Eric Thomas nhìn vào khuôn mặt Rose vẻ không tin nổi. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt này của cô. Trong trí nhớ của anh ta cô là một cô gái luôn vui vẻ hoà đồng, luôn mỉm cười.
Eric Thomas đã yêu cô ngay từ năm nhất. Đó là một mối tình khiến anh ta yêu vừa hận.
- Rose.._ Mặc cho máu vẫn chảy ra từ phía sau, Eric Thomas lồm cồm đứng dậy...cánh tay vươn ra muốn cầm lấy tay cô.
Nhưng Rose nhanh hơn một bước, bàn tay cô nhanh gọn rụt lại, thuận thế vung thanh băng áp vào cổ anh ta, đôi môi mở miệng cứng rắn.
- Đừng hành động dại dột. Còn tiến lên một bước ta sẽ không nương tay.
Ít ra cô sẽ không nương tay như vừa rồi. Cô...đã không còn là cô gái yếu đuối hồi trước nữa. Cô sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương mình.
Đúng lúc này cửa phòng Eric Thomas mở toang ra. Khuôn mặt Sally sửng sốt.
- Hai người đan.... A! Máu....._ Sally hô lên một tiếng.
Ngón tay cô ta chỉ chỉ vào cổ Eric Thomas nơi máu từ trên đầu đang chảy xuống. Chưa dừng lại ở đó nhìn thấy Rose đang kề thanh băng vào cổ Eric Thomas thì càng hoảng hồn.
- Cậu..cậu đang làm gì vậy? Đừng kích động._ Sally rối loạn, cô ta vốn ra ngoài rót nước lại thấy cửa phòng của Eric hé mở, hơn nữa còn thấy bóng lưng của Rose ở trong. Nhịn không được tò mò nên mở ra. Kết cục lại chứng kiến cảnh tượng này.
Eric Thomas người toàn mùi rượu, ánh mắt thâm ý nhìn Rose mà cổ anh ta máu đang chảy. Lại nhìn về Rose, tay cầm một thanh băng lạnh ngắt mà đôi mắt nhìn về phía Eric Thomas lạnh lẽo như băng ngàn năm.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người này?
- Hai người có chuyện gì vậy?_ Sally vội vã túm lấy thanh băng trên tay Rose vất xuống sàn.
Nhưng Rose cũng không trả lời lách người mình đi về phòng, để lại khuôn mặt của Sally đang hết sức ngờ nghệch cùng khuôn mặt của Eric Thomas đang dần đen lại.
Có lẽ anh ta sẽ không dám làm gì cô nữa. Ít ra từ phút này cô đã biết phần nào sự nguy hiểm của anh ta mà đề phòng - Rose nghĩ.
- Này....sao không lịch sự gì vậy hả?_ Sally quắc mắt nhìn bóng lưng Rose cằn nhằn.
Lúc này Eric Thomas thâm trầm cầm lấy nắm cửa đẩy lưng Sally. - Ra ngoài!
- A này....chờ đã, anh đang chảy máu kìa._ Sally tốt bụng nhắc nhở, ngón tay vươn ra muốn xem xét nhưng bàn tay Eric Thomas thô lỗ hất ra.
- Liên quan gì tới cô! Bớt quản chuyện người khác._ Eric Thomas gắt lên, tiện thể đóng cửa lại kêu cái “Rầm“.
Sally đơ như tượng sáp nhìn như chết vào cánh cửa trước mặt. Sau khi định thần lại mới tức giận đập vào cánh cửa rống to.
- Đồ vong ơn bội nghĩa. Tôi vừa mới cứu mạng anh đấy. Đồ chết giẫm...anh lại tức giận với tôi? Tôi mới là người cần tức giận...Aaa ...aaa
Sally tức sôi máu. Lần thứ hai trong ngày cô bị cái tên này làm tức mà không thể đánh. Bàn tay kết hợp với chân đạp lên cửa nghe “uỳnh uỵch“...nhưng bên trong Eric Thomas không có động tĩnh gì.
Anh ta ngồi dựa lưng vào cửa, tâm trí bất giác nhớ lại ngày đầu tiên anh ta gặp Rose.
Đó là một ngày Thu.
Khắp mặt đất của học viện phủ kín lá Phong rụng vàng giòn.
Eric Thomas cầm một sấp tài liệu để xuống chiếc ghế gỗ trong khuôn viên trường, chính mình cũng ngồi xuống.
Một làn gió bất chợt thổi qua cuốn theo những tờ tài liệu bay tán loạn.
Vội vàng đứng dậy nhặt từng tờ tài liệu dưới đất, đôi mắt Eric Thomas bất ngờ nhìn chằm chằm vào cái thân ảnh xinh đẹp trước mặt.
Đó là một cô gái giúp anh ta nhặt những tờ tài liệu kia lên.
- Đây! Cẩn thận không lại bay nhé._ giọng cô gái trong trẻo vang lên.
Eric Thomas bối rối vươn tay ra nhận lấy, khuôn mặt đỏ lên. - Cảm...cảm ơn!
Lần đầu tiên trong đời Eric Thomas - một tay sát gái lại đỏ mặt cùng bối rối trước một cô gái. Anh ta thừa nhận cô gái trước mặt khá xinh đẹp. Nhưng khi cô gái ấy mỉm cười, nở một nụ cười hút hồn, giọng nói vui vẻ. - Không có gì!
Eric Thomas biết mình lại thế mà bị nụ cười của một cô gái làm cho mê mẩn.
Ngày ngày anh ta đến sớm, ngồi ở chiếc ghế gỗ ấy mong muốn được nhìn thấy cô gái hôm nào.
Đã trở thành thói quen, nhìn thấy cô ấy ngày ngày nói cười...quả thực là vui vẻ.
Nhưng càng khiến cho Eric Thomas vui mừng hơn nữa khi cuối cùng anh ta cũng biết tên cô gái ấy. Cô gái ấy tên là Rose Dorothy!
Rose, công chúa xinh đẹp của tôi!
Eric Thomas vò đầu cho mái tóc rối như tổ quạ, đoạn kí ức vừa rồi là lúc anh ta cảm thấy vui vẻ nhất. Nhưng khi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của Rose lúc nãy lại làm anh cực kỳ khó chịu.
Anh ta chỉ muốn Rose nở một nụ cười rạng rỡ như lúc nói với anh ta rằng “không có gì!” chứ không phải khi nhìn anh ta bằng khuôn mặt lạnh lùng, chán ghét đó.
Rose....công chúa xinh đẹp của tôi...
Tôi sẽ có được em!
Hết chương 61.