Thiên Thần Hộ Mệnh

Chương 5: Chương 5




Caine thức dậy với cảm giác thèm... Jade. Váy ngủ của nàng quấn lên tận đùi. Nàng đã co người nép sát vào anh, chân phải của nàng đã vắt ngang đùi anh lúc nào đó trong buổi đêm ngắn ngủi. Đầu gối nàng lúc này gác lên phần nhạy cảm nhức nhối của anh. Tôn trọng cảm giác của nàng, anh đã mặc nguyên quần lúc đi ngủ. Tuy vậy lớp vải chỉ là chướng ngại vật chẳng đáng kể trước sự mềm mại của nàng và Caine có thể cảm nhận được hơi nóng từ nàng đang thiêu đốt anh bằng nỗi khát khao cháy bỏng.

Má nàng tựa vào bộ ngực trần của anh. Môi nàng khẽ hé, hơi thở sâu và đều đặn. Nàng có hàng lông mi dài và đen như bầu trời đêm, cùng những nốt tàn nhang khỏe mạnh rải rác trên sống mũi. Người phụ nữ này cực kỳ nữ tính. Caine tiếp tục ngắm gương mặt đáng yêu của nàng cho đến khi một phần cơ thể trở nên quá cương cứng, quá nhức nhối đến mức anh phải nghiến chặt răng lại.

Rời khỏi nàng được là một cuộc chiến. Khi cố gắng khẽ đẩy nàng nằm ngửa ra, anh nhận thấy nàng đang nắm chặt lấy tay mình. Chẳng có vẻ gì là nàng sẽ thả ra cả. Anh phải gỡ từng ngón tay của nàng ra khỏi tay anh. Thế rồi anh nhớ lại đêm hôm trước nàng đã gọi anh là đồ con hoang trác táng. Nhưng lúc này nàng lại đang níu chặt lấy anh. Caine biết chắc nàng sẽ lại cảnh giác với anh ngay khi hoàn toàn tỉnh giấc. Có điều trong giấc ngủ nàng không giấu được vẻ yếu đuối của mình trước anh và thực tế đó khiến anh cực kỳ thỏa mãn.

Một làn sóng sở hữu mãnh liệt nuốt chửng lấy anh. Vào khoảnh khắc đó, trong khi nhìn xuống thiên thần của mình, anh thề sẽ không bao giờ để bất kỳ điều gì xảy đến với nàng, anh sẽ bảo vệ nàng bằng tính mạng của mình.

Chừng nào anh còn là người bảo vệ của nàng... hay nếu anh muốn nàng ở bên mình lâu hơn nữa... Nathan sẽ quay về trong hai tuần ngắn ngủi nữa để tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ em gái được an toàn. Liệu lúc đó Caine có thể để nàng ra đi? Anh không có sẵn câu trả lời, chỉ biết rằng ý nghĩ từ bỏ nàng khiến tim anh chao đảo và ruột anh thắt lại.

Đó là tất cả những gì anh sẵn sàng thừa nhận với bản thân, tất cả những gì anh sẵn lòng trao tặng.

Dĩ nhiên suy nghĩ hợp lý khi một người đẹp bán khỏa thân đang gác qua người là một nhiệm vụ bất khả thi. Phải, anh nghĩ lúc cúi xuống hôn lên trán nàng, anh sẽ để đến sau này rồi mới sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.

Anh làm vệ sinh và mặc bộ quần áo của Lyon, sau đó đánh thức Jade dậy. Nàng cố đánh anh khi anh gọi nàng. “Không sao đâu, Jade à”, anh thì thầm. “Đến lúc phải dậy rồi.”

Đến lúc ngồi dậy được trên giường, mặt mũi nàng đã đỏ bừng bừng. Caine nhìn nàng kéo chăn lên tận cằm. Hành động e thẹn đó thực ra không cần thiết nếu cân nhắc đến tình trạng khỏa thân của nàng đêm hôm trước, nhưng anh quyết định không nhắc lại chuyện đó với nàng lúc này.

“Xin thứ lỗi cho lối cư xử của tôi”, nàng thì thào bằng giọng khàn khàn ngái ngủ. “Vì thực sự tôi không quen với chuyện bị đàn ông đánh thức.”

“Ta hy vọng là không”, anh trả lời.

Nàng có vẻ hoang mang. “Sao anh lại hy vọng điều đó?”

“Em vẫn chưa đủ tỉnh táo để chơi trò Socrates với ta đâu”, anh nói bằng giọng dịu dàng.

Jade nhìn anh chằm chằm. Thế rồi Caine cúi xuống hôn nàng, một nụ hôn thô bạo và ngắn ngủi kết thúc trước khi nàng kịp phản ứng... hay giơ nắm đấm lên.

Mặt nàng mang vẻ kinh ngạc nhất trên đời khi anh lùi lại. “Tại sao anh làm vậy?”

“Vì ta thích thế”, anh trả lời.

Anh dợm bước về phía cửa, nhưng nàng đã gọi với theo. “Anh đi đâu đấy?”

“Xuống tầng dưới”, anh trả lời. “Ta sẽ gặp lại em trong phòng ăn. Ta nghĩ Christina để lại quần áo cho em ở phòng bên kia, cưng ạ.”

“Ôi Chúa ơi... cô ấy hẳn sẽ nghĩ chúng ta... chuyện đó...”

Cửa đóng lại trước lời thì thào hoảng hốt của nàng.

Nàng có thể nghe thấy tiếng Caine huýt sáo dọc hành lang. Jade ngã người ra đống gối. Nụ hôn chóng vánh mà anh vừa trao khiến nàng run rẩy. Nụ hôn đó cùng với thực tế là hai vợ chồng người bạn của anh lúc này sẽ nghĩ rằng nàng là kẻ phóng đãng.

Mà nàng quan tâm gì đến chuyện họ nghĩ thế nào cơ chứ? Khi chuyện lừa bịp này kết thúc, nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ nữa. Thế nhưng Christina muốn làm bạn với nàng. Lúc này Jade có cảm giác như thể mình vừa mới phản bội người bạn ấy. “Mình sẽ chỉ giải thích là chẳng có chuyện gì xảy ra cả”, nàng tự nhủ. Christina sẽ hiểu. Một người bạn chân chính sẽ hiểu, đúng không?

Vì trước đây Jade chưa từng có người bạn chân chính nào, nên nàng không thể chắc chắn nguyên tắc này có thể áp dụng được hay không.

Nàng ra khỏi giường và vội quay về phòng mình. Caine đoán đúng, vì Christina đã để lại một bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh sẫm đáng yêu. Đôi ủng nâu sẫm không dính vết bẩn nào đặt trên sàn cạnh ghế tựa. Jade cầu mong chúng tương đối vừa với nàng.

Nàng không thể thôi suy nghĩ về Caine trong lúc mặc quần áo. Người đàn ông này sẽ là một thử thách cho sự bình yên trong tâm trí nàng. Trông anh lôi cuốn một cách nguy hiểm. Lúm đồng tiền chết tiệt đó khiến nàng chỉ muốn ngất xỉu. Lyon đã cho anh mượn một chiếc quần màu da hươu trông rất gọn gàng mà vênh váo. Chiếc quần làm nổi bật bắp đùi chắc nịch... Và phần đàn ông nơi anh. Black Harry sẽ bóp cổ nàng nếu ông biết nàng đã bỏ thời gian để mắt đến cơ thể đàn ông. Nhưng bản năng giới tính ở Caine quá hoang sơ, quá lôi cuốn, đã khiến nàng không thể không nhận thấy. Có thể nàng ngây thơ về đàn ông, nhưng chắc chắn nàng không hề mù.

Chưa đầy mười lăm phút sau, nàng đã sẵn sàng xuống tầng dưới. Cái áo lanh trắng bó hơi chật ở ngực, nhưng áo khoác ngoài đã che được điều đó. Đôi ủng cũng bó chặt mấy ngón chân của nàng, nhưng chỉ một chút thôi.

Nàng đã cố gắng tết tóc, nhưng nó trở thành thảm họa. Nàng chịu thua khi thấy đống lộn xộn xộc xệch mà mình đã tạo ra. Jade không có nhiều kiên nhẫn và tuyệt đối không phải là chuyên gia trong lĩnh vực tạo mẫu tóc. Trước đây chuyện đó chưa từng khiến nàng bận tâm, nhưng giờ nó làm nàng lo lắng. Nàng là một tiểu thư dịu dàng của giới quý tộc cho đến khi sự giả mạo này kết thúc, sẽ chẳng giống nàng chút nào nếu để bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào vuột khỏi tầm kiểm soát.

Cửa phòng ăn đang mở rộng. Caine ngồi ở đầu một chiếc bàn dài bằng gỗ dái ngựa. Một người hầu đang rót trà đen từ chiếc bình bạc xinh xắn vào một chiếc tách. Nhưng Caine không hề để ý đến ông ta. Dường như anh bị thu hút bởi tờ báo đang cầm trên tay.

Nàng không chắc mình có nên nhún gối chào hay không, rồi quyết định điều đó thực ra cũng chẳng quan trọng vì anh đâu có để tâm. Nhưng sự tự tin của Jade là sai lầm, vì ngay khi bước đến chiếc ghế đặt cạnh ghế của Caine, anh liền đứng dậy và kéo ghế ra cho nàng.

Chưa từng có ai kéo ghế cho nàng, ngay cả Nathan cũng không. Nàng không thể quyết định mình có thích cái trò nhặng xị này hay không.

Caine tiếp tục đọc báo trong khi nàng dùng bữa. Khi đã hoàn thành cái mà nàng kết luận chắc hẳn là thói quen thường ngày, anh liền ngả người ra ghế, gấp tờ báo lại và cuối cùng hoàn toàn tập trung vào nàng.

“Sao?” Nàng hỏi ngay khi anh ngẩng lên nhìn nàng.

“Sao gì?” Anh hỏi lại, mỉm cười trước vẻ háo hức của nàng.

“Báo có đề cập đến một quý ông ăn mặc sang trọng bị ám sát không?” Nàng chỉ vào tờ báo.

“Không có.”

Nàng thở hắt ra hoảng hốt. “Tôi cá là họ đã quăng người đó xuống sông Thames. Caine này, anh biết không, giờ khi nhớ lại, đúng là tôi có cảm thấy thứ gì đó đã trôi tuột qua chân. Và anh có nói rằng chẳng thứ gì có thể sống lâu dưới sông Thames, đúng không? Đó hẳn là kẻ tội nghiệp...”

“Jade à, em đang để trí tưởng tượng của mình đi quá xa đấy”, anh xen vào. “Chẳng những báo không hề nhắc đến quý ông ăn mặc sang trọng của em, mà còn chẳng có tin tức nào về chuyện có người bị giết nữa kìa.”

“Vậy thì người ta vẫn chưa tìm thấy quý ông đó.”

“Nếu hắn là người trong giới quý tộc, thì đến lúc này hẳn phải có ai đó nhận ra sự vắng mặt của hắn rồi. Đã hai ngày rồi đúng không, kể từ lúc em nhìn thấy...”

“Chính xác là hai ngày rồi”, nàng cắt ngang.

Caine nghĩ nếu nhiệt tình hơn chút nữa, có thể nàng sẽ nhảy ra khỏi ghế.

“Điều đó dẫn đến câu hỏi đầu tiên của ta”, anh tuyên bố. “Chính xác là em đã thấy gì?”

Nàng ngả người ra ghế. “Lyon và Christina đâu rồi, anh biết chứ?”

“Em đang lảng tránh câu hỏi của ta ư?” Nàng lắc đầu. “Tôi chỉ không muốn kể lại chuyện này đến hai lần”, nàng giải thích. Ngay cả khi thốt ra lời nói dối này, đầu óc nàng cũng đang chạy đua bịa ra một câu chuyện đáng tin khác.

“Lyon ra ngoài một lúc”, anh trả lời. “Còn Christina đang chăm sóc Dakota. Em làm ơn hãy trả lời ta đi.”

Mắt nàng mở thật to.

“Giờ là chuyện gì nữa đây?”

“Anh vừa nói làm ơn”, nàng thì thào, nghe có vẻ choáng váng. “Nếu không cẩn thận, anh sẽ sớm thốt lên những lời xin lỗi mà anh vẫn còn nợ tôi cho xem.”

Anh biết tốt hơn hết không nên hỏi vì sao anh nên xin lỗi, đoán rằng nàng sẽ có cả danh sách những lỗi lầm của anh. Hơn nữa, nụ cười nàng vừa trao cho anh thật mê hồn làm sao, anh gần như chẳng thể tập trung được nữa.

“Chúng ném người đó xuống từ trên mái nhà.”

Lời tuyên bố của nàng lôi ngược Caine lại với câu chuyện họ đang nói dở. “Em đã ở trên mái nhà ư?” Anh hỏi nàng, cố tưởng tượng xem nàng đang có ý định quái quỷ gì.

“Dĩ nhiên là không”, nàng trả lời. “Sao tôi lại ở trên mái nhà chứ?”

“Jade...”

“Gì thế?” Vẻ mặt nàng lại lộ vẻ mong chờ. “Em không ở trên mái nhà nhưng em lại thấy ‘chúng’ ném người đàn ông đó...”

“Người đó là một quý ông ăn mặc sang trọng”, nàng cắt ngang.

“Được rồi”, anh bắt đầu lại. “Em không ở trên mái nhà nhưng em thấy mấy gã đàn ông ném quý ông ăn mặc sang trọng đó từ trên mái nhà xuống? Đúng thế chứ?”

“Chúng có ba người tất cả.”

“Em chắc chứ?”

Nàng gật đầu. “Tôi hoảng sợ, Caine ạ, nhưng tôi vẫn có thể đếm.”

“Em ở đâu khi chuyện đó xảy ra?”

“Trên mặt đất.”

“Ta cũng đoán vậy”, anh lẩm bẩm.

“Nếu em không ở trên mái nhà thì ta cho là...”

“Tôi có thể ở trong một ngôi nhà khác chứ, hoặc có thể đang cưỡi con ngựa khỏe mạnh của Nathan, hoặc thậm chí...”

“Jade, thôi huyên thuyên đi”, anh ra lệnh. “Chỉ cần kể ta nghe em đã ở đâu và đã thấy gì thôi.”

“Những gì tôi đã nghe thấy cũng quan trọng chẳng kém, Caine ạ.”

“Có phải em đang cố ý khiến ta nổi giận không?”

Nàng ném cho anh ánh mắt cáu kỉnh. “Tôi nghe thấy toàn bộ cảnh huyên náo đó lúc đang định bước vào nhà thờ. Chúng không hẳn ở trên nóc nhà thờ. Không, chúng đang kéo người đàn ông khốn khổ đó qua mái nhà của mục sư. Chỗ đó thấp hơn nhà thờ. Từ chỗ của mình, tôi có thể thấy quý ông đó đang cố thoát ra khỏi bọn chúng, ông ta vùng vẫy và hét lên kêu cứu. Tôi đã biết theo cách đó, Caine ạ. Tôi không tưởng tượng ra chuyện này.”

“Và?” Anh giục khi nàng đột nhiên không nói gì nữa.

“Chúng ném người đó xuống. Nếu tôi đứng sang trái một bước thôi, thì thưa ngài, lúc này ngài sẽ không phải bảo vệ tôi đâu. Hẳn là tôi sẽ chết chắc như quý ông khốn khổ đó.”

“Nhà thờ đó ở đâu?”

“Ở trong địa phận của Nathan.”

“Và nó ở đâu?” Anh hỏi.

“Cách nơi này ba giờ đi đường về phía Bắc”, nàng trả lời.

“Tôi có cắt ngang hai người không?” Christina hỏi từ trên ngưỡng cửa.

Jade quay sang mỉm cười với cô bạn.

“Dĩ nhiên là không”, nàng trả lời. “Cảm ơn cậu vì bữa sáng ngon miệng và vì đã cho mình mượn bộ quần áo cưỡi ngựa xinh xắn này. Mình sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Lyon xuất hiện sau lưng vợ và quàng tay quanh người nàng. Trong lúc Caine và Jade ngồi nhìn, Lyon hôn lên đỉnh đầu vợ. “Nhớ anh không?” Lyon hỏi.

“Sao không chứ?”, Christina trả lời. Nàng mỉm cười ngước lên nhìn chồng, rồi quay lại với Jade. “Mình đã vào phòng cậu...”

“Không xảy ra chuyện gì đâu”, Jade vội kêu lên. “Tất cả là lỗi của anh ta, thật đấy. Nhưng không xảy ra chuyện gì hết, Christina ạ. Mình đã cố dùng dao tấn công anh ta. Chỉ thế thôi. Dĩ nhiên là anh ta chống cự”, nàng phẩy tay về phía Caine. “Anh ta giận điên lên, rồi lôi mình sang phòng anh ta. Ôi Chúa ơi, có phải mình đang làm chuyện này rối tung lên không?” Nàng quay sang Caine. “Anh làm ơn nói gì đó đi. Người bạn mới của tôi sẽ nghĩ tôi là...”

Nàng khựng lại khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Caine và nhận ra anh sẽ chẳng giúp gì được cho nàng. Anh lại nghĩ nàng là kẻ ngớ ngẩn mất rồi.

Nàng có thể cảm thấy mặt mũi mình đang đỏ bừng bừng vì xấu hổ.

“Mình đã vào phòng cậu để lấy con dao”, Christina giải thích. “Cậu thực sự đã cố đâm Caine bằng con dao cùn đó sao?”

Jade chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất. “Không”, nàng thở dài thườn thượt.

“Nhưng cậu vừa nói rằng...”

“Ban đầu, đúng là mình đã cố đâm anh ta”, Jade giải thích. “Anh ta đã làm mình thức giấc khi đang cố mặc váy ngủ vào cho...”

“Cậu đã làm thế thật sao?” Lyon hỏi Caine, vẻ mặt nhăn nhở cực kỳ đểu cáng.

“Lyon, đừng có xen vào chuyện này”, Caine ra lệnh.

“Chà, ngay khi mình nhận ra đó là ai, mình liền thôi không cố đâm nữa. Anh ta đã làm mình giật mình. Mình tưởng anh ta là trộm.”

Trông Lyon như thể sẵn sàng chết để được nói thêm điều gì đó. Caine trừng mắt bắt bạn phải im lặng.

“Cậu có phát hiện được điều gì không?” Caine hỏi Lyon.

Lyon gật đầu. Anh bước vào phòng. “Christina, em đưa Jade vào phòng khách được chứ?”

“Cô ấy sẽ phải tự đi vào đó thôi”, Christina trả lời. “Em đã hứa sẽ mài dao cho cô ấy. Jade này, mình không tìm thấy con dao dưới gối cậu. Mình chỉ cố gắng nói ra điều đó.”

“Anh ta đã lấy mất”, Jade phẩy tay về phía Caine. “Mình tin là đã thấy anh ta đặt con dao lên lò sưởi, nhưng không chắc chắn lắm. Cậu có muốn mình giúp đi tìm không?”

“Không, mình sẽ tìm thấy thôi. Cậu vào chơi với Dakota đi. Thằng bé đang nằm chơi trên chăn trong kia kìa. Mình sẽ quay lại trong vài phút nữa.”

Jade nhanh chóng theo Christina rời khỏi phòng. Nàng dừng lại ở cửa phòng khách khi nghe thấy Lyon cười rống lên. Nàng liền mỉm cười, đoán rằng Caine vừa bảo với bạn rằng anh nghĩ nàng là kẻ ngớ ngẩn đến mức nào.

Lúc này nàng cảm thấy khá tự mãn. Phải tập trung lắm mới có thể liên tục huyên thuyên một cách thuyết phục như thế, và nàng nghĩ mình đã diễn kịch khá thành công. Nàng không hề biết mình lại có năng khiếu đến thế. Thế nhưng, nàng vẫn đủ thành thực thừa nhận với bản thân là đã có khoảnh khắc nàng không thực sự giả vờ. Jade thẳng vai lên. Giả vờ hay không thì huyên thuyên dứt khoát là một ưu thế khi đối đầu với Caine.

Jade bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Nàng thấy ngay một chiếc chăn trước trường kỷ. Nhưng con trai của Christina lại là vấn đề hoàn toàn khác. Nàng không thấy thằng bé đâu cả.

Nàng suýt hét lên báo động thì bỗng nhìn thấy một cái chân bé xíu thò ra từ sau trường kỷ. Nàng vội bước tới và quỳ xuống, thoáng nghĩ đến chuyện túm lấy cái chân đó lôi ra và rồi quyết định tốt hơn hết nên nhìn thấy thằng bé đã. Nàng cúi xuống cho đến khi má chạm vào thảm.

Đôi mắt xanh da trời kỳ diệu nhất mà Jade từng thấy lúc này chỉ cách nàng khoảng vài phân. Dakota. Jade nghĩ có lẽ sự xuất hiện bất ngờ của nàng đã làm thằng bé giật mình. Mắt thằng bé mở to, nhưng nó không hề khóc. Không, nó nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, nước dãi chảy xuống và rồi thằng bé tặng nàng một nụ cười toe toét không răng.

Nàng nghĩ thằng bé là đứa trẻ kỳ diệu nhất trên đời. Khi đã mỉm cười với nàng xong, nó quay lại với công việc thú vị chính của mình. Dường như thằng bé quyết tâm gặm cho bằng được cái chân ghế gỗ chạm trổ tinh xảo đó.

“Ồ, như thế không tốt cho con chút nào, bé con”, Jade tuyên bố.

Thằng bé chẳng thèm liếc nhìn nàng mà tiếp tục gặm chân ghế. “Dừng lại ngay, Dakota”, nàng ra lệnh. “Mẹ con sẽ chẳng vui chút nào nếu thấy con ăn đồ đạc. Ra đây nào, xin con đấy.”

Rõ ràng nàng chẳng có kinh nghiệm dỗ dành lũ trẻ. Và nàng cũng không nhận ra lúc này đang có khán giả chứng kiến .

Cả Caine và Lyon đều tựa vào khung cửa đối diện ngắm nhìn cặp đôi người lớn trẻ con đó. Họ đang cố kìm để không phá lên cười.

“Con sẽ không hợp tác, đúng không Dakota?” Jade hỏi.

Để trả lời, thằng bé bật cười khanh khách.

“Cô ấy có sáng kiến, mình thừa nhận điều đó”, Lyon thì thào với Caine khi Jade nhấc một đầu trường kỷ lên và dời sang một bên.

Nàng ngồi xuống sàn cạnh đứa bé. Ngay lập tức thằng bé lắc lư trườn về phía nàng. Nàng không biết phải bế một đứa trẻ như thế nào. Nàng nghe nói cổ trẻ con không đủ cứng cáp để giữ đầu chúng thẳng lên trước khi chúng được ít nhất là một năm tuổi. Nhưng Dakota đã tự mình nâng được ngực lên khỏi mặt thảm và dường như nó đã đủ cứng cáp.

Thằng bé thốt lên những âm thanh vô cùng thích thú. Dakota là một cậu bé vui tính. Jade không ngăn được mình chạm vào nó. Nàng rón rén vỗ lên đỉnh đầu đứa bé, rồi khẽ luồn tay xuống dưới nách và từ từ kéo nó vào lòng.

Nàng muốn nâng niu thằng bé trên ngực. Nhưng nó muốn thứ gì đó khác. Dakota túm lấy một nắm tóc của nàng, giật thật mạnh, trong khi cố tìm thức ăn cho mình. Nàng không mất nhiều thời gian để nhận ra thằng bé đang cố làm gì.

“Không, không, Dakota”, nàng thì thầm khi thằng bé ưỡn người trên tay nàng và bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh. “Mẹ con sắp cho con ăn rồi. Chúng ta đi tìm mẹ nhé, cún con?” Jade từ từ đứng dậy, ôm đứa bé vào lòng. Tay thằng bé vẫn siết chặt tóc nàng đau điếng, nhưng nàng chẳng bận tâm. Mùi từ đứa bé mới dễ chịu làm sao. Nó cũng thật xinh xắn nữa. Nó có đôi mắt màu xanh da trời của mẹ, nhưng mái tóc đen xoăn tít là của cha. Jade xoa lưng đứa trẻ và khẽ khàng ngâm nga. Nàng mê thằng bé vô cùng.

Rồi nàng quay lại và thấy hai gã đàn ông. Jade có thể cảm thấy mình đỏ mặt. “Con trai anh thật đáng yêu”, nàng lắp bắp nói với Lyon.

Caine vẫn đứng tựa cửa trong khi Lyon bước tới đón lấy Dakota. Anh phải gỡ tay thằng bé ra khỏi tóc Jade. Nàng nhìn Caine, thắc mắc trước vẻ mặt kỳ quặc của anh lúc này. Có nét dịu dàng, nhưng còn thứ gì khác nữa. Nàng không biết anh đang nghĩ gì.

“Dakota là đứa trẻ đầu tiên mà tôi bế”, nàng nói với Lyon sau khi anh đã đón lấy thằng bé.

“Tôi sẽ nói rằng cô là người có khiếu bẩm sinh”, Lyon trả lời, rồi quay sang đứa bé. “Con không đồng ý ư, Dakota?” Anh giơ thằng bé lên ngang tầm mắt. Ngay lập tức Dakota cười toe toét.

Jade thấy Christina lao vào phòng. Nàng vội đến đưa Jade con dao găm đã được mài sắc. Con dao được đặt trong một cái túi da mềm nhỏ. “Giờ nó đủ sắc rồi”, Christina bảo Jade. “ Mình đã làm cho cậu cái bao để cậu khỏi lỡ tay làm mình bị thương.”

“Cảm ơn cậu”, Jade đáp lại.

“Em sẽ không cần có dao”, Caine tuyên bố. Anh rời khỏi tư thế trễ nải của mình và đến cạnh Jade. “Để ta giữ nó giúp em. Em sẽ làm mình bị thương mất.”

“Tôi sẽ không đưa nó cho anh”, nàng tuyên bố. “Đây là món quà của bác tôi và tôi đã hứa với ông sẽ luôn giữ nó bên mình.”

Anh chịu thua khi nàng lùi lại. “Chúng ta phải lên đường thôi”, anh nói với nàng. “Lyon, cậu sẽ...”

“Tôi nhớ rồi”, Lyon đáp lại. “Ngay khi tôi...”

“Đúng rồi”, Caine xen vào.

“Dường như họ đang nói chuyện bằng ngôn ngữ khác, đúng không?” Christina hỏi Jade.

“Họ không muốn mình lo lắng”, Jade giải thích.

“Vậy cậu hiểu họ đang nói gì à?”

“Dĩ nhiên. Lyon sẽ bắt đầu tiến hành điều tra. Rõ ràng Caine đã cho anh ấy vài gợi ý. Ngay khi tìm được thông tin nào quan trọng, anh ấy sẽ liên lạc với Caine.”

Lyon và Caine trố mắt nhìn nàng. “Em suy luận ra toàn bộ chuyện đó từ...”

Nàng gật đầu cắt ngang Caine, rồi quay sang Lyon. “Anh sẽ cố gắng tìm hiểu xem gần đây có ai mất tích không, đúng chứ?”

“Đúng vậy”, Lyon thừa nhận.

“Anh cần miêu tả nhân dạng, đúng chứ? Dĩ nhiên, mũi của người đàn ông khốn khổ đó hơi dập vì cú ngã. Nhưng tôi có thể khẳng định người đó khá đứng tuổi, tôi đoán là khoảng bốn mươi. Tóc ông ta màu xám, lông mày rậm và đôi mắt nâu lạnh lẽo. Có vẻ ông ta ra đi không hề thanh thản chút nào. Ông ta đã bắt đầu phát phì ở bụng. Đó cũng là một lý do để cho rằng ông ta là người của giới quý tộc.”

“Vì sao thế?” Caine hỏi.

“Bởi vì ông ta ăn nhiều hơn lượng thức ăn dành cho một người”, nàng phản biện.

“Tay ông ta cũng chẳng có vết chai nào. Không, ông ta chắc chắn không phải loại người lao động. Tôi có thể đảm bảo với anh điều đó.”

“Đến ngồi xuống đây”, Lyon gợi ý. “Chúng tôi muốn có miêu tả nhân dạng của những gã kia nữa.”

“Tôi e là không có gì nhiều”, nàng nói. “Tôi chỉ thoáng nhìn thấy chúng. Tôi không biết liệu chúng cao hay thấp, béo hay gầy...” Nàng dừng lại thở dài. “Chúng có ba người và đó là tất cả những gì tôi có thời gian để nhận thấy.”

Nàng trông có vẻ đau khổ. Caine nghĩ nàng vẫn còn hoảng sợ trước những gì đã phải trải qua. Dù gì nàng cũng đã thấy một người đi đến cõi chết và nàng là một cô gái hiền lành, không thể quen với những cảnh kinh hoàng như thế.

Jade thấy phiền muộn, và khi Caine quàng tay quanh vai nàng, nàng càng cảm thấy có lỗi hơn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng thực sự không thích nói dối. Nàng cố tự nhủ rằng động cơ của mình là trong sáng. Nhưng ý nghĩ đó cũng chẳng giúp gì cho nàng. Nàng đang lừa dối ba người vô cùng tốt bụng.

“Chúng ta phải đi thôi”, nàng thốt lên. “Ở lại đây càng lâu, chúng ta càng gây ra nhiều nguy hiểm cho gia đình này, Caine ạ. Phải, chúng ta phải đi ngay thôi.”

Nàng không cho ai có thời gian tranh cãi mà nhanh chóng bước ra cửa.

“Caine này, anh có ngôi nhà nào ở vùng nông thôn không?” Nàng hỏi, dù biết rất rõ rằng anh có.

“Có.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên về đó. Anh có thể giữ an toàn cho tôi khi tránh xa khỏi London.”

“Chúng ta sẽ không về Harwythe đâu, Jade ạ.”

“Harwythe ư?”

“Tên cơ ngơi của ta ở nông thôn”, anh trả lời. “Ta sẽ đưa em về nhà cha mẹ ta. Địa phận của họ bao quanh khu đất của ta. Em có thể không để tâm đến thanh danh của mình, nhưng ta thì có. Ta sẽ đến thăm em hằng ngày để đảm bảo là em ổn cả. Ta sẽ đặt vệ sĩ canh gác xung quanh... sao em lại lắc đầu?”

“Anh sẽ đến thăm tôi ư? Caine ạ, anh lại không giữ lời hứa với tôi rồi”, nàng kêu lên. “Chúng ta sẽ không lôi cha mẹ anh vào chuyện này. Anh đã hứa sẽ bảo vệ an toàn cho tôi và thề có Chúa, anh sẽ không rời khỏi tôi cho đến khi chuyện này kết thúc.”

“Cô ấy có vẻ quyết tâm đấy, Caine ạ”, Lyon xen vào.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với Jade”, Christina cũng chen ngang.

“Vì sao?” Cả Caine và Lyon cùng hỏi.

Christina nhún vai. “Vì Jade là bạn tôi. Tôi phải đồng ý với cô ấy, đúng không?” Không ai có lý lẽ vững chắc nào để tranh cãi về chuyện đó. Jade thấy rất hài lòng. “Cảm ơn cậu, Christina. Mình cũng sẽ luôn luôn đồng ý với cậu.”

Caine lắc đầu. “Jade này”, anh lên tiếng, cố kéo nàng quay lại với chủ đề ban đầu. “Ta nghĩ đến sự an toàn của em nên mới gợi ý em đến ở cùng cha mẹ ta đấy chứ.” Khong.”

“Em có thực lòng tin rằng mình sẽ an toàn với ta không?”

Nàng bỏ qua vẻ hoài nghi trong giọng nói của anh. “Tôi gần như chắc chắn.”

“Cưng à, ta sẽ không thể nào không chạm vào em trong suốt hai tuần dài đằng đẵng đâu. Ta đang cố gắng tỏ ra cao quý trong chuyện này đấy, mẹ kiếp.”

Chỉ trong nháy mắt, mặt nàng đã đỏ lựng. “Caine”, nàng thì thào. “Anh không nên nói những chuyện như thế này trước mặt khách chứ.”

“Họ không phải là khách”, anh giận dữ phản đối bằng một giọng gần như hét lên. “Chúng ta mới là khách của họ.”

“Anh ta luôn văng tục với mình”, nàng nói với Christina. “Anh ta cũng sẽ chẳng xin lỗi gì đâu.”

“Jade!” Caine gầm lên. “Đừng cố thay đổi chủ đề nữa đi.”

“Tôi không nghĩ anh nên hét vào mặt cô ấy, Caine ạ”, Christina khuyên.

“Anh ta không ngăn được bản thân”, Jade giải thích. “Là vì bản tính cáu kỉnh của anh ta đấy.”

“Ta không cáu kỉnh”, Caine tuyên bố bằng giọng đã dịu hẳn đi. “Ta chỉ thành thật thôi. Ta không định làm em xấu hổ.”

“Quá muộn rồi”, Jade phản đối. “Anh đã làm tôi xấu hổ rồi.”

Cả Christina và Lyon đều có vẻ mê mẩn vụ cãi nhau này. Caine quay sang bạn. “Hai người không có nơi nào để đi à?” “Không.”

“Không thì cũng rời khỏi đây ngay”, Caine ra lệnh.

Lyon nhướn một bên mày, rồi chịu thua. “Đi nào, bà xã. Chúng ta có thể chờ trong phòng ăn. Caine này, cậu sẽ phải để cô ấy giải thích vài chuyện nữa trước khi hai người lên đường nếu cậu muốn tôi...”

“Để sau”, Caine tuyên bố.

Christina cùng chồng và con trai ra khỏi phòng. Nàng dừng lại siết nhẹ tay Jade lúc đi ngang qua. “Tốt nhất đừng nên chống lại”, nàng thì thầm. “Số mệnh của cậu đã được định rồi.”

Jade không buồn quan tâm đến lời nhận xét đó. Nàng chỉ gật đầu để làm vừa lòng Christina, rồi đóng cửa lại và xoay người đối mặt với Caine, hai tay chống lên hông. “Lo lắng về chuyện không chạm vào tôi thật vô cùng kỳ cục. Anh sẽ không sàm sỡ tôi trừ khi tôi cho phép. Tôi tin tưởng anh”, nàng nồng nhiệt gật đầu khẳng định, rồi đưa tay lên ngực và thêm vào với vẻ rất kịch, “với toàn bộ trái tim tôi”.

“Đừng.”

Giọng nói thô ráp của anh khiến nàng giật mình, nhưng nàng nhanh chóng hồi phục. “Quá muộn rồi, Caine ạ. Tôi đã tin tưởng anh mất rồi. Anh sẽ giữ cho tôi được an toàn và tôi sẽ không để anh chạm vào tôi. Chúng ta có một thỏa thuận đơn giản. Đừng cố khuấy đục dòng nước bằng những lo lắng bất chợt đó. Tất cả sẽ ổn thôi. Tôi hứa với anh thế.”

Sự huyên náo ở cửa ra vào khiến họ chú ý, Caine nhận ra giọng đang nói.

Một người hầu của anh đang lắp bắp thuật lại ý định muốn tìm ông chủ của mình.

“Đó là Perry”, Caine bảo Jade. “Nó là người hầu của ta. Em cứ ở trong này để ta ra xem nó cần gì.”

Dĩ nhiên nàng không nghe lệnh của anh mà theo sát ngay sau.

Khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Lyon, nàng biết có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra, liền quay sang nhìn cậu bé người hầu. Cậu có đôi mắt to màu nâu nhạt và mái tóc đen xoăn tít dựng ngược ở phía sau. Cậu ta dường như không kịp thở mà cứ khua vòng vòng cái mũ đang cầm trên tay. “Thưa ngài, tất cả đã mất hết”, Perry thốt lên. “Merlin bảo con nói với ngài rằng thật là thần kỳ khi mà cả dãy nhà không chìm trong lửa. Nhà của Bá tước Haselet chỉ hơi cháy sém. Chúng ta đều biết sẽ có tổn hại do khói, nhưng bên ngoài vẫn còn nguyên xi.”

“Perry, ngươi đang...”

“Nhà của cậu bị cháy, Caine ạ”, Lyon xen vào. “Có phải ngươi đang cố nói với bọn ta điều đó không hả Perry?”

Cậu bé người hầu nhanh chóng gật đầu. “Không phải do bất cẩn”, cậu ta biện hộ. “Chúng con không biết chuyện bắt đầu như thế nào, thưa ngài, nhưng không có nến cháy, không có lửa bỏ quên trong lò sưởi. Chúa làm chứng cho con, không phải do bất cẩn mà ra.”

“Không ai đổ tội cho ngươi”, Caine nói. Giọng anh kìm nén, cố che giấu cơn giận dữ. Có thể là chuyện gì không ổn nữa đây? “Tai nạn vẫn thường xảy ra.”

“Đây không phải là tai nạn.”

Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn Jade. Nàng đang nhìn chòng chọc xuống sàn nhà, hai tay siết chặt vào nhau. Trông nàng có vẻ đau khổ, khiến cơn giận của Caine dịu đi đôi chút. “Không sao đâu, Jade à”, anh an ủi. “Những thứ ta mất đi dễ dàng thay thế được thôi”, anh quay lại với Perry và hỏi, “Không ai bị thương chứ?”.

Lyon nhìn Jade trong khi cậu bé người hầu lắp bắp thông báo là toàn bộ gia nhân đều đã kịp thoát ra ngoài.

Caine nhẹ cả người. Anh đang định giao chỉ thị mới cho cậu bé người hầu thì Lyon đã cắt ngang. “Để tôi xử lý giới chức trách và đám người hầu, cậu phải đưa Jade đi khỏi London, Caine ạ.”

“Phải”, Caine trả lời. Anh đang cố không làm Jade lo lắng nhưng anh cũng đoán rằng vụ cháy này có liên quan đến những kẻ đang đuổi theo nàng.

“Perry, vào bếp lấy gì đó uống đi”, Lyon ra lệnh. “Trên quầy lúc nào cũng có bia và brandy đấy.”

Cậu bé người hầu nhanh chóng nghe lời. Cả Lyon và Caine cùng quay lại nhìn Jade, chờ nàng nói gì đó. Nàng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, hai tay vẫn siết chặt vào nhau.

“Jade này”, Caine lên tiếng khi thấy nàng vẫn tiếp tục im lặng. “Sao em không tin đây là tai nạn?”

Nàng thở dài thườn thượt rồi mới trả lời. “Vì đây không phải là lần đầu tiên, Caine ạ. Đây là vụ cháy thứ ba mà chúng đã gây ra. Dường như chúng thích lửa.”

Nàng ngước lên nhìn và anh có thể thấy mắt nàng rưng rưng. “Chúng sẽ thử lại, hết lần này đến lần khác, cho đến khi chúng bắt được anh...”, rồi nàng vội thêm vào, “và tôi”.

“Cô đang nói rằng chúng định giết cô bằng...?” Lyon hỏi.

Jade lắc đầu. “Giờ chúng không chỉ định giết mỗi tôi thôi đâu”, nàng thì thào, rồi nhìn Caine và bắt đầu khóc. “Chúng định giết cả Caine nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.