Thiên Thần Mắt Tím

Chương 17: Chương 17: Gã Cater (2)




Hiện giờ mọi người đều tập trung tại phòng khách trừng những ánh mắt như dao găm về phía gã.Rose sau khi tỉnh rượu hận không thể bóp chết gã cho hả dạ. Cô chỉ là buồn chán, muốn mượn rượu để quên đi Lion. Đâu có ngờ lại làm mọi chuyện như thế này! Nick vẫn đang bất tỉnh nằm trong phòng. Đúng là cô say rượu càng loạn, trong lòng xấu hổ không diễn thành lời.

Cũng giống như mọi người, Viola tò mò mối quan hệ giữa Lion và cái người có tên là Cater đang thảnh thơi ngồi ở sofa nhấm nháp rượu không để ý đến ánh mắt khó chịu mọi người dành cho mình.

- Hắn là ai?_ Viola nhịn không được hướng ánh mắt về phía Lion hỏi.

- Cater Percell, là người cung cấp vũ khí, đạn dược cho chúng ta.

Giọng Lion chậm rãi, từ từ...nhưng mỗi lời anh nói ra khiến cho mọi người kinh ngạc!

Cái gã nhìn như dân giang hồ đâm thuê chém mướn, hình xăm chằng chịt, đầu tóc cạo nửa đầu, nhìn ngông nghênh kia lại là một tên trùm buôn vũ khí nổi tiếng Cater Percell sao?

- Sao nào? Tôi cũng là một thợ săn như các vị mà thôi.

Gã lên tiếng, đôi lông mày nhếch lên khiêu khích. Tầm mắt gã quét qua một lượt những con người trong gian phòng, ánh mắt gã dừng tại Viola. Cái nhìn như muốn xuyên thấu qua lớp vải vóc trên người cô.

Cater Percell? Victor Percell? Hai cái tên bỗng hiện lên trong đầu Viola. Cô nhìn gã không chớp mắt. Liệu người đàn ông Victor và cái người tên Cater này có liên quan tới nhau không?

- Thu lại ánh mắt dâm đãng của mày nếu không tao sẽ móc mắt mày ra!

Lion tức giận giọng lạnh lùng trừng mắt nhìn gã cảnh cáo. Tên khốn khiếp!

- Người đẹp, em tên gì?

Bỏ qua lời cảnh cáo của Lion, đôi mắt gã dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Viola không dời. Trời ạ! Lần đầu tiên có một cô gái khiến gã nhìn mãi không dời đi được.

Khuôn mặt Lion đen lại chứng tỏ anh đang cực kì tức giận. Rose nhìn anh không dám có bất kì hành động nào. Phải nói rằng mỗi khi anh tức giận chẳng có ai dám khuyên can. Sớm nghĩ cái gã Cater kia chết chắc rồi.

Thế nhưng....

- Rose chuẩn bị một phòng cho anh ta. Thời gian này Cater sẽ ở cùng với chúng ta.

Cái gì? Mọi người ngạc nhiên há hốc miệng ra nhìn cái thân ảnh Lion nhanh chóng tiến về phía Viola kéo ra khỏi phòng.

- Lion!_ Rose gọi với

Khẽ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ Cater nhìn Rose đầy thích thú:

- Phiền người đẹp rồi!

Hừ! Rose chán gét quay mặt bỏ đi. Mọi người nhanh chóng tan rã ai về phòng nấy.

***************************************

23h16p..

Vừa bước ra buồng tắm, Cater tùy tiện lấy một chiếc khăn cuốn quanh hông bước ra ngoài. Những giọt nước còn đọng trên tóc nhỏ giọt xuống cơ bụng 6 múi coi thật quyến rũ.

Tính tắt điện đi ngủ nhưng một thân ảnh xinh đẹp không biết từ lúc nào xuất hiện ngồi trên sofa gần chiếc giường. Một tia khó hiểu sau đó lại lộ ra khuôn mặt nhởn nhơ tiến lại sofa.

- Đêm thế này rồi người đẹp chạy đến phòng tôi là có ý gì?

Gã mở miệng nói ám chỉ, con ngươi màu hổ phách nhìn Viola không chớp mắt.

- Anh nói anh là Cater Percell?

Viola cắn răng áp chế cái cảm giác lo sợ trong lòng. Kỳ thực cô biết đêm khuya vào phòng con trai thế này là không nên thế nhưng cả một buổi tối nằm trên trằn trọc cầm cuốn sách suy nghĩ lại khiến cô nóng như lửa đốt. Cô muốn gặp Victor Percell hỏi chuyện. Mà cái gã Cater đó ngẫu nhiên lại trùng họ. Suy cho cùng nếu không hỏi rõ cả đêm cô sẽ không ngủ được cho nên mới đến phòng gã. Dù sao hắn đang ở trong căn cứ cũng sẽ không dám làm hại mình!

- Tôi nghĩ là Lion đã giới thiệu tôi rõ ràng rồi chứ!

Gã khiêu mi nhìn cô tà tứ, dang rộng cánh tay ra sofa...bộ dạng lười biếng.

- Vậy....người đẹp tìm tôi có chuyện gì?

Hít một hơi thật sâu Viola trấn tĩnh bản thân lại. Bàn tay đang cầm cuốn sách đẩy về phía gã, đôi mắt thạch anh nghiêm túc:

- Anh có biết Victor Percell tác giả của cuốn sách này không?

Tầm mắt Cater nhìn về cuốn sách màu đen màu đen trên bàn, lại nhìn đến tên tác giả ở một góc sách. Khẽ cầm cuốn sách lên, giọng Cater nghi hoặc:

- Sao cô lại hỏi về cha tôi?

***************************************

Bước vào phòng tâm trạng Viola rối bời, từng câu từng chữ Cater nói khiến cô cảm giác rơi vào đường cùng.

"- Cha tôi đã mất tích._ giọng Cater bất lực

- Mất...mất tích? Vì sao chứ?

- Ba năm trước sau cái chết của một người tên Alan cha tôi liền biến mất không dấu vết!

Alan? Đó là cha cô. Thế nhưng tại sao Victor lại biến mất sau cái chết của cha cô?

- Tôi là con gái của Alan..theo như anh nói...ba năm trước lúc cha tôi bị sát hại. Cha anh cũng có ở đó không?

Ngỡ ngàng sau câu nói của cô Cater tiến lại gần cô ghé sát tai cô khẽ nói:

- Tôi chỉ biết là cái chết của cha cô không phải như những gì cô thấy. Sự mất tích của cha tôi không phải là ngẫu nhiên. Nên nhớ....hãy cẩn thận người bên cạnh cô"

Mồ hôi lưng thấm đẫm chiếc áo cô đang mặc. Có cảm giác những lời Cater nói là ám chỉ điều gì đó. Rốt cuộc cái chết của cha cô còn điều gì mờ ám và việc Victor Percell mất tích có liên quan gì? Ai là người đứng sau?

Louis Miller đệ nhị...hắn là tên sát nhân không phải sao? Càng nghĩ đầu óc cô càng rối như tơ vò. Nhưng điều quan trọng là....khẽ nhìn về cuốn sách đang nằm trên giường Viola nắm chặt góc áo quyết định:

- Tạm thời vẫn cần mày một thời gian.

Quyển sách màu đen nằm im không nhúc nhích lại mang đến cho người nhìn cái cảm giác bí ẩn. Cái trang sách bị xé vô tình hiện lên trong tâm trí của Viola. Sau cùng những chuyện này chắc có liên quan đến nhau. Và cô sẽ tìm hiểu tất cả.

Đêm thật dài....

Nhìn ánh đèn phòng Viola vụt tắt, từ toà nhà đối diện Louis đứng dậy, ánh mắt hắn xoẹt qua gian phòng nơi Cater đang ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một tia ý vị sâu xa.

Hắn dang rộng đôi cánh biến mất trong màn đêm.

Hết chương 17.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.