Trong phòng khách tại căn cứ...Mọi người vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên mặt bàn các loại súng, dao, đạn bạc để ngay ngắn, những thứ này vốn không xa lạ gì với họ nhưng vấn đề là Lion tính làm gì?
- Chúng ta đi săn sao?_ Nick hiếu kì
- Đi săn?
Lion híp mắt quay lại nhìn Rose, con ngươi như muốn xuyên thủng con người cô.
Bàn tay khẽ nắm chặt lại, Rose khẽ cắn môi...chần chừ vài giây mới lên tiếng nhận lỗi:
- Xin lỗi, em quên không thông báo với mọi người.
Cúi đầu xuống đất Rose chuẩn bị tâm lý nhận cơn cuồng nộ của anh. Kỳ thực, việc này cô nàng không có quên. Trong thâm tâm Rose biết mình thật ích kỷ, ích kỷ với chính người con gái mình đã từng coi như em gái. Cô có thể làm gì? Tình yêu vốn khiến cho bản thân họ mất lý trí.
Biểu hiện của Rose hoàn toàn rơi vào đáy mắt màu hổ phách của Cater, gã nhìn cô như đang đánh giá con mồi. Cô gái này lại có thể thích một người khô khan như Lion sao?
Vì câu nói của Rose khiến trong lòng Lion dâng lên một cơn sóng nhưng anh khắc chế bản thân không bùng phát. Ngước đôi mắt lên nhìn những khuôn mặt đang còn ngơ ngác. Anh ngắn gọn:
- Chúng ta sẽ xuất phát khi hoàng hôn xuống...
- Khoan đã! Rốt cuộc là đi đâu?
Tom từ nãy ngồi trong một góc không lên tiếng, quan sát, chờ đợi ai đó nói về việc tìm Viola. Nhưng kết quả thì sao? Cô nàng Rose lại im như thóc còn Lion lại nói không đầu không đuôi. Quả thực....muốn bùng nổ.
Bước đi thong thả về phía cửa, Lion quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tom, một nụ cười nhếch lên:
- Chúng ta sẽ đi đón Viola.
——...——
Đi như bay trong hành lang, Rose vội vã muốn đuổi kịp Cater.
- Này!_ Rose túm lấy tay gã
Quay lại nhìn Rose khó hiểu, Cater nghi ngờ! Chẳng lẽ muốn trả thù gã vụ trong quán bar?
- Có chuyện gì sao?_ gã nghi hoặc
Buông cánh tay chi chít hình xăm của Cater ra..trong lòng Rose đang kìm nén.
Kìm nén vì ngay bây giờ cô muốn tát vào mặt gã! Ngày đó khi gã đụng vào cô..cô đã tắm rửa, cọ đỏ cả làn da. Cực kì đau rát. Thế mà vẫn phải chịu đựng sống cùng một nơi, ngồi cùng bàn ăn với con người đáng ghét này....rất không vừa mắt.
Tuy nhiên đó là trong suy nghĩ, hiện tại cô có chuyện cần hỏi cho nên nén lòng dằn xuống.
- Có chuyện gì? Cô chấp nhận tình một đêm với tôi sao?_ Cater vô sỉ áp sát vào Rose
- Anh...
Lùi về phía sau nửa mét, cố gắng bỏ qua lời nói vô sỉ từ gã, Rose nghiêm túc.
- Anh biết Viola ở đâu sao?
Lý do Rose hỏi là vì thấy Lion vào phòng gã, cô lờ mờ nghe được về chuyện của Viola.
- Ồ, tất nhiên là....._ Cater ngập ngừng nhìn Rose đầy ẩn ý
Cô nín thở chờ đợi gã nói hết câu, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói.
- Tôi biết.
Khoanh tay dựa vào tường gã nở ra một nụ cười nhạt
- Hơn nữa là tôi nói với Lion.
Trong lòng Rose hụt hẫng, dẫu trong lòng cô biết được đáp án là vậy nhưng khi nghe từ miệng gã nói ra lại thất vọng như thế. Dù chỉ một chút cô đã hi vọng họ không tìm thấy Viola. Phải chăng Lion đang rất sốt ruột? Trong lòng nở một nụ cười tự giễu.
- Thế nào? Rất thất vọng sao?
Lời nói của Cater vô tình như một bát muối sát vào lòng đang rỉ máu của cô. Một hồi run rẩy cô trấn tĩnh lại, nở ra một nụ cười gượng:
- Tìm được Viola là tốt rồi._ Sau đó quay người rời đi.
Nụ cười nhạt trên môi Cater vẫn duy trì....gã cảm thấy người con gái này thật đáng thương nhưng người con gái có đôi mắt tím xinh đẹp kia đáng thương hơn..không phải sao? Gã đã tận mắt chứng kiến Viola lo lắng cho Rose như thế nào. Ít nhất là quan tâm thật lòng.
Việc gã biết Viola đâu cũng là tình cờ. Buổi tối hôm đó gã thấy cô di vào con hẻm đó, cũng định ra tay giúp đỡ nhưng vào một giây cái thân ảnh áo đen đó xuất hiện gã đã dừng hành động. Để mặc Viola bị mang đi.....gã đang chờ đợi.....
***************************************
Lâu đài Dark Blood,
Thật vất vả mới có thể trèo qua bức tường to đồ sộ mà không bị phát hiện, Viola cật lực thở dốc.
Cô muốn về căn cứ. Cô nhớ thầy Athur, giờ này chắc thầy đang cầm dây chuyền hình chúa Giêsu mà cầu nguyện cho cô. Nhớ Rose, chắc chị ấy cũng đang lo lắng cho mình lắm. Nhớ Tom, Nick.....còn có Lion.
Đúng vậy! 3 năm qua cô đã xem mọi người như gia đình của mình. Nếu Lion không lạnh lùng đối với cô như thế...cô đã xem anh như một người anh trai.
Khẽ thở dài, cô cần phải vượt qua cánh rừng đầy đầy sương mù kia như thế nào? Trời sắp tối rồi.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, vài con dơi từ tán cây gần đó bay ra góp phần làm cho cảnh tượng thêm phần đáng sợ.
- Em định đi đâu?
Một cánh tay vòng qua eo cô bất chợt khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Áaaaa_ cô hét lên, bàn tay cua lung tung muốn thoát ra.
Có maaa..aaaa???? Cô sợ hãi run rẩy. Ý nghĩ này làm cô muốn ngất đi.
- Sợ gì chứ? Có tôi ở đây.
Louis kéo cô lại ôm thật chặt. Trên khoé miệng muốn nở một nụ cười thật to. Cô gái này sợ ma mà cũng dám đi lại lung tung! Can đảm lắm.
Rơi vào vòng ôm quen thuộc Viola mới nhận ra...thì ra là Louis!
- Hù dọa người khác như vậy....
Cô quắc mắt lên nhìn Louis oán trách. Vừa rồi đúng là làm cô sợ muốn ngất xỉu.
- Lén lút ở đây làm cái gì? Bỏ trốn?_ Louis tra hỏi.
- Tôi muốn về.
Đôi mắt tím nhìn Louis kiên định không thể xoay chuyển. Dù thế nào đi chăng nữa cô không thể ở đây.....đây không phải là thế giới cô đang sống.
Không có trả lời Viola mà Louis chỉ cúi người bế cô lên, dang rộng đôi cánh bay lên cao.
- Này...anh muốn làm gì?
Hốt hoảng cô bám vào cổ hắn thật chặt, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn mặt đất cách càng ngày càng xa.
- Đi ngắm hoàng hôn
Cúi đầu ở bên tai cô khẽ cắn Louis mở miệng mê hoặc.
Cảm giác lâng lâng khó tả, Viola không thể tin nổi những gì cô đang nhìn thấy. Những dãy núi hùng vĩ, con sông lấp lánh ánh bạc...những ngôi nhà của những người du mục bên sườn núi. Ánh nắng dịu nhẹ của ban chiều thật nên thơ.
Bàn tay túm chặt áo Louis như ỷ lại. Cô nở một nụ cười rạng rỡ nhìn hắn. Không ngờ lại có thể ngắm mọi thứ từ trên cao đến như vậy.
In một nụ hôn nhẹ lên trán cô Louis đưa cô đến bìa rừng. Đứng trên một cái cây cao nhất.
Vịn vào cánh tay Louis, cô đưa đôi mắt nhìn ra xa.....
Mặt Trời đỏ hồng êm dịu đang từ từ khuất sau dãy núi. Những đàn chim đang hối hả về tổ ấm, làn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Hoàng hôn thật đẹp! Thì ra trên thế gian này không chỉ toàn màu máu.
Ngắm nhìn khuôn mặt đang hạnh phúc, đôi mắt trong veo....Louis ghé khuôn mặt lại gần.
- Đẹp không?
- Rất đẹp.
Cô mỉm cười quay mặt qua nhìn. Đôi môi vô tình chạm nhẹ vào môi hắn.
Khuôn mặt lập tức đỏ lên, đôi môi đang muốn dời đi thì bàn tay Louis nâng nhẹ cằm cô lên.
Và một nụ hôn in xuống....
Nụ hôn đó, không cuồng nhiệt, không nóng bỏng. Chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng cũng đủ ngọt ngào! Trong trái tim của Viola..một thứ tình cảm dần len lỏi. Trái tim cô đập nhanh...vì người con trai trước mặt.
- Em vẫn đẹp hơn!
Louis dời môi cô nhìn thẳng vào mắt cô khẽ nói. Vòng tay ôm cô thật chặt.
Cô không phản kháng, giờ phút này cô chỉ hi vọng thời gian ngừng mãi.
Quên đi quá khứ.....chỉ còn lại hạnh phúc!
Hết chương 22.