẽ phải thay đổi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Có đấy. Em sẽ từ bỏ tất cả, Jade ạ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh không chấp nhận chuyện đó, đó là lý do.”
Nàng không muốn hiểu. “Những gì em làm chẳng liên quan gì đến anh”, nàng tranh luận. “Người của em phụ thuộc vào em, Caine ạ. Em sẽ không để họ thất vọng.”
“Vậy thì họ sẽ phải phụ thuộc vào ai đó khác”, anh gầm lên. “Những ngày cướp bóc của em đã chấm dứt rồi.”
Tai Jade ù lên, nhưng đột nhiên nàng quá tức giận và hoảng sợ nên chẳng thèm lo lắng đến chuyện đó. “Một khi em rời khỏi đây, anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy em nữa. Đừng lo, em sẽ không quay lại cướp bóc nhà anh đâu.” Nàng quyết định mình đã nói chuyện xong rồi. Nàng xô Caine ra và thấy Nathan cùng Black Harry đang đứng trên lối vào, quan sát nàng. Nàng đoán họ đã nghe phần lớn cuộc nói chuyện. Nàng nhận ra mình đã quát tháo ầm ĩ chẳng kém gì Caine. Dù sao đi nữa tất cả chuyện này đều do Caine gây ra. Anh đã khiến nàng trở thành một ả đàn bà chua ngoa đanh đá.
“Sao anh lại quan tâm đến chuyện con bé làm gì?” Nathan hỏi.
Vì Jade, Caine giữ vẻ mặt ôn hòa và kiềm chế. “Nathan, tôi tin là đã đến lúc cậu và tôi phải có cuộc tán gẫu nho nhỏ rồi. Jade, em vào trong phòng ăn với Harry và chờ nhé. Sterns?” Caine thêm vào khi lão quản gia nhập hội. “Canh chừng để bọn ta không bị chen ngang.”
Dường như Black Harry là người duy nhất thấu hiểu chuyện gì sắp xảy ra. “Chờ chút, cậu bé của ta”, ông nói với Caine lúc băng ngang qua Nathan. Ông vội vàng xông vào phòng khách, chụp lấy cái tô bằng bạc từ trên măng sông đèn, rồi nhanh chóng quay ra. “Sẽ rất nhục nhã nếu để thứ này bị phá hủy, đúng không nào? Ta sẽ đem nó theo”, ông thêm vào khi Jade định lên tiếng phản đối. “Caine sẽ muốn ta có nó, nhóc ạ, vì thế hãy thôi cau có đi.” Nathan đã bước vào trong phòng khách. Gật đầu thầm chúc may mắn, Sterns kéo Jade ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Có chuyện gì mà họ phải nói chuyện với nhau chứ?” Jade hỏi Black Harry. “Họ thậm chí còn chưa biết gì về nhau.”
Tiếng loảng xoảng đã gột sạch những thắc mắc của nàng. “Lạy Chúa tôi, họ sẽ giết chết nhau mất”, nàng kêu lên. “Bác Harry, làm gì đi chứ.”
Jade vừa ra lệnh vừa cố đẩy Sterns khỏi chắn trước mặt nàng. Harry vội bước tới và quàng tay quanh vai nàng. “Nào nhóc, ngay từ khoảnh khắc trông thấy nhau, hai đứa nó đã ngứa ngáy muốn lao vào nhau rồi. Để chúng yên đi. Cùng ta quay lại phòng ăn nào. Đầu bếp chuẩn bị đưa đồ tráng miệng lên đấy.”
“Bác Harry, xin bác đấy!”
“Đi nào”, Harry xoa dịu. “Bọn thuộc hạ đang chờ ta.”
Khi nàng bắt đầu gào lên, Hary đành chịu thua không cố thuyết phục nàng đi cùng ông nữa. So với những âm thanh vọng ra từ phòng khách, tiếng gào của nàng chẳng khiến ông phiền lòng chút nào. “Con luôn là một con bé cứng đầu, nhóc ạ”, ông lẩm bẩm rồi quay lại phòng ăn, cắp chặt chiếc tô bạc yêu quý dưới nách. Tiếng nện thình thình ngoài cửa trước vang lên đúng lúc cửa phòng ăn đóng lại sau lưng Harry. Ngay lập tức Sterns như bị giằng xé giữa hai nhiệm vụ.
“Tiểu thư làm ơn giúp lão xem ai đang gọi được không”, lão quát lên để nàng có thể nghe thấy giữa tiếng ầm ĩ.
Sterns khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào cửa. Jade đến đứng cạnh lão, bắt chước tư thế của lão. “Tiểu thư này sẽ gác cửa trong khi ông ra xem ai đang gọi.” Lão quản gia lắc đầu. “Cô không lừa được lão đâu, tiểu thư Jade. Cô muốn vào trong với Hầu tước chứ gì?”
“Dĩ nhiên là tôi muốn vào trong”, nàng tranh luận. “Caine đang đánh nhau với anh trai tôi. Họ sẽ giết chết nhau mất.”
Một tiếng ầm rất lớn nữa khiến tường nhà rung chuyển. Sterns kết luận một trong hai người đã ném trường kỷ vào tường. Lão nói với Jade về khả năng đó, nhưng nàng lắc đầu. “Nghe giống kiểu một người bị quăng vào tường hơn, Sterns ạ. Ôi, làm ơn...”
Nàng chẳng buồn tiếp tục nài nỉ nữa khi thấy lão kiên quyết lắc đầu.
Cửa chính đột nhiên mở ra. Cả Jade và Sterns đều quay về phía hai vị khách vừa mới bước vào trong nhà.
“Đó là Công tước Williamshire và Lệnh bà”, Sterns hoảng hốt thì thào.
Bộ dạng của Jade ngay lập tức thay đổi. “Không được rời khỏi hai cánh cửa này, Sterns.”
Nàng vội vàng băng qua sảnh và nhún gối chào cha mẹ của Caine. Công tước mỉm cười, nhưng nữ Công tước gần như chẳng thể hiện gì cho thấy có để ý đến nàng, vì sự chú ý của bà đang tập trung vào cửa phòng khách. Một tràng chửi rủa ầm ĩ vang lên xuyên qua lớp cửa. Mẹ kế của Caine thở hắt ra.
“Ngươi đã cướp mất sự trong trắng của con bé, đồ con hoang.”
Tiếng gầm buộc tội của Nathan vang ra tận sảnh. Jade cảm thấy muốn hét lên. Đột nhiên nàng hy vọng Caine sẽ giết chết ông anh trai của mình.
Rồi nàng nhớ ra hai vị khách. “Một ngày tốt lành”, nàng phải gào lên để Công tước có thể nghe thấy, rồi cảm thấy mình như một con bé ngốc nghếch.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Nữ Công tước gặng hỏi. “Sterns, cô gái này là ai?”
“Tôi là tiểu thư Jade”, nàng buột miệng. “Anh trai tôi và tôi là bạn của Caine.”
“Nhưng chuyện gì đang xảy ra trong phòng khách thế?” Nữ Công tước hỏi.
“Chút mâu thuẫn nhỏ thôi”, nàng nói. “Caine và Nathan, là anh trai tôi, đang có một thuộc tranh luận khá hào hứng về...” Nàng liếc về phía Sterns kêu gọi giúp đỡ trong khi điên cuồng cố nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.
“Mùa màng”, Sterns hét lên.
“Mùa màng ư?” Công tước Williamshire hỏi, trông hoàn toàn bối rối.
“Thật kỳ cục”, nữ Công tước tuyên bố. Những lọn tóc vàng ngắn cũn đu đưa khi bà lắc đầu.
“Phải, là mùa màng”, Jade khẳng định. “Caine tin là lúa mạch và lúa mì nên trồng hai năm một vụ. Ngược lại, Nathan lại không tin là đất đai nên bỏ hoang như thế. Đúng không Sterns?”
“Đúng vậy, thưa tiểu thư”, Sterns hét lên. Lão nhăn mặt khi tiếng thủy tinh vỡ xé toang không gian, rồi nói, “Cậu chủ khá quyết đoán về vấn đề này”.
“Phải”, Jade đồng ý. “Khá quyết đoán.”
Vợ chồng Công tước đang nhìn nàng với vẻ mặt nghi ngờ. Họ tưởng nàng bị điên mất rồi. Vai nàng sụm xuống với vẻ thất bại. “Ở tầng trên, nếu hai vị đồng ý.”
“Cô nói gì cơ?” Nữ Công tước hỏi lại.
“Xin Đức ông và Lệnh bà lên tầng trên”, Jade lặp lại.
“Cô muốn chúng ta đi lên tầng trên ư?” Nữ Công tước hỏi.
“Vâng”, Jade trả lời. “Có một người đang chờ được gặp hai người. Anh ấy ở trong căn phòng thứ hai bên tay phải, nhưng tôi không thể chắc chắn.”
Nàng đã phải hét lên khi tiếng ầm ĩ lại một lần nữa vang lên chói tai.
Công tước Williamshire thoát khỏi trạng thái sững sờ. Ông nắm hai tay Jade. “Chúa phù hộ cho cô, cô gái thân mến”, ông nói. “Gặp lại cô thật tốt biết bao. Cô đã giữ lời, ta chưa từng nghi ngờ”, đang nói thì ông nhận ra mình đang huyên thuyên và ngay lập tức buộc mình phải bình tĩnh trở lại. “Đi nào, Gweneth. Jade muốn chúng ta lên tầng trên ngay lập tức.”
“Anh biết cô gái này ư, Henry?”
“Ôi, cô gái, có phải ta đã để lộ mất rồi không?” Henry hỏi Jade.
Nàng lắc đầu nói, “Tôi đã kể cho Caine nghe chuyện tôi đến gặp ngài rồi”.
Henry gật đầu, rồi quay sang phía vợ. “Anh đã gặp tiểu thư đáng mến này lúc sáng sớm ngày hôm nay.”
“Ở đâu?” Gweneth hỏi, không chịu để ông lôi về phía cầu thang. “Em sẽ nghe lời giải thích của anh ngay bây giờ, Henry.”
“Cô gái ấy đến gặp anh trong phòng làm việc”, Henry nói. “Lúc đó em vẫn đang ngủ. Giờ thì đi nào, em yêu. Em sẽ hiểu sau khi...”
“Henry, cô ta có mái tóc màu đỏ!”
“Phải phải, em yêu”, Henry đồng ý và đẩy bà lên cầu thang.
Gweneth bắt đầu cười phá lên. “Và đôi mắt xanh lục nữa, Henry”, bà hét lên để đức ông chồng có thể nghe thấy. “Em nhận ra đôi mắt xanh lục ngay lập tức, Henry à.”
“Em thật là sắc sảo đấy, Gweneth.”
Jade nhìn theo sau cha mẹ của Caine cho tới khi họ lên đến hành lang bên trên cầu thang. “Tội ác đã xảy ra rồi, đúng không Sterns?”
“Lão tin đó là nhận xét chính xác nhất, thưa tiểu thư”, Sterns đồng ý. “Nhưng cô có nhận thấy tiếng huyên náo đã may mắn biến mất không?”
“Tôi có nhận thấy”, nàng trả lời. “Họ đã giết chết nhau rồi.”
Sterns lắc đầu. “Cậu chủ của lão sẽ không giết anh trai cô đâu”, lão nói. “Lão tin là mình phải đi lấy bình rượu brandy đến cho hai quý ông thôi. Lão nghĩ lúc này họ phải khát khô cổ rồi ấy.”
“Không phải khát”, Jade dài giọng. “Mà là chết, Sterns ạ. Bọn họ chết cả rồi.”
“Nào tiểu thư, người ta phải luôn nhìn về hướng tích cực chứ.”
“Đó là hướng tích cực đấy chứ”, nàng lầm bầm. “Ôi, thôi ông đi lấy brandy đi. Tôi sẽ gác cửa.”
“Lão tin cô sẽ giữ lời hứa”, lão tuyên bố. Lúc này nàng không muốn vào trong. Nàng điên tiết vì Caine và ông anh trai đồng thời cũng vô cùng nhục nhã vì vợ chồng Công tước Williamshire đã bước vào đúng lúc diễn ra vụ ẩu đả, nàng chỉ muốn khóc òa lên.
Nhưng nàng cần gì quan tâm đến chuyện cha mẹ Caine sẽ nghĩ thế nào về mình cơ chứ? Nàng sẽ đi khỏi đây, và chuyện chỉ có thế thôi. Lẽ ra Jade đã lên tầng trên để sắp xếp hành lý ngay lập tức, nhưng nàng chẳng muốn mạo hiểm nguy cơ đụng mặt nữ Công tước lần nữa.
Khi Sterns quay lại với một bình thủy tinh cùng hai chiếc ly, Jade liền mở cửa cho ông. Cả nàng và lão quản gia cùng khựng lại khi nhìn thấy khung cảnh tàn phá bên trong. Căn phòng xinh xắn đã trở thành một bãi chiến trường. Jade cho rằng không mảnh đồ đạc nào còn nguyên vẹn. Sterns tìm thấy hai người kia trước Jade. Vẻ kinh ngạc lúc đầu của lão cũng biến mất nhanh hơn. Lão quản gia ưỡn ngực và bước thẳng về bức tường đằng xa, nơi Caine và Nathan đang ngồi trên sàn nhà, vai kề vai, lưng tựa vào tường.
Jade đi ngay đằng sau lão quản gia. Nàng giơ tay bịt miệng khi thấy hai gã chiến binh. Hình như chẳng có ai là người chiến thắng. Caine bị một vết rách nham nhở trên trán, ngay phía trên lông mày phải. Máu chảy thành giọt một bên mặt, nhưng anh có vẻ chẳng nhận biết gì đến thương tích của mình. Thề có Chúa, anh đang cười như một vị thần báo tử.
Nathan trông cũng thảm bại chẳng kém. Có một vết rách sâu bên khóe miệng. Anh đang ấn một cái khăn tay vào vết thương, và thật chết tiệt, anh cũng đang toe toét cười. Vùng quanh mắt trái của anh đã bắt đầu sưng u lên.
Jade hết sức nhẹ nhõm khi thấy cả Caine và Nathan đều không có vẻ gì là gần cõi chết, nàng bắt đầu run rẩy. Thế rồi, chỉ trong chớp mắt, làn sóng nhẹ nhõm đó chuyển thành cơn thịnh nộ nguyên sơ. Nàng trở nên tuyệt đối điên tiết.
“Hai quý ông đã giải quyết xong mối bất hòa rồi chứ?” Sterns hỏi thăm.
“Xong rồi”, Caine trả lời. Anh quay sang nhìn Nathan, rồi tống nắm tay vào hàm đối thủ. “Đúng không, Nathan?”
Nathan đánh trả Caine trước khi trả lời.
“Phải, xong rồi.” Giọng anh phấn khởi đầy vẻ trêu ngươi.
“Lũ trẻ con các người nên bị nhốt vào phòng riêng”, Jade quát lên, giọng run rẩy. Cả hai gã đàn ông cùng ngẩng lên nhìn nàng, rồi quay sang nhìn nhau. Rõ ràng họ nghĩ câu sỉ nhục của nàng nghe buồn cười hết chỗ nói vì cả hai cùng phá ra cười ngặt nghẽo.
“Anh trai em đúng là đánh nhau như trẻ con ấy”, Caine dài giọng khi đã có thể bình tĩnh lại.
“Con khỉ ấy”, Nathan cãi lại. “Đưa tôi ít brandy nào Sterns.”
Lão quản gia quỳ xuống trên một chân và đưa cho mỗi người một cái ly. Rồi lão rót đầy mỗi ly với thứ chất lỏng đậm đặc đó.
“Sterns, ông đang định làm họ say khướt đấy à?” Jade hỏi.
“Như thế sẽ là một tiến bộ đáng kể đấy, thưa tiểu thư”, Sterns trả lời tỉnh khô.
Lão quản gia đứng dậy, cúi đầu, rồi từ từ nhìn quanh khu vực đổ nát. “Tiểu thư Jade, lão tin là mình đã đúng. Đúng là chiếc trường kỷ đã lao vào tường.”
Jade im lặng nhìn phần còn lại của thứ từng là một cái bình trà.
“Sterns, để cái chai lại”, Caine yêu cầu. “Theo ý cậu, thưa cậu chủ. Cậu có muốn lão giúp cậu đứng dậy trước khi lão rời khỏi đây không?”
“Ông ta lúc nào cũng trang trọng thế này à?” Nathan hỏi.
Caine bật cười. “Trang trọng ư? Không bao giờ, không phải Sterns. Nếu tôi xuống ăn tối muộn chỉ một phút thôi, ông ta sẽ ăn luôn phần của tôi.”
“Sự nhanh chóng là một phẩm chất mà lão vẫn còn phải dạy dỗ cậu, thưa cậu chủ”, Sterns nói.
“Tốt nhất ông nên giúp anh ta đứng dậy”, Nathan nói. “Anh ta yếu ớt như một... đứa trẻ ấy.”
Hai gã đàn ông lại cười phá lên. “Ông giúp cậu ta thì hơn, Sterns ạ”, Caine nói. “Cậu ta dính đòn nhiều hơn ta.”
“Anh chẳng bao giờ chịu thua, đúng không Caine?” Nathan hỏi. “Anh biết thừa là tôi đã thắng trận này.”
“Như con khỉ ấy”, Caine cãi lại, dùng vẻ mặt ưa thích của Nathan. “Cậu chỉ như gãi ngứa cho tôi thôi.”
Jade đã nghe đủ. Nàng xoay người, quyết tâm tránh xa hai kẻ khờ khạo này càng xa càng tốt. Caine với tay túm lấy mép váy của nàng. “Ngồi xuống nào, Jade.”
“Chỗ nào?” Nàng kêu lên. “Hai người đã phá hủy toàn bộ ghế trong phòng này rồi.”
“Jade à, em và anh sẽ có một cuộc tán gẫu nho nhỏ. Nathan và anh đã đạt được sự đồng thuận.” Caine quay sang Nathan. “Cô ấy sẽ làm khó cho xem.”
Nathan gật đầu. “Con bé luôn như thế.”
Caine đặt chiếc ly của mình xuống sàn nhà, rồi từ từ đứng dậy. “Nathan này”, anh vừa gọi vừa chăm chú nhìn người phụ nữ đang trừng mắt nhìn anh thật dễ thương. “Cậu có thể bò ra khỏi đây và cho chúng tôi ít thời gian riêng tư được chứ?”
“Bò ư, cái mông tôi đây này”, Nathan gầm lên, rồi loạng choạng đứng dậy.
“Em không muốn ở một mình với anh”, Jade xen vào.
“Quá tệ”, Caine phản đối.
“Cha mẹ anh đang ở tầng trên đấy”, nàng nói khi anh cố kéo nàng vào lòng.
Nàng hy vọng sẽ nhận được một phản ứng đứng đắn hơn sau câu nói đó và rồi thất vọng khi thấy Caine dường như chẳng bận tâm chút nào. “Họ đã nghe hết vụ ầu đả”, nàng nói. “Sterns bảo họ rằng hai anh đang tranh cãi về vấn đề mùa màng.”
“Vấn đề mùa màng ư?” Caine hỏi Sterns.
Lão quản gia gật đầu, rồi quay người bước ra khỏi phòng cùng với Nathan. “Cụ thể hơn là chuyện xoay vòng mùa vụ, thưa cậu chủ. Đó là thứ hay ho nhất lão có thể nghĩ ra trong hoàn cảnh lúc ấy.”
“Họ chẳng tin ông ấy”, Jade lẩm bẩm, nghe như đang thú nhận một tội lỗi nghiêm trọng.
“Anh cũng nghĩ họ sẽ không tin”, Caine trả lời tỉnh khô, rồi nhận thấy đột nhiên trông nàng như sắp khóc òa lên.
“Chuyện đó khiến em không vui ư, Jade?”
“Không, không phải là như thế”, nàng kêu lên. Nàng giận anh đến nỗi chẳng thể nghĩ ra được một câu sỉ nhục phù hợp nào. “Em sẽ lên phòng”, nàng khẽ nói. “Em cần ít phút riêng tư.”
Nàng không nói mình sẽ gói ghém hành lý, vì biết chắc rằng Caine hay Nathan sẽ cố ngăn nàng lại. Chỉ là nàng không sẵn sàng cho một vụ chạm trán nữa.
Không hề ám chỉ đến một lời chia tay, Jade quay người và vội bước ra khỏi phòng. Chúa ơi, nàng muốn khóc òa lên biết bao. Dĩ nhiên là nàng không thể khóc trước khi hoàn thành một cuộc nói chuyện thật dài với bác nàng. Harry cần phải hiểu. Nàng không muốn ông lo lắng vì nàng. Nàng tìm thấy Harry trong phòng ăn, đang cần thận ngắm nghía bộ sưu tập bằng bạc. Ông nhét một chiếc nĩa vào thắt lưng khi nàng cất tiếng gọi, rồi quay lại mỉm cười với nàng. “Ta sẽ đem hết đám đồ bạc này theo, nhóc ạ. Caine sẽ muốn ta có chúng trong bộ sưu tập của ta.”
“Vâng”, nàng trả lời. “Con chắc là anh ấy sẽ muốn bác có mấy thứ ấy. Bác à, con cần nói chuyện riêng với bác.”
Đám thuộc hạ ngay lập tức rút ra ngoài hành lang. Jade ngồi xuống cạnh, nắm lấy tay ông, rồi khẽ nói với ông nàng dự định sẽ làm gì. Nàng cũng kể với ông về hai tuần vừa rồi, mặc dù cố ý bỏ qua không đề cập đến những cơn ác mộng cùng sự gần gũi với Caine. Cả hai chuyện đó sẽ chỉ khiến Harry phiền lòng mà thôi. Hơn nữa, ông cũng chẳng thể làm gì được lúc này. Không, ông không thể xua đuổi những cơn ác mộng giúp nàng và ông cũng không thể làm nàng thôi không quan tâm đến Caine nữa.
Bác Harry gầm gừ vài lần trong quá trình nàng giải thích, nhưng cuối cùng ông đồng ý. Trong thâm tâm mình ông không hề nghi ngờ chút nào về chuyện nàng có thể tự chăm sóc bản thân. Suy cho cùng thì nàng chính là đệ tử của ông và là kẻ giỏi nhất trong đám.
“Ta sẽ chờ con ở nhà”, ông hứa, kéo nàng đến và hôn lên má nàng rồi nói. “Cảnh giác nhé nhóc. Bọn vô lại thích đâm lén sau lưng lắm đấy. Hãy nhớ McKindry.” Nàng gật đầu. Harry nhắc tới tên cướp biển đã đánh dấu lưng nàng bằng chiếc roi ngựa của hắn. Hắn là một kẻ vô lại và đã lén đâm sau lưng nàng. Bác nàng thích dùng ký ức đó như một bài học. “Con sẽ nhớ”, nàng hứa.
Jade để ông bác ở lại kiểm kê tài sản của Caine và lên tầng trên để gói ghém hành lý. Nàng đi qua phòng Colin trên đường về phòng mình. Cửa phòng đang đóng, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng cười vang vọng của Công tước và rải rác những tiếng nức nở ồn ào thiếu chải chuốt của Lệnh bà. Mẹ Colin rõ ràng đã vượt qua được cơn choáng ngợp cảm xúc và có thể khóc lóc trước đứa con trai của mình.
Sự an toàn của Colin giờ không còn là mối lo lắng của nàng nữa. Nàng tự nhủ mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ mọi chuyện đã qua, đã kết thúc rồi.
Jimbo và Matthew đang chờ nàng trong hành lang. Jimbo đưa cho nàng món quà tạm biệt mà nàng đã yêu cầu Harry bảo gã đi lấy.
“Chúng tôi sẽ đi cùng cô, đúng không?” Matthew hỏi bằng giọng thấp trầm.
Jade gật đầu. “Tôi sẽ gặp lại hai anh ở sau nhà.”
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn ngựa của Caine để lên đường”, Jimbo khẽ nói.
“Người ta có thể bị treo cổ vì ăn cắp ngựa đấy”, Matthew xen vào. Nụ cười toe toét của gã cho biết gã nghĩ chuyện đó cũng chẳng sao.
“Caine sẽ chẳng nói với ai đâu”, Jimbo cãi lại. Gã cầm túi hành lý của Jade và theo sau anh bạn. “Như thế thật nhục nhã. Làm sao chúng ta trau chuốt được vẻ bề ngoài nếu chẳng ai...”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần đi khi gã rẽ ở góc nhà. Ngay lập tức Jade lẻn vào phòng ngủ của Caine. Nàng đặt một bông hồng trắng thân dài trên giường của anh. “Em là Pagan”, nàng thì thầm.
Mọi chuyện đã xong. Nàng quay người định bỏ đi, nhưng bỗng thấy cái áo choàng đen của Caine vắt trên lưng chiếc ghế đặt gần cửa sổ. Trong cơn bốc đồng, nàng gấp cái áo lại và cắp dưới cánh tay. Mùi của anh vẫn còn trên chiếc áo, thoang thoảng thôi, nhưng vẫn còn và nàng muốn có thứ gì đó để ôm vào lòng trong những đêm dài phía trước, trong những cơn ác mộng tối tăm, để tìm chút khuây khỏa.
Đã đến lúc phải rời khỏi nơi này.
Cả Caine và Nathan đều nghĩ rằng Jade đang nghỉ ngơi trong phòng. Caine muốn bám theo nàng, nhưng Nathan thuyết phục rằng cô em gái của anh cần thời gian một mình để bình tĩnh lại.
“Có lẽ anh vẫn chưa nhận ra, Caine ạ, nhưng Jade không phải là người dễ bảo”, Nathan giải thích.
Vì Caine còn có nhiều chuyện phải lo hơn là nhận ra điều đó, nên anh chẳng buồn bình luận gì.
Sau đó, cuộc nói chuyện chuyển sang vấn đề trước mắt. Harry bị lôi ra khỏi bộ sưu tập của mình để thêm vào những lời khuyên. Bác của Jade có bộ óc nhanh nhạy. Caine quan sát ông thật chăm chú và rút ra một kết luận đáng chú ý. Harry rất văn minh. Đương nhiên anh giữ khám phá đó cho riêng mình, vì anh đoán rằng Harry sẽ phản đối dữ dội khi phải chạm mặt với sự thật.
Đúng là bác Harry đã càu nhàu về chuyện ông sẽ phải thiêu trụi một con tàu. “Như thế là lãng phí gỗ lắm”, ông lẩm bẩm. “Nhưng mọi chuyện có thể còn tệ hơn. Lẽ ra ta có thể phải thiêu em Emrald yêu quý của ta. Đúng vậy, chuyện có thể tệ hơn. Ta thà xiên cọc qua tim mình còn hơn là phá hủy con tàu của cháu gái ta. Trong suốt những năm vừa qua, tàu Emeral đã là mái nhà của ta và Jade.”
Trước khi Caine có thể bình luận về những gì Harry nói, ông bác đã làm anh ngạc nhiên khi thêm vào rằng ông hoàn toàn đồng ý là cô cháu gái bé bỏng của ông nên chấm dứt chuỗi công việc hiện tại của mình.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, rồi kế hoạch của họ cũng làm tất cả mọi người thỏa mãn. Harry lững thững quay lại phòng ăn.
“Ông ấy định sẽ ăn sạch nhà cửa của anh đấy”, Nathan dài giọng, “Ông ấy cũng sẽ trộm đồ sau lưng anh nữa”, anh thêm vào cùng nụ cười toe toét. “Harry thích trau chuốt vẻ bề ngoài lắm.”
“Ông ấy có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn”, Caine đáp lại. “Jade giờ hẳn đã có đủ thời gian để bình tĩnh lại rồi, Nathan ạ. Giờ đã là lúc em gái cậu và tôi cần phải nói chuyện.”
“Nếu lên lớp con bé, anh sẽ chỉ...”
“Tôi sẽ chẳng lên lớp gì cô ấy cả”, Caine nói. “Tôi sẽ chỉ cho cô ấy biết những gì mình kỳ vọng thôi.”
“Với tôi thì điều đó nghe giống lên lớp lắm”, Nathan dài giọng.
Cả Nathan và Caine cùng bước vào sảnh ngay khi nữ Công tước đang bước xuống cầu thang uốn lượn. Cả hai cùng đứng lại ngước lên nhìn bà. Mẹ kế của Caine đang cười, nhưng cũng đang dùng khăn tay chấm nhẹ lên khóe mắt. Rõ ràng bà vừa mới khóc một chập ra trò.
Gweneth suýt mất thăng bằng khi thấy Nathan. Bà túm lấy tay vịn cầu thang và thở hắt ra kinh ngạc. Nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước xuống. Khi xuống đến sảnh, bà liền bước đến cạnh Caine. “Cậu ta có phải tên cướp biển, bạn của Colin không?” Bà thì thào. Nathan nghe thấy tiếng bà hỏi. “Tôi không phải là cướp biển Pagan, thưa Lệnh bà, nhưng tôi là một người bạn của con trai bà.”
Nathan đoán là giọng mình hơi thô ráp khi thấy bà túm chặt lấy cánh tay Caine và áp sát vào anh hơn. Đôi mắt nâu mở to, nhưng bà vẫn dũng cảm giữ nguyên nụ cười.
“Cậu trông rất giống một tên cướp biển”, bà nói, rồi chỉnh sửa lại nếp gấp trên cái váy màu hồng của mình trong lúc chờ anh trả lời.
“Người đã thấy nhiều cướp biển chưa, thưa Lệnh bà?” Caine hỏi.
“Chưa, ta chưa từng thấy tên cướp biển nào”, bà thú nhận. “Mặc dù quý ông này chắc chắn là khớp với hình dung của ta về một tên cướp biển. Ta tin đó là vì mái tóc dài của cậu ta”, bà giải thích sau khi quay lại nhìn Nathan. “Và dĩ nhiên là cả vết sẹo trên cánh tay cậu nữa.”
“Cậu ta cũng dính bê bết máu”, Caine dài giọng.
“Cả chuyện đó nữa”, mẹ kế của anh thừa nhận.
Caine chỉ định đùa giỡn, nhưng vẻ mặt nữ Công tước đã trở nên nghiêm trọng và anh biết bà không hiểu rằng anh đang đùa với bà. “Cướp biển đúng là thích ẩu đả”, bà gật đầu nhận xét.
“Thưa Lệnh bà, Colin chưa giải thích với người rằng...” Caine lên tiếng.
“Con trai ta cứ nhất quyết giữ bí mật về thân thế thực sự của Pagan”, bà cắt ngang. “Nhưng ta đâu có chậm hiểu hoàn toàn”, bà liếc về phía Nathan đầy ẩn ý. “Ta cũng đã đi đây đi đó một vài lần. Ta biết Pagan là ai”, bà gật đầu thêm vào. “Henry cũng biết.”
“Henry ư?” Nathan hỏi.
“Là cha tôi”, Caine giải thích.
“Henry không bao giờ sai, cậu bé thân mến”, bà khẳng định với Nathan.
Nathan thấy mình cũng gật đầu đồng tình.
“Vậy tôi phải là Pagan rồi”, anh cười tuyên bố. “Nếu Henry chẳng bao giờ sai.”
Nữ Công tước mỉm cười khi thấy anh dễ dàng thừa nhận. “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ bí mật này. Còn bây giờ, vị tiểu thư đáng yêu mà ta vừa tỏ thái độ cực kỳ kiếm nhã đó đâu rồi, hả Caine?”
“Người chẳng bao giờ khiếm nhã cả, thưa Lệnh bà”, Caine xen vào.
“Ta vẫn chưa tự giới thiệu cho ra hồn”, bà tranh luận. “Thế cô ấy đâu rồi?”
“Tầng trên, đang nghỉ ngơi”, Nathan trả lời. “Lệnh bà hỏi để làm gì?”
“Cậu biết rõ lý do rồi còn gì”, bà trả lời, vẻ bực tức thể hiện rất rõ ràng.
“Tôi biết ư?” Nathan hỏi.
“Dĩ nhiên ta phải xin lỗi vì thái độ cư xử tồi tệ của mình, nhưng ta cũng phải cảm ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy đã làm cho gia đình này.”
“Nathan là anh trai của Jade”, Caine nói.
“Ta biết điều đó”, bà trả lời. “Dĩ nhiên, màu mắt đã khiến cậu ta bại lộ.”
Nữ Công tước bước về phía anh chàng mà bà tin là tên cướp biển khét tiếng. “Cúi xuống nào, cậu bé thân mến, ta phải tặng cậu một nụ hôn vì đã là người bạn trung thành đến thế.”
Nathan hơi luống cuống. Khi ra lệnh, mẹ kế của Caine trông như một vị chỉ huy. Đột nhiên anh thấy vụng về như một cậu học trò và chẳng biết được vì sao lại thế. Tuy nhiên, anh vẫn làm theo yêu cầu của bà. Nữ Công tước hôn lên cả hai má Nathan. “Cậu cần phải lau chỗ máu đó đi, cậu bé thân mến. Rồi Henry sẽ tiến hành nghi thức chính thức chào đón cậu vào gia đình này.”
“Cha cũng sẽ hôn cậu ta chứ, thưa Lệnh bà?” Caine dài giọng. Anh hoàn toàn khoái chí trước vẻ lúng túng rõ ràng của Nathan.
“Dĩ nhiên là không”, mẹ kế anh trả lời. “Sao Công tước lại muốn chào đón tôi vào gia đình?” Nathan hỏi.
Nữ Công tước mỉm cười, nhưng chẳng thèm bận tâm giải thích. Bà quay sang Caine. “Lẽ ra ta phải nhận thấy là tiểu thư Aisely không phù hợp mới đúng.”
“Tiểu thư Aisely là ai?” Nathan hỏi, cố gắng bắt kịp nội dung cuộc hội thoại.
“Một quả bóng xù lông”, Caine trả lời.
Nữ Công tước phớt lờ câu nói sỉ nhục đó. “Henry đã nhận ra ngay lập tức. Đôi mắt xanh lục, con biết đấy. Dĩ nhiên cả mái tóc đỏ nữa.” Bà hất mái tóc xoăn vàng ra sau và lại ngước lên nhìn Nathan. “Henry chẳng bao giờ sai.”
Nathan thấy mình lại đồng ý ngay với người phụ nữ trước mặt. Anh chẳng hề biết bà đang bi bô cái gì, nhưng anh thấy lòng trung thành của bà dành cho chồng khá là đáng kính trọng.
“Henry không thể sai được”, Caine nói lên điều mà Nathan đang nghĩ.
“Con trai ta yếu khủng khiếp”, nữ Công tước nói. “Gầy như cây sậy vậy.” Bà dợm bước về phía phòng ăn. “Ta sẽ đi tìm Sterns. Colin cần một bữa ăn ngon nóng hổi.”
Vì Caine đang nóng lòng tìm Jade nên anh quên mất Harry và đám thuộc hạ. Nathan nhanh trí hơn. Anh nghĩ đến chuyện cảnh báo Caine, hay nhắc đến các vị khách với nữ Công tước, nhưng rồi lại quyết định sẽ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Hơn nữa, Caine đã đi được nửa đường lên cầu thang rồi và nữ Công tước đã rẽ ở góc hành lang.
Nathan bắt đầu đếm. Anh mới chỉ đếm đến năm thì một tiếng hét chói tai đã vang lên lấp đầy không gian.
Tiếng hét đó khiến Caine khựng lại. Anh quay người và thấy Nathan đang thoải mái tựa người vào khung cửa, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
“Cái quái gì...” Caine mở lời.
“Harry”, Nathan dài giọng.
“Quỷ tha ma bắt”, Caine quay người lao xuống cầu thang. “Harry.”
Nữ Công tước lúc này đang gào thét. “Mẹ kiếp, Nathan”, Caine gầm lên. “Lẽ ra cậu đã có thể nhắc tôi.”
“Phải”, Nathan trả lời. “Lẽ ra tôi đã có thể nhắc.”
Ngay khi Caine xuống đến bậc thang dưới cùng, cha anh liền xuất hiện trên đầu cầu thang. “Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?” Ông quát lên. “Ai đang gào thét ầm ĩ thế?”
Nathan trả lời trước khi Caine kịp lên tiếng. “Vợ ngài, thưa Đức ông.”
Caine khựng lại trừng mắt nhìn Nathan, rồi quay lại với cha. Anh như bị xé làm đôi giữa chuyện lao vào giúp mẹ kế và ngăn chặn cha anh khỏi ý định giết người.
Ánh mắt lạnh lẽo của cha anh đã thuyết phục anh phải xử lý ông trước. Với lại, dù Harry có thể dọa khiến nữ Công tước sợ chết khiếp, nhưng Caine biết rằng ông sẽ không thực sự làm bà đau.
Caine túm lấy cánh tay Công tước khi ông đã xuống đến chỗ anh. “Cha à, chuyện không có gì đâu, thật đấy.”
Trông Henry chẳng có vẻ gì là tin anh. “Vợ ngài mới vừa gặp Black Harry thôi”, Nathan xen vào.
Cha Caine vùng ra khỏi sự kìm cặp của con trai ngay khi cửa phòng ăn bật tung ra. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn một toán đàn ông trông rất kỳ dị đang xếp hàng bước ra.
Black Harry là người cuối cùng trong hàng người đó. Ông đang lôi nữ Công tước xềnh xệch theo mình.
Nathan bắt đầu cười phá lên. Caine thì lắc đầu. Nhưng toàn bộ sự chú ý của Công tước tập trung vào người đàn ông khổng lồ với cái răng vàng lấp lánh lúc này đang nghênh ngang bước về phía cửa ra vào. Một cái tô bạc to bự được cắp dưới nách ông ta.
Henry gầm lên một tiếng và lao về phía trước. Cả Nathan và Caine cùng chặn đường ông lại. “Cha, xin cha hãy để con giải quyết chuyện này”, Caine nói.
“Vậy hãy bảo lão già kia thả tay vợ ta ra”, cha anh rống lên.
“Henry, làm gì đi chứ”, Gweneth kêu lên. “Kẻ... kẻ này tin là em sẽ đi cùng lão ta.” Nathan bước một bước về trước. “Nào Harry, bác không thể đưa...”
“Tránh ra khỏi đường đi của ta, con trai”, cha Caine quát lên.
“Cha à, Harry là một người bạn”, Caine phản đối. “Ông ấy là bác của Jade. Cha nợ ông già này vì ông ta đã giúp Colin.”
Henry dừng lại nhìn con trai với vẻ ngờ vực. “Và Gweneth là cái giá phải trả cho món nợ đó ư?”
“Để con giải quyết chuyện này”, Caine đề nghị một lần nữa.
Trước khi cha anh có thể tranh cãi, Caine đã quay người lại. “Harry”, anh kêu lên. Black Harry xoay người và kéo nữ Công tước sát vào mình. Dĩ nhiên Caine nhận thấy vẻ dữ tợn của ông, nhưng anh cũng thấy tia lấp lánh trong mắt ông. Là vẻ bề ngoài thôi, anh tự nhủ. Và lòng kiêu hãnh. Cả hai cần phải được xoa dịu.
“Ta sẽ đem bà ta theo cùng”, Harry tuyên bố với đám khán giả của mình. Thuộc hạ của ông gật đầu tán thành. “Caine sẽ muốn ta có bà ấy.”
“Không”, Caine trả lời. “Tôi không muốn ông có bà ấy đâu.”
“Ngươi đang tỏ ra không hiếu khách đấy ư, cậu bé?”
“Harry, ông không thể đem bà ấy đi cùng.”
“Chỉ là một vụ đổi chác công bằng”, Harry khẳng định. “Ngươi quyết tâm có được cháu gái ta, đúng không nào?”
Cai ne gật đầu. “Đúng vậy.”
“Vậy thì ta sẽ đưa người đàn bà này đi”, Harry tuyên bố.
“Harry, bà ấy đã có nơi có chốn rồi”, Caine tranh luận. Anh quay sang mẹ kế của mình rồi nói. “Lệnh bà, người làm hơn đừng hét lên nữa. Thương lượng với lão cướp biển ngang bướng này đã đủ khó rồi. Nathan này, nếu cậu không thôi cười đi, tôi sẽ lại đập vỡ mũi cậu lần nữa đấy.”
“Người đàn bà này là gì của ngươi, hả Caine?” Harry hỏi. “Ngươi vừa gọi bà ta là Lệnh bà. Điều đó có ý nghĩa quái quỷ gì hả?”
“Bà ấy là vợ của cha tôi.”
“Nhưng bà ta không phải là mẹ ngươi sao?”
“Bà ấy là mẹ kế”, Caine dè dặt.
“Vậy thì ta có đưa bà ta đi hay không liên quan gì đến ngươi chứ.”
Caine tự hỏi không biết trò thực sự của Harry là gì. “Bà ấy giống như mẹ tôi vậy”, anh nói.
Harry cau mày, rồi quay sang tù nhân xinh đẹp của mình. “Bà có gọi thằng bé kia là con trai không?”
Vẻ tức giận của nữ Công tước biến mất, bà chậm rãi lắc đầu. “Ta không nghĩ Caine muốn ta gọi nó là con trai”, bà trả lời.
“Thằng bé chẳng phải là con cưng của bà”, Harry tuyên bố.
Công tước Williamshire thôi không cố vượt qua Caine nữa. Bộ dạng của ông trở nên thoải mái hẳn ra. Một nụ cười thoáng xuất hiện trên gương mặt. Cuối cùng ông đã hiểu tất cả những chuyện này là gì, vì ông nhớ lại lời căn dặn của Jade về chuyện ông phải yêu thương công bằng những đứa con của mình. Hẳn nàng đã nói đến mối quan tâm của mình với Harry. “Ta không có đứa con cưng nào cả”, Gweneth kêu lên. “Ta yêu tất cả con cái của mình.”
“Nhưng thằng bé đâu phải con của bà.”
“Chà, dĩ nhiên nó là con ta”, bà vặc lại. Lúc này trông nữ Công tước chẳng còn sợ hãi nữa, mà chỉ có tức giận. “Sao ông dám...”
“Chà chà, nếu bà gọi thằng bé là con trai”, Harry dài giọng, “và nếu nó gọi bà là mẹ, thì khi đó ta chẳng thể đưa bà theo được nữa.”
“Vì Chúa, Gweneth, em gọi Caine là con đi!” Henry rống lên, cố giả vờ tỏ ra tức giận. Trong lòng ông cảm thấy quá hài lòng trước diễn biến vô cùng ngạc nhiên này, ông chỉ muốn cười phá lên.
“Con trai”, Gweneth thốt lên.
“Vâng, thưa mẹ?” Caine trả lời. Anh đang nhìn Harry, chờ lời cự tuyệt tiếp theo của ông.
Harry thả con tin của mình ra. Ông cứ cười khùng khục khi quay người bước ra khỏi cửa.
Trong khi Gweneth lao người vào vòng tay của chồng, Caine liền theo Harry ra ngoài. “Được rồi, Harry, tất cả những chuyện này là sao?”
“Danh tiếng của ta”, Harry dài giọng sau khi đám thuộc hạ đã rời khỏi. “Ta là cướp biển, nếu ngươi còn nhớ.”
“Còn gì nữa?” Caine hỏi, trong lòng cảm thấy còn nhiều hơn thế.
“Cháu gái ta lo lắng về chuyện Colin là đứa con cưng”, cuối cùng Harry cũng thừa nhận.
Caine kinh ngạc trước câu nói đó, “Cô ấy lấy ý tưởng đó ở đâu thế?”.
Harry nhún vai. “Nó lấy ở đâu ra chẳng quan trọng”, ông trả lời. “Ta không muốn nó lo lắng, lý do là gì chẳng quan trọng. Ngươi sẽ phải hỏi ý kiến ta nếu muốn lấy nó, ngươi biết đấy. Ngươi cũng sẽ phải làm điều đó thật đúng mực, trước mặt đám thuộc hạ của ta. Đó là cách duy nhất ngươi có thể lấy được con bé, con trai ạ.” Ông dừng lại cười với Caine, rồi thêm vào, “Dĩ nhiên ngươi sẽ phải tìm thấy nó trước đã”.
Một cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng Caine. “Quỷ tha ma bắt, Harry, cô ấy không ở tầng trên ư?”
Harry lắc đầu.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Không cần phải quát lên thế, con trai”, Harry trả lời. “Ta cũng không thể nói cho ngươi biết con bé đang ở đâu”, nói rồi ông vẫy tay đuổi đám thuộc hạ đi khi họ định lao về phía Caine, rồi nói, “Như thế là phản bội”.
“Lạy Chúa tôi, ông không...”
“Ta đang tự hỏi vì sao ngươi lại chẳng nhận ra Matthew và Jimbo đã biến mất”, ông cắt ngang. “Chuyện đó đáng chú ý đấy chứ, đúng không?”
“Cô ấy vẫn còn gặp nguy hiểm.”
“Nó tự lo được thôi.”
“Cho tôi biết cô ấy đi đâu”, Caine gặng hỏi.
“Nó bỏ chạy khỏi ngươi, ta đoán vậy.”
Caine không muốn phí thêm chút thời gian nào tranh cãi với Harry nữa. Anh quay người và suýt nữa giật tung bản lề ra khỏi cửa.
“Ngươi đi đâu thế, cậu bé?” Harry gọi với theo.
Giọng nói của ông già chứa đựng không chỉ vẻ buồn cười. Caine muốn giết chết ông ta. “Truy lùng, Harry ạ.”
“Ngươi giỏi làm việc đó chứ?”
Caine không thèm trả lời.
“Với trò lừa bịp nho nhỏ đó, con bé đã dẫn dắt ngươi vào một cuộc đuổi bắt thú vị, đúng không nào? Ta phải khẳng định rằng để làm ngươi ấn tượng, nó đã khá thành công đấy”, Harry gọi với theo lưng Caine. Caine quay người lại. “Ý ông là gì, Harry?”
“Chà chà, ta đang tự nhủ với bản thân rằng cũng đã đến lúc ngươi phải gây chút ấn tượng với con bé rồi, dĩ nhiên, đó là giả sử ngươi có ý định làm thế.”
Caine nhảy từng hai bậc thang một về phòng ngủ của mình. Anh đang kéo áo qua đầu thì Nathan đã bắt kịp anh.
“Có chuyện gì đang xảy ra thế?” Nathan gặng hỏi.
“Jade bỏ đi rồi.”
“Chết tiệt”, Nathan lẩm bẩm. “Anh đuổi theo con bé à?”
“Phải.”
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Không.”
“Có thể anh sẽ cần tôi giúp.”
“Không”, Caine nạt ngang. “Tôi sẽ tìm thấy cô ấy.”
Nathan miễn cưỡng gật đầu. “Anh lần tìm giỏi chứ?”
Caine gật đầu. “Giỏi.”
“Con bé để lại thông điệp cho anh kìa.”
“Tôi thấy rồi.”
Nathan lững thững bước về phía giường của Caine và nhấc bông hồng trắng thân dài đặt trên gối lên. Anh hít vào mùi hương dịu ngọt, rồi bước về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Con bé yêu anh chứ?” Nathan hỏi.
“Phải”, Caine trả lời. Giọng anh đã mất đi vẻ cáu kỉnh. “Cô ấy chỉ chưa nhận ra điều đó thôi.”
Nathan quăng bông hồng lên giường. “Tôi sẽ nói rằng khi để lại bông hồng này, Jade đã nói lời tạm biệt với anh.”
“Không.”
“Có lẽ nó muốn nhắc anh nhớ nó là ai, Caine ạ.”
“Đó là một phần”, Caine nói. Anh đã thay quần áo xong xuôi, xỏ mạnh chân vào đôi ủng và bắt đầu bước về phía cửa.
“Vậy phần còn lại là gì?” Nathan vừa hỏi vừa bám theo Caine.
“Harry nói đúng”, Caine lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Cô ấy đang cố gây ấn tượng với tôi.” Nathan bật cười. “Cả chuyện đó nữa”, anh đồng ý.
Caine gầm lên gọi Sterns trong lúc lao xuống cầu thang. Lão quản gia xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng khách. “Lyon sẽ tìm Richards cho chúng ta”, Caine nói. “Khi hai người họ đến, bảo họ chờ cho đến khi ta quay về, dù có mất bao lâu đi chăng nữa.”
“Sẽ thế nào nếu bạn anh không tìm được Richards?” Nathan hỏi.
“Cậu ấy sẽ tìm được”, Caine trả lời. “Có thể ta sẽ không về kịp trước sáng mai”, anh nói với Sterns. “Hãy lo liệu mọi chuyện khi ta vắng mặt, Sterns. Lão biết phải làm gì rồi đấy.”
“Ý là chuyện canh gác ư, cậu chủ?”
Caine gật đầu. Anh hướng về phía cửa chính, nhưng câu hỏi của Sterns đã ngăn anh lại.
“Cậu chủ đi đâu thế?”
“Săn lùng.”
Cánh cửa đóng sầm lại.