Thiên Thần Mắt Tím

Chương 13: Chương 13: ...đây Là Nụ Hôn Đầu Của Cô!




Trong một WC nam tại học viện."Hừ.mm" Tiếng rên đau nhức của một người nào đó vang lên nghe thật nặng nhọc. Khẽ gỡ chiếc khăn đang quấn quanh vết thương David nhíu mày. Máu từ vết thương suốt từ đêm hôm qua không ngừng chảy thấm đẫm miếng vải màu trắng. Miệng vết thương không sâu lắm thế nhưng cũng đủ khiến David chật vật. Hứng bàn tay xuống vòi nước lạnh David cắn răng chịu đựng cơn đau rát từ vết thương truyền tới. Máu nhuộm đỏ cả một bồn rửa tay.

- Làm sao?

Giọng nói bất chợt vang lên, David quay đầu lại nhìn. Louis vào đây tự lúc nào!

- Vương!_ David qùy xuống hành lễ,máu chảy ra từng giọt xuống sàn.

Tiến lại gần khẽ nâng cánh tay cậu ta lên xem xét, giọng nói bình thản:

- Tại sao máu không ngừng chảy?

- Bình thường nếu là vết thương của lũ cấp E thì không sao. Thế nhưng vì là một qúy tộc gây ra cho nên....._ David trả lời, khuôn mặt không còn nét nhút nhát khi đứng trước Viola nữa, giọng nói cũng lưu loát. Không đeo cặp mắt kính dày như đít trai kia lộ ra đôi mắt đầy linh hoạt.

Không sai! Hôm qua ba con quái vật xuất hiện hai trong số chúng đúng là cấp E nhưng một con lại là Ma-cà-rồng qúy tộc. David nhận ra ngay khi giao chiến, tuy có hình dáng giống với lũ cấp E nhưng thủ thuật tinh vi hơn nhiều. Nếu để ý kĩ thì đó là lúc họ biến hình, thân hình đỡ gớm ghiếc hơn lũ cấp E.

- Qúy tộc?_ Ánh mắt Louis hiện lên vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

- Đúng là thế._ David nhận định.

Nhìn vào vết thương đang không ngừng chảy máu của David, Louis rút con dao rạch một đường vào lòng bàn tay mình.

- Vương! Người sao có thể?

- Yên lặng

Máu từ bàn Louis chảy xuống vết thương của David, ngay tức thì vết thương của cậu ta khép lại không còn chảy máu nữa.

Nhìn Louis đầy quy phục cùng kính trọng David cảm thấy bản thân vô cùng vinh dự khi được máu của Louis. Dòng máu cao qúy của Ma-cà-rồng thuần chủng có thể chữa các vết thương, ngăn chặn độc tố...tuy nhiên có một đăc điểm đó là những vết cắn của loài cấp E nếu chạy vào tim sau vài phút thì dù có một xô máu của loàitthuần chủng thì cũng không cứu được. Vì căn bản độc tố trong răng lũ cấp E rất mạnh.

- Tạ ơn người!_ David cúi người

- Đừng quên nhiệm vụ ta giao cho cậu._ Bóng hình Louis xoẹt một cái biến mất khỏi WC.

- Rõ!

David lại gần gương, bàn tay vò mái tóc cho rối, đeo cặp kính dày cộp lên mắt. Phút chốc trong gương lại là anh chàng David nhút nhát.

***************************************

Hiện tại trong căn phòng đối diện với tầm mắt xanh của Louis có một người con gái đang nằm ở giường nghịch điện thoại. Dáng người uyển chuyển của Viola như ẩn như hiện dưới lớp váy trắng khiến cô thật xinh đẹp, nhưng không hiểu có gì vui mà cô bật cười khúc khích. Đúng là vô tư. Phía toà nhà đối diện xa xa Louis ngồi trên thành sân thượng, một chân buông thõng vào không trung, một chân co lại để trên thành. Mái tóc bạc bay phấp phới loạn xạ trong gió đêm làm khuôn mặt hắn càng mị hoặc. Bộ đồ màu đen đơn giản nhưng lại cuốn hút lạ kì.

Louis vẫn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Từ ba năm trước hắn có thói quen ngồi đây ngắm cô từ xa. Cũng thật lạ, chỉ gặp nhau duy nhất ngày định mệnh hôm đó, hắn luôn nhớ về đôi mắt tím trong veo ấy. Đôi mắt to tròn chỉ nhìn hắn....riêng hắn! Hắn đã trải qua một cuộc sống dài từ rất lâu thế nhưng chưa có ai nhìn hắn như thế cả. Không một ai...chỉ riêng cô.

Giây phút ấy Louis đã quyết định: cô là của hắn!

Đứng dậy nhìn về phía thân ảnh trong căn phòng kia Louis nở một nụ cười nhẹ tinh nghịch, dang rộng đôi cánh đen tuyền Louis hướng về căn phòng đó.

Thở dài ngao ngán chơi game trên điện thoại, Viola chán nản uể oải nằm xuống giường. Mọi người từ sớm đã kéo nhau đi Bar, cô không thích nơi đó, ồn ào, thác loạn. Thầy Athur chắc lại ra sàn tập yoga nên cô cũng không làm phiền. Tóm lại giờ chỉ mình cô trong căn nhà to đùng này. Cảm giác trống vắng lạ kì..

Bỗng đèn trong phòng cô tắt cái "phụt". Nhất thời mọi thứ chìm trong bóng tối, bàn tay cầm chiếc điện thoại ra soi, đôi môi khẽ lẩm bẩm:

- Kì lạ, chắc cầu trì hỏng rồi.

Đôi chân trần định bước xuống giường thì cửa sổ bỗng mở toang, một trận gió ùa vào.

Hơi lạnh của cơn gió khiến cô rùng mình, hơn nữa cơn gió này quen quen. Chưa định thần thì một vòng tay lạnh như đá từ phía sau vòng qua eo cô.

- Viola!_giọng Louis vang lên.

- Aa

Giật mình vì giọng nói cùng bàn tay đang đặt ở eo mình Viola hốt hoảng quay lưng về phía sau, căng mắt ra nhìn cái thân ảnh nhàn nhã dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt nhìn cô thích thú.

- Anh....tại sao anh lại ở đây?

Cô đơ người nhìn anh lên tiếng, cái người này rốt cục là thật hay ảo?

Bàn tay Louis giơ ra nắm lấy một tay cô, tay kia ở eo kết hợp thành công để cô ngồi lên đùi, hắn nhanh chóng vùi đầu mình vào mái tóc mềm mượt của cô.

Hắn ta....hắn ta! Không thể chấp nhận hành động xuồng xã đó cô tung một cú đấm về phía hắn.

"Pặc" cũng giống như lần trước, hắn không nhìn nhưng lại thành công bắt được bàn tay cô một cách chuẩn xác, vẫn tận hưởng hương thơm từ mái tóc Louis cất giọng đe dọa:

- Về sau chống đối phản kháng tôi một lần, tôi liền hôn em một lần.

- Anh.....buông tôi ra!

Cô trừng mắt nhìn Louis đầy tức giận, tên vô sỉ này. Hắn đừng có mơ!

- Nhớ tôi không?

Louis nhìn trân trân vào khuôn mặt của cô, đôi mắt trong màn đêm trùng xuống, giọng nói dịu dàng.

Nhớ? Có giây phút cô từng nghĩ đến hắn nhưng tất cả cũng chỉ vì mong muốn trả thù. Đôi mắt cô lạnh lùng:

- Tôi hận anh!

Câu nói này trong đêm tối nghe thật lạnh lùng, đầy bi thương. Nước mắt cô bắt đầu rơi ra từ khoé mắt, lã chã như mưa:

- Tôi hận anh! Tại sao anh lại cướp đi người cha của tôi chứ? Vì sao? Vì sao hả?

Cô kích động giãy dụa thoát ra vòng tay Louis, giọng nói đầy tức giận đau thương.

- Buông tôi ra! Tôi gét anh! Tôi hậ..

"Ưm...ưm" chữ hận chưa nói ra đã bị một đôi môi ép chặt xuống. Louis hôn cô điên cuồng, bàn tay dữ chặt ót cô không cho di chuyển chỉ có thể ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của hắn. Cô mở to mắt vì bất ngờ nhưng rồi liều mạng phản kháng, cô cắn hắn một cái thật mạnh, bàn tay không nhàn rỗi mà đấm thùm thụp vào lưng hắn.

Bị cắn một cái đau điếng Louis khẽ nhíu mày nhưng không dời môi cô mà càng điên cuồng xâm chiếm, công thành đoạt đất. Đến khi cảm giác người trong lòng sắp chết ngạt vì thiếu ôxi Louis mới quyến luyến dừng lại.

"Hộc..hộc" cô nặng nề thở dốc, chiếc mũi hít hà như muốn ôxi căng từng tế bào phổi, chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ ửng hấp dẫn tầm mắt ai đó.

- Anh..vô sỉ.

- Tôi không giết cha em...mà là giải thoát.

Cô ngỡ ngàng nhìn Louis đầy nghi ngờ, nụ cười nhạt lộ ra:

- Giải thoát?

- Nếu tôi không cắn ông ta một cái thì cuối cùng ông ta cũng biến thành bọn cấp E khát máu người mà thôi.

- Anh nói gì?

Cô thở dốc, lỗ tai lùng bùng. Anh ta vừa nói cái gì chứ?

- Chính là ý mà em đã nghe.

Khẽ mỉm cười, Louis há miệng cắn nhẹ vào bả vai trơn mềm của cô, cảm xúc thật dễ chịu.

Cảm giác ngưa ngứa nơi bả vai khiến cô xấu hổ, bàn tay dùng lực đẩy chiếc cổ đang vùi vào cổ mình ra khó nhọc:

- Rốt cuộc ý anh là gì?

Cùng lúc này bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng mọi người đã về. Cô khẩn trương nhìn hắn, muốn hắn nhanh chóng nói ra.

- Tin tôi đi! Tôi và em không phải kẻ thù.

Khẽ cúi đầu cắn vào vai cô một cái nữa nhưng lần này mạnh hơn, hiện rõ cả một dấu răng.

- Á.

Cô khẽ kêu vì đau, bàn tay ôm bả vai:

- Anh là sói sao?

Cô bực dọc gắt lên trừng mắt về phía hắn, thế nhưng hắn đã biến mất. Ngoài cửa sổ cơn gió vừa biến mất. Đèn cũng bật sáng.

Nhìn mình trong gương cô khẽ xoa đôi môi đỏ ửng của mình. Tên khốn khiếp.....đây là nụ hôn đầu của cô! Hắn ép cô quá đáng. Tầm mắt cô liếc tới nơi bả vai nơi vừa bị hắn cắn, còn in nhẹ dấu răng. Trong một giây nghĩ lại lời hắn nói trong đầu cô như phát hiện ra điều gì đó nhanh chân mở cửa phòng phóng ra ngoài.

Cô cần tìm thầy Athur...

Hết chương 13


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.