Thiên Thần Mafia

Chương 36: Chương 36




Cuộc hộp hội đồng quản trị của Triệu Gia diễn ra và kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ. Mãi đến gần 5 giờ chiều, cuộc họp mới kết thúc trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Nó mệt mỏi nằm ườn ra bàn, có lẽ đây là lần đầu tiên nó nghe người khác nói nhiều đến vậy ngoài mấy ông anh họ của mình nên tỏ ra khá chán nản. Suốt cả buổi họp, ai cũng chú tâm vào cuộc họp còn nó thì gật gà gật gù cho qua chuyện, trong đầu lại thầm rủa người đã tổ chức cái cuộc họp chả mang ý nghĩa này.

Bum, Ken, Kun và Bin nhìn nó mà lắc đầu ngán ngẩm. Vậy đấy, không thích thì cứ nói không thích đi, bày đặt rước chuyện vào thân rồi ở đó than thở. Bọn hắn ngồi dậy sắp xếp lại mớ sổ sách, ánh mắt nhìn nhau cười nham hiểm. Ken nhẹ nhàng từng bước tiến đến gần nó, những người khác cũng lần lượt tiến lại gần, hít một hơi thật sâu và...

HÙ!

Bọn hắn hù một cái rõ to, nó đang bay bổng ở chín tầng mây bỗng rơi cái đùng xuống mặt đất. Nó hầm hầm ngước mặt lên nhìn những tên thủ phạm đang cười sặc sụa, gương mặt bỗng tối sầm lại, buông giọng giận lẫy:

_ A...Các anh dám chọc em hả ? Giận nè. - Nó xoay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ giận dỗi.

_ Êêê...em giận hả ? Vậy...cứ giận tiếp đi. - Kun cười phá lên.

_ Mấy anh...ăn hiếp em. - Nó tức không nói nên lời.

_ Ờ cứ giận đi, để xem ai sẽ giúp em trả thù nè, ai quan tâm em nè, ai chăm sóc em nè... - Bum kể một lèo những công đức của mình.

_ Mấy anh...Thôi em xin hàng. - Nó á khẩu với mấy ông anh lắm chiêu của mình, giơ tay xin hàng trông rất đáng yêu.

Bọn hắn phì cười vì hành động trẻ con của nó, phụ nó thu dọn mớ hồ sơ rồi nhanh chóng ra khỏi cái tập đoàn Triệu Hoàng chết tiệt đó. Ngay tại căn phòng được bố trí một cách tinh tế và sang trọng, một ánh mắt quan tâm sâu sắc theo dõi từng bước của nó rời khỏi đây. Ông khẽ thở dài, làn khói thuốc trắng huyền ảo trong hơi thở hoà quyện vào bầu không khí u buồn xung quanh tạo cho người khác cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết.

_ Thiên Băng, đến bao giờ con mới chấp nhận ta là ba con đây...

...Do không muốn về nhà gặp mặt mẹ con giả tạo đáng ghét kia nên nó đột kích qua nhà Bin ăn nhờ ở đậu một lần nữa. Anh dẫn nó lên phòng của mình vì một lí do khá củ chuối - nó kết cái giường êm ái, ấm áp của anh ý mà. Thả mình trên chiếc giường của Bin, nó thích thú lăn qua lăn lại, nhảy tưng tưng như một đứa trẻ. Đôi lúc lại mất đã suýt ngã xuống đất làm anh phải lo lắng dè chừng để mà đỡ nó.

_ Thiên Băng, em đừng có quậy nữa. Sập giường anh bây giờ. - Anh nhăn mặt hét lớn sau khi lãnh trọn cái gối vào mặt.

_ Em có phá gì đâu. Chỉ là thấy chán muốn tìm cái gì đó chơi không mà. - Nó ngây thơ đáp lại.

_ Ừ, chơi hả ? Chơi mà ném gối lung tung, quăng sách của anh bừa bãi...Nhìn chả khác gì cái chuồng heo. - Anh chỉ từng tàn tích do nó tạo ra, lên giọng kể tội.

_ Anh keo quá vậy. Cùng lắm em cho người đến dọn lại là được chứ gì. - Nó phụng phịu.

_ Tốt ghê ha. Anh xin kiếu. - Anh nhìn nó, tỏ vẻ nghi ngờ.

_ Em có lòng tốt thiệt chứ bộ. Cứ để em phá đi, tốn bao nhiêu em đền lại cho.

_ Mấy cái này có một không hai đó...

Và còn cả đống cuộc tranh cãi gay gắt giữa hai anh chị này. Mãi cho đến khi cả hai trêu nhau đến khô cả họng mới đồng ý làm hoà. Nó chơi với Bin cho đến tận 9 giờ thì mới nhận ra trời đã quá tối nên Bin vội vàng đưa nó về. Trước lúc vào nhà, nó hôn vào má Bin một cái làm cho trái tim anh đập lỗi một nhịp.

_ Bái bai anh. - Nó tươi cười vẫy tay chào anh.

_ Em vào nhà đi, không trúng gió giật kinh phong bây giờ. - Anh đá đểu nó.

_ Hứ! Cứ chọc em hoài nha. - Nó nhăn mặt, chu môi nói.

_ Thôi không đùa nữa. Vào đi. - Anh quay đầu xe lại rồi chạy đi mất hút.

Chiếc xe lao đi trong gió với tốc độ chóng mặt, trong tâm trí anh cứ xuất hiện những hình ảnh của nó. Khuôn mặt chợt đỏ ửng lên, anh lắc đầu nguầy nguậy, anh đang suy nghĩ vớ vẩn gì đây trời. Nhưng rồi cái suy nghĩ này đã bị vùi lấp bởi nụ hôn khi nãy của nó, anh khẽ mỉm cười hạnh phúc. Thôi thì...cứ phó thác vào ý trời vậy.

Đợi Bin đã khuất dần trong màn đêm của thành phố, nó nhanh chóng lấy lại phong thái lạnh lùng, vô cảm của mình thường ngày, thản nhiên bước vào nhà. Ông Phong nhìn nó lắc đầu ngao ngán, tỏ vẻ không hài lòng trước thái độ của nó nhưng ông cũng không biết phải khuyên nhủ nó thế nào bởi vì ông biết rõ dù có nói gì đi chăng nữa thì nó cũng sẽ bỏ ngoài tai những gì người khác nói. Huống hồ chi người đó lại là ông thì nó lại càng không muốn nghe. Bà Lan Chi chỉ nhìn nó bằng ánh mắt ghen ghét rồi bỏ vào phòng trước để tránh tăng xông. Nó cười thầm trong lòng vì sự hiểu chuyện của mọi người nên cảm thấy rất thoải mái nhưng bề ngoài vẫn giữ cái khí chất lạnh lùng. Nó đi lên cầu thang về phòng mình, nó lướt qua phòng của nhỏ Zy thì chợt nghe được đoạn tự kỷ của nhỏ:

................ ( bí mật)................

Nó nghe xong, khuôn miệng nhỏ xinh khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Muốn hại nó để đến với Hạo Quân sao ? Đúng là mơ mộng viễn vông. Thật đáng tội nghiệp, vậy thì nó sẽ chiều theo ước nguyện của nhỏ vậy. Nó nhẹ nhàng rời khỏi đó để trở về căn phòng của mình, trong đầu đang suy nghĩ những trò thâm độc nhất để chơi nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.