Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 127: Chương 127: Cuộc Chiến Bùng Nổ (11)




Nhận thấy phe của Lucius rơi vào thế bị động, người của Will Turner và David càng phấn khích, ra đòn rất ác liệt...

Tuy nhiên...

Trên bầu trời mịt mù mưa gió, bỗng xuất hiện rất nhiều trực thăng. “Phành phạch...” tiếng quạt xé gió kêu to át đi tiếng mưa nghe chói tai đến bất ngờ.

- Rốt cuộc Lucius có quân số đông như thế nào?_ David nghiến răng, nhìn lên bầu trời.

- Không chỉ riêng Trụ Sở W thôi đâu! Cái tôi e sợ là..._ Will Turner mím môi, mắt hổ phách nhìn về phía ngọn đồi phía xa.

Chắc không phải đâu. Xưa này loài đó đã gần như biến mất khỏi thế gian này rồi.

- Ý cậu là sao?_ David né đi những viên đạn bạc, truy hỏi Will Turner.

Nhưng Will Turner không trả lời anh. Bởi vì hiện tại là hắn không nghĩ cái lo lắng trong lòng mình là đúng. Việc mà phe của họ cần lúc này là kết thúc cuộc chiến này nhanh nhất.

Hắn cần phải tìm Lucius. Chỉ khi Lucius bị áp chế, mọi thứ mới chấm dứt.

Hắn cố gắng dương đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn về mọi phía tìm bóng dáng Lucius. Nhưng tuyệt nhiên... Lucius đã bốc hơi!

“Pằng.. pằng.. pằng...” trên trực thăng, đám người mặc áo chống đạn, cầm súng bắn xuống. Từ trên trực thăng nhảy xuống, đông nhu kiến tấn công người của Will Turner và David.

- Phải mau nghĩ cách gì đó. Người của chúng ta bị chúng đạn quá nhiều._ Fred từ phía xa vung kiếm hét lên. Ông ta mất bình tĩnh khi nhìn từng người, từng người trong đoàn quân Samurai của mình ngã xuống. Vốn cứ nghĩ rằng họ sắp chiến thắng... nhưng kết cục lại bị đảo ngược.

Thật là chết tiệt!

“Tách.. tách” băng lạnh phút chốc đóng băng toàn bộ mặt đất. Rose vung mũi băng lên, luồng khí lạnh phóng đi... khiến nhiều người phút chốc bị đóng băng lại, như một tảng đá... ánh mắt “nạn nhân” vẫn còn trợn tròn sửng sốt.

- Hừ... khá đấy công chúa!

Một giọng nói châm biếm vang lên, mùi nước hoa sực lên nồng nặc. Rose nhíu mày... vẻ không tin nổi nhìn vào lớp băng của mình...

... băng của cô đang bị tan ra thành nước!

“Cộp.. cộp” giày cao gót đỏ chót nện xuống nền băng lạnh lẽo, dưới mỗi bước đi là một ngọn lửa xuất hiện.

Rosalie đứng cách Rose mười mét, ả chống tay bên hông cao ngạo, như thường lệ, diện một bộ váy đỏ chót bốc lửa, mái tóc vàng xoăn lọn rủ xuống trước ngực quyến rũ.... đôi mắt lả lơi phong tình.

Rose bình tĩnh nhìn về phía ả, mặc cho trong lòng đang có chút rối loạn khi chứng kiến cảnh băng của mình tan ra, và ngọn lửa của ả Rosalie đã giải thoát cho những người bị đóng băng.

Xem ra... cô phải đấu với bà ta!

Lúc này từ phía sau Rosalie là một vài bóng dáng nữa xuất hiện.

Một cao gầy lịch lãm.

Một thấp lùn, hói đầu.

Một cao to điển trai, ngang tàng.

Một nhỏ bé nhưng ngạo nghễ.

Peter Evan...

Davy Jonathan.

Eric Thomas.

Lily Beck.

Họ tiến lên, đứng ngang hàng với nhau, nhìn về phía Rose đầy thách thức.

- Xem ra những “con bài chủ lực” của Lucius đã xuất hiện. Cuộc chiến này sẽ căng thẳng nhiều hơn ta tưởng._ David cười nhạt nói với Will Turner.

Will Turner lặng im không nói, tiến lên đứng bên cạnh Rose, khí thế có chút đáng sợ.

Rose mỉm cười, hết nhìn Will Turner, lại nhìn về phía cha mình, về phía David, về phía Kate cùng với Bellatrix, Fred - họ đã xuất hiện đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Tất cả mọi người đều sẵn sàng hơn bao giờ hết.

Mưa rơi tầm tã, gió thổi như muốn cuốn bay mọi thứ. Hai phe nhìn nhau đầy thách thức, ánh mắt khiêu khích đầy tóe lửa. Họ đứng im... tạo nên một bầu không khí vô cùng đáng sợ.

“Ầm.m” một tia sét đánh trúng vào bức tượng thạch cao trên khu W....

Đây giống như một tiếng thông báo...

Liền ngay sau đó hai phe lao vào nhau.

...

Cùng lúc này,

Một cánh tay trắng muốt dùng lực.... chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, chiếc nắp quan tài bay đập vào thành hang động.

Một bóng dáng xinh đẹp ngồi dậy, mái tóc trắng xóa dài xõa ra đầy yêu mị.

- Louis..._ Miệng nhỏ nhắn chậm rãi gọi

Nhưng đáp lại tiếng gọi của cô là tiếng mưa rả ríc phía ngoài hang động. Bao trùm Viola là bóng tối.

- Louis... _ Viola lại khẽ gọi.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Viola yên lặng ngồi im trong quan tài, mắt tím khẽ nhìn xác Joy Miller nằm bên cạnh... sau đó nhẹ nhàng đứng dậy.

Đôi chân trần trắng trắng có chút gầy gò đặt lên nền đá giá lạnh, loạng choạng bước ra. Nhưng Viola vẫn không tìm thấy bóng hình thân thuộc.

Đứng trước cửa hang nhìn cơn mưa đang xối xả rơi xuống, Viola cúi đầu nhìn lại trong hang một lần nữa... sau đó nhẹ nhàng tiến vào cơn mưa, bóng dáng dần dần mất hút.

Hết chương 117.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.