Nhiệt độ cơ thể của Viola đã ấm hơn, khuôn mặt đã không còn trắng bệnh nữa mà hồng hào hơn. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Cơ thể của Viola đang có triệu chứng sốt, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm.Louis vội vã đứng dậy lấy khăn nhúng nước lau người cho cô ánh mắt không khỏi lo lắng. Đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người bệnh trong lòng khẩn trương lo lắng cùng cực.
Nhìn cô đang hôn mê nhớ tới chuyện vài tiếng trước hắn tức giận. Cô gái này rốt cuộc lại một mình đến nơi nguy hiểm này! Nếu như....nếu như hắn không nghe thấy tiếng cô gọi. Nếu như hắn đến chậm một bước thì chẳng phải cô sẽ mất mạng hay sao?
- Cô gái ngu ngốc!
Rời giường Louis đứng trước cửa sổ to rộng khoảng 5m lặng nhìn trận mưa tuyết đang rơi. Cơn bão đã lặng đi để lại một màu trắng xoá. Hắn ghét mùa Đông! Ghét cái đêm giáng sinh đã cận kề. Hắn nhớ tới cha mình....bất giác trong lòng trùng xuống.
Một đôi chân trần nhẹ nhàng tiến lại, Viola lặng lẽ mệt mỏi đến bên cạnh Louis.
- Đang suy nghĩ điều gì?
Louis quay đầu ngây người nhìn chằm chằm vào cô.
- Em tỉnh từ lúc nào?
- Từ lúc anh lau người cho tôi.
Nói đến đây hai má cô ửng hồng ngượng ngùng. Kỳ thực khi hắn chạm chiếc khăn ướt vào người cô cô đã tỉnh lại. Nhưng vì cơ thể suy kiệt cô không thể nào mở mắt đành để hắn lau người cho mình. Đến khi cảm nhận hắn rời giường cô mới khó nhọc nặng nề mở mắt ra.
Louis đến bên giường lấy chiếc chăn bông choàng lên người cô sau đó bế cô ngồi lên thành cửa sổ. Hắn để tay ở eo cô tự nhiên ghé sát khuôn mặt mình vào gần với mặt cô.
- Tôi muốn một lời giải thích!
Cô nhìn hắn chớp mắt một cái, lặng lẽ mở chăn bao bọc lấy hắn thành công để hai người dính sát một chỗ. Mặc cho hắn nhìn khó hiểu cô chậm rãi vươn tay ôm lấy hắn, khẽ mở miệng mấp máy.
- Mùa Đông...có phải anh cô đơn lắm phải không?
...
Cảm nhận được Louis đơ người không nhúc nhích cô dùng bàn tay áp lên phía ngực trái của hắn. Cảm nhận trái tim đang vì cô mà đập nhanh hơn, Viola ngước mắt nhìn hắn như thôi miên.
- Nếu như tôi muốn làm cho nơi này ấm áp hơn thì sao?
Louis chụp lấy bàn tay cô khẽ luồn những ngón tay lạnh lẽo của mình đan xen với những ngón tay nhỏ bé của cô nắm chặt lại. Đôi môi hắn dời xuống gần với môi cô.
- Tôi đồng ý!
Dứt lời hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cô đầy nóng bỏng. Vòng tay ôm cô thật chặt đè vào khung cửa sổ mặc cho cô còn đang mệt mỏi sau cơn sốt. Thật khó có thể để hắn kìm nén hôn vào đôi môi hấp dẫn ấy. Khoảnh khắc cô vì hắn mà đến đây hắn đã xao động. Từng lời nói của cô như một ngọn lửa ấm áp tràn vào tim hắn. Giây phút ấy hắn chỉ muốn hoà với cô làm một.
Như trải qua cả thế kỉ hắn mới khó khăn lưu luyến buông làn môi của cô ra, áp sát trán của mình vào trán cô hắn cúi đầu nhìn cô đang thở hổn hển.
- Sau này không cho phép em hành động như thế nữa._ hắn nhìn cô yêu chiều thấp giọng cảnh cáo.
- Sau này không được sự đồng ý của tôi..anh không được hôn tôi.
Cô cũng không vừa trừng mắt cảnh cáo hắn lại, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vô cùng khiêu khích.
Ánh mắt hắn hiện lên ý cười, mái tóc bạch kim mất trật tự làm cho hắn thêm cuốn hút. Ghé sát mặt xuống gần cô một lần nữa hắn mỉm cười vô sỉ.
- Cái này không được! Đó là quyền lợi của tôi.
Cái gì? Viola tức giận quắc mắt nhìn hắn đe dọa, bàn tay giơ lên tính đẩy hắn cách xa mình thì một lần nữa môi cô bị hắn chiếm lấy. Hắn hôn cô như cảnh cáo, cuồng nhiệt hơn trước.
- Bu..uô.nn.g....ưm..m
Cô lắc đầu giãy dụa phản kháng, hai bàn tay để trước ngực đẩy hắn ra. Giờ phút này cái chăn bao bọc cô với hắn làm một nên nghiễm nhiên hành động đẩy hắn ra là vô ích. Đúng là tự làm hại mình mà!
Còn Louis vẫn không dời môi cô ...gặm nhắm môi cô khiến chúng đỏ ửng lên. Bàn tay cũng không nhàn rỗi mà tận hưởng làn da mềm mịn ở đùi cô.
Viola trợn tròn con mắt to oán hận nhìn hắn, bàn tay nhanh chóng túm chặt tay hắn ngăn cho hắn không làm loạn nhưng ngón tay Louis vẫn ngọ ngoạy chỗ đùi của cô khiến cô tức giận.
Há miệng cắn vào lưỡi hắn một cái đau đớn hắn mới chịu buông môi cô ra.
- Đau
Hếch mặt nhìn Louis cao ngạo Viola hả hê trong lòng. Sao nào...muốn sàm sỡ cô sẽ nhận hậu quả như thế đó. Vùng ra khỏi chiếc chăn cô loạng choạng chạy vụt vào phòng tắm. Chết tiệt giờ cô mới phát hiện bên trong không có nội y....thật là không biết chui vào đâu. Cô lại còn bị hắn nhìn thấy hết. Aaaaaaaaaa..
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô Louis cười mỉm, cảm xúc nơi đầu lưỡi vẫn còn vương lại sự ngọt ngào của cô khiến hắn thoải mái chưa từng có. Nhìn ra ngoài cửa sổ bất giác hắn cảm thấy...mùa Đông năm nay ấm áp hơn hắn tưởng.
***************************************
Rose bước ra từ WC, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất ngủ. Nhưng đó không quan trọng! Trong tay cô nàng đang cầm một que thử thai, bên trên đã hiện rõ hai vạch. Cô đã có thai!
Có phải ông trời trêu ngươi cô đúng không? Tại sao..tại sao khi mà cô quyết định buông tay quên đi Lion thì thượng đế lại cho cô một hi vọng mới. Cho cô một đứa con với anh.
Phải chăng đây chính là định mệnh? Khẽ vuốt nhẹ bụng mình một cái Rose mỉm cười nhẹ nhàng. Đây là con của cô....là đứa con kết tinh từ tình yêu của cô đối với Lion.
Giờ khắc này trong lòng cô ngập tràn hạnh phúc. Lion..đây là con của chúng ta!
Rose vui mừng cầm chặt cái que thử thai chạy đi tìm anh.
----------
Lion đang trầm ngâm ngồi ngoài phòng khách, bàn tay nắm chặt mảnh giấy của Viola để ở trên bàn.
"Đừng tìm tôi! Tôi sẽ trở về. Viola"
Vậy đấy! Chỉ vẻn vẹn 8 chữ của Viola mà anh như muốn bốc hoả.
- Viola...tại sao em cứ chống đối tôi?
Giọng nói của Lion âm lạnh, các khớp tay nắm chặt lại với nhau làm gân xanh trên trán nổi lên. Vò nát tờ giấy của Viola ném xuống sàn Lion đứng dậy muốn đi ra ngoài.
- Lion..chờ đã.
Từ hành lang Rose thở hổn hển tươi tươi nhìn anh, vội vã chạy lại còn không quên vuốt ve bụng của mình như sợ đứa con chưa thành hình bị sốc.
- Có chuyện gì?_ Anh lạnh nhạt mở miệng.
Nở một nụ thật tươi Rose giơ que thử thai lên trước mặt anh, giọng nói không cưỡng lại được sự vui vẻ.
- Lion. Em có thai rồi!
Hết chương 37.