Viola khẩn trương nhìn những ngón tay Rose đang dần vươn về phía mình. Chỉ một chút nữa thôi..... Viola mong đợi trái tim muốn ngừng đập.- Rose...
Khi những ngón tay Rose nằm gọn trong lòng bàn tay mình Viola khẽ thở phào. Nhưng 1s cô đang thả lỏng thì khuôn mặt vốn im lặng của Rose bất giác nở lên một nụ cười tàn ác.
Rose ánh mắt ngoan độc liếc Viola một cái sắc lạnh, nhanh chóng chế trụ cánh tay Viola. Xoay người đẩy Viola xuống.
- Đừng lừa gạt người. Tôi không tin.
- Áaaaa..aaa
Viola bất ngờ bị Rose đẩy xuống, theo quán tính túm lấy cánh tay Rose. Thân thể cô chơi vơi từ độ cao vài trăm mét, gió thổi tạt những hạt mưa như muốn cuốn cô rơi xuống.
- Rose....tại sao?
Viola hốt hoảng bám vào cánh tay Rose thật chặt, khuôn mặt cô trắng bệch vì sợ. Cô không dám nhìn xuống, nếu cô tuột tay....cô sẽ sớm gặp tử thần.
- Viola... Tôi nói cho cô biết! Nếu không vì cô Lion sẽ không đối xử với tôi như vậy. Chỉ vì cô....nếu cô chết đi thì tốt rồi.
Rose mất lý trí nhìn Viola hận thù, lời nói tàn nhẫn ác độc không chút áy náy.
- Không.....khôn..ng.. Rose, em xin chị..đừng..đừng làm thế.
Bàn tay Viola túm chặt lấy tay Rose níu kéo, khuôn mặt sợ hãi lắc đầu, nước mắt như mưa tràn ra rơi xuống.
Rose nhìn Viola nở một nụ cười khẩy, ngón tay dứt khoát gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào mình ra, túm hai tay Viola nắm lấy một thanh sắt. Sau cùng mới ngạo nghễ đứng dậy, nhìn cơ thể Viola chơi vơi giữa không trung Rose nở một nụ cười tàn khốc.
- Đi chết đi.
Sau đó xoay người rời đi.
- Không.....Rose, xin đừng bỏ em ở lại. Làm ơn! Rose...
Viola nắm chặt thanh sắt muốn bật máu, chỉ cần cô buông tay ra...cô sẽ trực tiếp rơi xuống.
- Rose....làm ơn đừng đi! Rosee..eee
Viola gào lên bất lực. Giờ phút này cô cảm giác tử thần đang đến gần rồi.
- Có ai không cứu tôi với....cứu tôi.
Viola kêu cứu, tiếng kêu của cô bị gió với mưa đánh bật đi không thương tiếc.
Mưa càng lúc càng lớn, hai bàn tay cô mỏi nhừ, những ngón tay không còn sức lực dần dần tuột ra...
Một giọt nước mắt lăn dài, cô nhắm mắt lại buông xuôi tất cả. Nếu đây là số phận của cô....cô chấp nhận.
"Pặc" giây phút thân thể cô không điểm tựa rơi xuống một bàn tay ấm áp túm lấy tay cô.
Trái tim run rẩy, từ từ mở mắt ra Viola không tin vào mắt mình.
- David?
- Cầm lấy tay tôi!
David gồng mình túm lấy tay Viola dùng sức kéo lên. Khi cô đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
- David....là cậu thật sao?
Viola cầm tay David mà khóc nức nở. Nếu như không có David xuất hiện cô đã chết rồi. Cả thân hình run lên....cho đến bây giờ cái cảm giác đong đưa trong không trung như vậy cô không dám nghĩ đến, nó thật quá đáng sợ. Tại sao Rose lại có thể như thế với cô? Viola đau lòng ngước mặt lên trời khóc đến thương tâm phế liệt.
Rốt cuộc tình cảm ba năm coi nhau như chị em ruột bỗng chốc không còn gì sao? Rose....Rose...
- Viola...ổn rồi!
David ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng an ủi. Cô gái này tại sao luôn gặp phải nguy hiểm như vậy. Nếu như vương không ra lệnh cho cậu đi theo bảo vệ cô....nếu như cậu đến chậm thì chẳng phải cô sẽ chết sao? Nghĩ đến đây lông mày David nhíu lại thật chặt.
......
Lúc này Lion cũng vừa hốt hoảng chạy lên sân thượng. Đập vào mắt anh là cảnh Viola đang khóc nức nở trong lòng một người con trai lạ trong lòng cực kì lo lắng...
Vội vàng muốn đi đến bên cạnh cô tầm mắt Lion nhanh chóng bắt gặp khẩu súng đang nằm lăn lóc dưới sàn thì đôi mắt hiện lên tia phẫn nộ.
Khẩu súng này chính là của Rose.... Nhìn về phía Viola đang khóc đến đau lòng Lion nắm chặt tay xoay người về phía cầu thang mất hút.
Mà lúc này David cũng nháy mắt cho một tên thuộc hạ đứng ở trong góc bám theo.
***************************************
Sau khi rời khỏi toà nhà, Rose như một bóng ma bước đi vô hồn trong công viên. Màn đêm tối mưa rơi xối xả.
Nghĩ lại hành động vừa rồi của mình thân thể như tê cứng lại. Có phải cô độc ác quá rồi không? Cô gái đó đã từng là người cô coi như em gái! Cô đã làm sai sao?
Rose bủn rủn ngã ngồi dưới đất, nghĩ đến những tổn thương mình khổ sở bấy lâu ánh mắt phút chốc lại tàn ác.
Đừng trách tôi! Tất cả là do các người ép tôi....là do các người.
- Tất cả là tại các người.
Rose điên loạn ngửa mặt lên trời hét lên. Nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống.
Một đôi giày đen xuất hiện trong tầm mắt.....
Sống lưng đột nhiên lạnh lẽo rợn tóc gáy. Từ từ ngước mặt lên nhìn cả thân thể như đông cứng lại.
Một thân ảnh áo đen đứng trước mặt cúi đầu nhìn cô đầy lạnh lẽo. Đôi mắt đỏ sáng lên trong màn đêm thật đáng sợ.
- Lion..
Rose bịp chặt miệng lại vì sửng sốt. Cô không dám tin.......đôi mắt Lion đang đỏ như máu.
Từ từ ngồi trước mặt Rose, đôi môi Lion rít lên.
- Tôi nhớ đã cảnh cáo cô... Không được làm tổn thương Viola.
Bàn tay cứng như thép bóp chặt cổ Rose đoạt lấy không khí, răng nanh dài ra nhìn Rose phẫn nộ.
- Ma..ma-cà-rồng.....anh...anh..
Rose bàng hoàng nhìn Lion mà trợn tròn mắt....hô hấp dần khó khăn. Giây phút cứ ngỡ mình gặp Thần Chết thì Lion buông tay ra. Nhìn người con gái đang ho khù khụ trước mặt trong lòng không chút áy náy. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Rose không cảm xúc. Vươn bàn tay ra ôm lấy Rose thật chặt, môi mỏng nhẹ nhàngphát ra.
- Tôi đã nói...nếu như thương tổn Viola tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Rose bất ngờ được anh ôm nhất thời ngây ngốc. Đôi môi vừa mở miệng muốn nói bỗng nghẹn lại ở cổ họng.
Một dòng máu tươi trào ra khỏi khoé miệng, từ từ nhìn xuống dưới....nhất thời một màu đỏ của máu.
Từ bụng cô, Lion tàn nhẫn dùng dao đâm một nhát thật sâu...máu không ngừng chảy ra như suối.
- Lion....a..an.nnh
Vẻ mặt đau xót nhìn anh không tin vào mắt mình. Anh lại có thể ra tay với cô? Tất cả những gì cô làm...cũng chỉ vì cô yêu anh đến xé lòng.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay đang cầm cán dao của anh tuyệt vọng. Cuối cùng Viola cũng là người quan trọng nhất.
- Anh có biết...em yêu anh rất nhiều?
- Tôi yêu Viola.
Giọng nói lạnh lùng phát ra, Lion tàn nhẫn rút dao ra đứng dậy không cảm xúc nhìn thân thể Rose ngã xuống.
- Là do cô tự chuốc lấy! Tôi không bao giờ tha thứ cho ai làm tổn thương Viola.
Lạnh lùng, dứt khoát....Lion không chút do dự quay người bỏ đi.
Rose nằm đó, dưới cơn mưa lạnh buốt, máu từ bụng chảy ra lênh láng..nước mắt vẫn rơi không ngừng. Nhìn đôi chân Lion đang từ từ xa dần....đôi mắt cũng vô lực dần dần khép lại. Mang theo tình yêu, lòng thù hận đến nơi được gọi là Thiên Đường hay Địa Ngục?
Hết chương 54.