- Đưa chúng tôi đi xem hai người đó!
- Không thể được!_ Lily Beck lên tiếng phản đối, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ hoảng hốt.
- Lily... Im miệng!_ Albus Cameron quát khẽ. Đã đến nước này rồi mà còn không làm theo lời của họ thì ông ta gặp rắc rối chết mất. Nhưng mà phải nói sao với Lucius đây? Chắc chắn ông ta cũng bị hỏi tội, thật là đau đầu. Không biết tên khốn kiếp nào lại đi tiết lộ chuyện này?
Đang lúc ông ta đang hỗn loạn trong đầu thì David gằn giọng. - Không thể được? Hừ! Các người còn dám trái lời sao? Hay để chúng tôi báo cáo lại với Bộ về việc này? Đến lúc đó tội càng nặng, tôi không đảm bảo các người chịu trách nhiệm nổi đâu!
Albus Cameron suy sụp, ông ta run rẩy trừng Lily Beck một cái, nhanh chóng chấp thuận.- Không... Tôi sẽ đưa các vị đến chỗ hai tù nhân đó ngay bây giờ. Xin... Xin mời._ Ông ta chìa tay mở đường.
David thầm hài lòng, nháy mắt nhìn Will Turner một cái.
Nhưng mà Lily Beck đứng cản đường họ, khuôn mặt cô ta nghiêm nghị, không một chút sợ hãi tiếp tục phản đối.
- Xin dừng bước! Hai người đó không đáng để các vị quan tâm đâu ạ. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này sớm và sẽ báo cáo với Bộ rõ ràng. Cho nên các vị không cần phải mệt nhọc vì việc cỏn con như thế này. Huống hồ họ chỉ là kẻ phạm tội, các vị chức cao như thế không cần đích thân gặp mặt làm gì. Cứ để việc đó cho chúng tôi xử lý đi.
Đùa sao? Lucius đã ra lệnh không tiết lộ về việc nhốt hai người đó. Bao nhiêu năm qua cô ta cũng chưa từng lại gần phòng giam đó, cũng không biết vì sao Lucius lại giam giữ họ. Nhưng mà... Mệnh lệnh của Lucius thì ai dám phản kháng? Chỉ là bản thân cô ta cảm thấy chuyện này có chút lạ lùng. Trước đây Bộ có cử người xuống thanh tra nhưng không lần nào nói về chuyện này. Mà việc hai phạm nhân kia bị giam dám chắc chỉ có vài người biết mà thôi.
Vậy tại sao lần này “đoàn thanh tra” này lại biết và kiên quyết đòi xem mặt? Đúng là kỳ lạ.
Ngăn cản họ chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Lucius chắc cũng sắp tới nơi, chuyện này e là chỉ có Lucius mới có thể dàn xếp ổn thoả.
- Lily! Cô muốn làm tôi tức chết sao?_ Albus Cameron nghiến răng, nghiến lợi trừng cô ta, trong lòng muốn hộc máu.
Lily Beck cứng rắn khiến mọi người ngạc nhiên, không ngờ cô ta lại to gan đến vậy. Nhưng mà cái kiểu ngăn cản này càng khiến người khác tò mò hơn mà thôi.
Từ phía sau, Rose ngăn cản lời suýt nói ra từ miệng anh trai mình, đôi môi sơn đỏ nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn trực tiếp vào Lily Beck.
- Chúng tôi được Bộ cử xuống, cho nên phải làm tốt công việc của mình. Theo như cô nói là chúng tôi phải giả vờ như không biết chuyện này hay sao? Chúng tôi chưa bắt các người ngay bây giờ đã là một sự nhân nhượng. Hơn nữa, giống như cô nói... Đây chỉ là một việc cỏn con? Vậy tại sao các người lại dấu Bộ chuyện này? Lẽ nào có điều gì mờ ám?
Rose tuôn một tràng khiến lông mày Lily Beck nhíu lại, bàn tay cô ta nắm chặt lại với nhau đầy tức giận. Mặc dù vậy, nhưng cũng không dám biểu hiện thái quá, chỉ yên lặng cắn môi không dám nói bất kỳ lời nào nữa.
Will Turner cười nhẹ, cầm lấy tay Rose lách qua Lily Beck, nửa mặt quay lại lạnh giọng thúc giục Albus Cameron. - Còn không mau dẫn đường?
- À... À vâng! Mời các vị đi lối này._ Albus Cameron toát mồ hôi, cười gượng gạo dẫn “đoàn thanh tra” vào trong thang máy, bấm nút tầng 12.
Lily Beck khuôn mặt ửng đỏ vì kìm nén sự tức giận. Cô ta cảm thấy “đoàn thanh tra” này rất đáng ngờ. Bỗng đôi mắt Lily Beck sáng quắc khi nhìn về phòng máy tính. Bước chân “cộp cộp” nện xuống sàn, đẩy cửa bước vào.
- Cho tôi xem hồ sơ của đoàn thanh tra, ngay bây giờ.
...
“Ting” thanh máy kêu lên một tiếng, cửa mở ra. Albus Cameron nhanh chóng bước ra ngoài. Nơi này mỗi khúc cua hành lang đều có camera giám sát. Kỳ lạ là ở tầng này không có một phòng nhân sự nào, chỉ có lác đác vài nhân viên cảnh sát tuần tra.
Qua vài khúc cua, đến cuối hành lang là một căn phòng đơn độc. Cửa của căn phòng được đóng mở bằng điều khiển từ xa. Hay nói cách khác là không có chìa khoá.
Will Turner nắm chặt bàn tay, trái tim đánh “thịch” một cái. Hắn đang khắc chế cảm giác muốn phá tung cánh cửa đó để cứu Jame Carney ra ngoài.
Cảm giác sự mất bình tĩnh trong mắt hắn, Rose cầm lấy bàn tay hắn trấn an. Sau đó mới bước lại gần Albus Cameron.
- Mở cửa ra đi, chúng tôi muốn xem hai phạm nhân đó.
- Chuyện này..._ Albus ngập ngừng.
- Nhanh lên, hay ông muốn tôi sử dụng vũ lực?_ V.C mất kiên nhẫn, bẻ đốt ngón tay kêu “rôm rốp“. Hôm nay anh ta đội tóc giả màu đen, khuyên tai cũng tháo ra... Trông hiền lành hơn, nhưng nghe tiếng bẻ tay cũng khiến Albus Cameron run lên.
- Tôi.... Xin chờ một chút!_ Ông ta thò tay vào túi áo lấy ra một cái bộ đàm, nhấn nút sau đó nói vào loa bộ đàm.
- Seven, mở phòng giam trên tầng 12 ra.
< - Rõ! >_ Giọng nói rè rè từ bộ đàm phát ra.
Chưa đến 10s sau, cánh cửa trước mặt kêu lên vài tiếng bíp bíp... Nặng nề mở ra.
Albus Cameron vươn tay khúm núm.
- Các vị, xin mời...
...
Lúc này trong phòng máy tính, Lily Beck chăm chú nhìn vào màn hình, đọc thông tin chi tiết hồ sơ của từng thành viên trong “đoàn thanh tra“. Thật kỳ lạ!
Nhất là khi nhìn vào bức hình chân dung của Rose, càng khiến Lily Beck nhíu mày.
- Người này thật sự nhìn rất quen mắt._ Cô ta lẩm bẩm.
- Tôi cũng thấy giống._ Hacker bên cạnh gật đầu đồng tình.
Lily Beck giật mình, quay lại nhìn anh chàng Hacker bên cạnh. Giống là sao?
- Ý cậu là sao?
- À... Thư ký, không thấy cô ta giống với cô gái mà thủ lĩnh Lucius truy nã sao? Nhưng mà... Chắc không phải! Làm sao có thể như thế được.
- Chết tiệt! Mau cho tôi xem hình người bị truy nã đó._Lily Beck nóng vội.
Anh chàng Hacker giật mình, nhìn thấy khuôn mặt của Lily Beck thì nhanh chóng cúi đầu, mười đầu ngón tay lướt trên bàn phím. Mở ra một cái tệp, ngay sau đó một hình ảnh xuất hiện.
Đó là một cô gái có mái tóc bạch kim, một đôi mắt tím, khuôn mặt xinh đẹp.
Lily Beck sững người, lại nhìn vào hình ảnh chân dung của “Petuna Smith” cơ thể nhất thời run lên.
Thảo nào cô ta lại cảm thấy cô gái “Petuna Smith” đó nhìn quen đến vậy. Căn bản là đã từng nhìn thấy bức hình truy nã kia.
Vậy ra cô gái “Petuna Smith” kia và cô gái trong hình lại là một. Công chúa của giới Ma-cà-rồng, người mà Lucius đang cần tìm.... Rose Dorothy Miller!
Cùng lúc Lily Beck phát hiện ra sự thật thì phía ngoài cửa, một khuôn mặt yêu nghiệt đang sải chân bước vào. Kính đen che đi nửa khuôn mặt, mái tóc dài lãng tử cột thành đuôi gà, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Không ai khác... Chính là Lucius.
Hết chương 88.