Kịch Trình Châu ngồi trên ghế sofa, trông thấy Mạc Đông Tuyền từ cửa lớn bước vào, liền niềm nở.
“Đông Tuyền ! Chào mừng cháu.”
« Chào bác ! »Mạc Đông Tuyền lịch sự cúi đầu, đáp lời Kịch Trình Châu rồi đảo mắt ra xung quanh.
Đọc được sự mong mỏi trong mắt chàng trai trẻ, Kịch Trình Châu tỏ ra hài lòng. Ông nói.
« San San đang ở trên phòng. »
Mạc Đông Tuyền đưa ánh mắt nhìn lên, cười một cách dụng ý. Anh nhìn Kịch Trình Châu đang có cùng suy nghĩ, cất lời.
« Vậy cháu xin phép. »
Không đợi ông chủ Kịch gia gật đầu, Mạc Đồng Tuyền nhanh chân bước lên cầu thang. Anh đứng trước phòng ngủ của Kịch San San, đập tay vào cánh cửa ầm ầm.
« Nha đầu thối, mau ra đây cho tôi. »
Dù cho Mạc Đông Tuyền gọi tới mấy lần, cánh cửa vẫn nằm yên bất động. Điều này anh đã dự đoán sẵn, nếu Kịch San San bằng lòng mở cửa cho anh, như vậy không còn là cô ta nữa.
Quản gia Lý từ tầng một bước lên, lắc đầu trước chàng trai trẻ hung hăng như đang muốn đập tan cánh cửa. Ông tiến lại gần, trao cho anh một chùm chìa khóa rồi căn dặn.
“Cậu dùng cái này.”
Mạc Đông Tuyền xoay xoay chùm chìa khóa trên tay mấy vòng, sau đó tra vào ổ. Cánh cửa được mở nhè nhẹ, Mạc Đông Tuyền thong thả bước vào. Trên chiếc giường lớn đập vào mắt anh, Kịch San San nằm chơi vơi như xác chết, một chân phía trên, một chân dưới sàn, ngay cả tư thế ngủ cũng bá đạo hơn người.
Trên môi Mạc Đông Tuyền không dấu nổi một nụ cười thích thú. Anh nhanh chóng gõ vào đầu Kịch San San rồi hét lên.
“Nha đầu thối ! “
“Nha đầu…thối…thối…thối !”
“Muộn học rồi.” Kịch San San mường tượng ra chất giọng của Mạc Đông Tuyền là tiếng đồng hồ báo thức, ngay lập tức bật người lên như lò xo.
Nhưng sự hoảng hốt đó so với việc sau khi mở mắt ra đã trông thấy gương mặt ranh mãnh của Mạc Đông Tuyền, thực sự vẫn chưa thấm vào đâu.
Kịch San San bất động trong vài giây, không biết tưởng tượng ra chuyện gì liền kéo chăn che hết người mình, hét ầm lên.
“ A….! Tên biến thái !”
Mạc Đông Tuyền nhanh chóng vươn người lên phía trước đè chặt Kịch San San xuống giường, một tay bưng kín miệng cô. Tay còn lại nghịch chùm chìa khóa, anh nói.
“Tôi là khách của Kịch gia.”
Kịch San San cố gắng định thần nhưng vẫn không thể. Cơ thể to lớn của Mạc Đông Tuyền đè lên người cô đến nghẹt thở, đã vậy ánh mắt anh ta lại vô cùng ranh mãnh, khuôn miệng chỉ như muốn nuốt trọn cả người cô.
“Anh cút ra cho tôi.” Kịch San San thở thều thào.
Mặc cho Kịch San San dãy dụa, Mạc Đông Tuyền càng lúc càng ghé sát mặt mình xuống dưới, cho đến khi chỉ cách gương mặt cô chưa tới mười phân. Trong giây phút này, Kịch San San căm hận đôi môi Mạc Đông Tuyền biết bao. Nó càng lúc càng xích sát lại môi cô, mà cô lại không thể phản kháng khi đang bị giữ chặt.
Kịch San San nhắm nghiền mặt lại, lồng ngực đập thình thịch nghe thành tiếng. Chỉ sau đó mấy giây, màng nhĩ cô rung lên khi Mạc Đông Tuyền ghé sát môi thì thầm.
“Cô tưởng ai cũng có thể hôn tôi sao?”
Dứt lời nói, Mạc Đông Tuyền từ từ trả lại tự do cho Kịch San San. Nhưng sự phẫn nộ trong lòng Kịch San San dường như đã dâng tới tột điểm, cô nhanh chóng co chân lên rồi đạp một phát, Mạc Đông Tuyền rơi từ trên giường xuống đất. Kịch San San vừa mạnh tay vứt hết đống gấu bông và chăn, gối lên người anh, vừa nhảy tưng tưng trên giường như được vặn cót.
“Mạc Đông Tuyền, anh chết đi cho tôi.” Kịch San San hét lên.
Nhìn thái độ của Kịch San San, cùng đôi gò má ửng hồng vì tức giận, Mạc Đông Tuyền càng cảm thấy thú vị hơn. Anh không dấu nổi những nụ cười trong ánh mắt, liền hất hàm.
“Nha đầu thối, mau thay đồ rồi đi theo tôi.”
“Anh cút cho tôi.” Kịch San San cuộn tay thành nắm đấm, đặt vào khoảng không gian trước mặt Mạc Đông Tuyền rồi hướng ra cánh cửa.
Mạc Đông Tuyền nhanh chóng dứng dậy, sửa lại quần áo trên người mình, sau đó nắm chặt cổ tay Kịch San San. Chỉ một cử động nhẹ Kịch San San đã trở nên bế tắc, cánh tay bị bẻ ngược bắt buộc phải tựa lưng vào ngực anh.
“Mạc Đông Tuyền, anh muốn làm gì?” Kịch San San quát trong sợ hãi.
“Đi theo tôi.” Mạc Đông Tuyền đẩy cả cơ thể Kịch San San về phía trước, đến ngay tủ quần áo rồi quay người cô lại cho tựa hẳn vào trong. Hai tay Mạc Đông Tuyến truyền lực vao cánh cửa, nhất thời giam lỏng Kịch San San trong ngực mình. Anh ra lệnh.
“Cô thay quần áo, sau đó đi cổ vũ tôi chơi bóng.”
“Tôi không đi.” Kịch San San giận dữ.
“Không đi không được.” Mạc Đông Tuyền cười ranh mãnh. “Nếu cô không tự đi tôi sẽ bế cô đi, giờ cô muốn thế nào?”
“Anh…!” Kịch San San tức tới mức líu lưỡi.
“Rốt cuộc cô có đi không?” Hai tay Mạc Đông Tuyền ép vào người Kịch San San như muốn nhấc bổng cô lên.
“Tôi đi là được chứ gi? » Kịch San San dãy dụa, tạm thời vứt bỏ sĩ diện để đầu hàng.
« Tôi cho cô năm phút. » Mạc Đông Tuyền nhếch môi, xòe cả bàn tay ra trước mặt.
Sau khi Mạc Đông Tuyền bước ra khỏi phòng, Kịch San San dẫm chân bình bịch xuống sàn, hai tay điên loạn cào cấu lên đầu mình. Nỗi nhục này thật không biết làm sao để rửa sạch, Kịch San San càng nghĩ càng chỉ muốn phát điên.
Dưới phòng khách của Kịch gia, Mạc Đông Tuyền khoan thai ngồi trên ghế sofa. Sau khi trông thấy Kịch San San rũ rượi lê từng bước trên cầu thang, anh liền đứng lên, môi nở một nụ cười đắc ý.
« Tốt lắm, cô biết nghe lời sớm có phải hơn không ? »
Kịch San San liếc nhìn bằng đôi mắt xẹt điện, không biết phun ra bao nhiêu khói từ lỗ mũi của mình. Cô hét ầm lên.
« Mạc Đông Tuyền, anh im miệng cho tôi. »
Chẳng thèm bận tâm tới thái độ của Kịch San San, Mạc Đông Tuyền trong nháy mắt đã nắm lấy tay cô lôi xộc ra ngoài.
Trước cổng lớn của Kịch gia, một chiếc mô tô thể thao nằm chễm chệ như muốn khoe hết sự nổi bật của mình. Mạc Đông Tuyền nhanh chóng ném cho Kịch San San đang đứng ngơ ngác như trời trồng một chiếc mủ, sau đó ra lệnh.
“Nha đầu thối, lên xe.”
Kịch San San chần chừ một lúc, sau khi đội chiếc mũ bảo hiểm vào đầu vào rồi leo lên xe.
Chiếc mô tô của Mạc Đông Tuyền vừa ngang ngược vừa hống hách như chính con người anh ta, ngay sau khi Kịch San San vừa ngồi lên đã rên ầm ầm. Kịch San San dịch người ra phía sau, cố kéo dài khoảng cách với người phía trước, dù sự dích dắc ấy chỉ được vài phân.
Khoảng trống trơ trọi giữa hai con người, sau khi chiếc xe chưa báo đã vội phóng đi, ngay lập tức bị xóa bỏ. Kịch San San tưởng như đất trời rung chuyển, cơ thể cô không còn chút trọng lượng nào.
« Mạc Đông Tuyền, anh đi chậm lại cho tôi. » Kịch San San ngồi phía sau hét ầm lên, hai tay víu chặt vào áo Mạc Đông Tuyền.
Sĩ diện là cái gì chứ ? Nó có ăn được không ?
Trước sự táo bạo của Mạc Đông Tuyền, Kịch San San thật không giám mạo hiểm. Rõ biết anh ta cố tình, nhưng cô chỉ có thể chấp nhận theo, xóa cái khoảng trống giữa hai người và ngồi sát vào.
Ở phía trước Mạc Đông Tuyền khẽ nhếch môi, nụ cười thõa mãn. Anh chiều theo ý muốn của Kịch San San, từ từ hạ tốc độ xuống. Nhưng chiếc xe vừa đi chậm lại, Kịch San San lại bưởng bỉnh dịch người ra sau, buông hai bàn tay đang giữ chặt lấy Mạc Đông Tuyền. Ngay lập tức, chiếc xe rú ga ầm ầm vội vàng tăng tốc độ.
« Anh muốn chết thì chết một mình, đừng mang tôi theo. » Kịch San San lại dịch sát người vào lưng Mạc Đông Tuyền, cố hét thật to để chống lại chiều gió đang thổi ngược. Mái tóc cô rối tung hết đập vào mặt rồi lại cuốn lấy cổ, tưởng chừng đang ở trên mây.
Khóe môi Mạc Đông Tuyền thêm lần nữa nhếch lên đắc ý, anh hơi quay đầu về phía sau, nhắc nhở Kịch San San.
« Ngồi sát vào ! »
« Không ! » Kịch San San chống lệnh.
Chiếc xe ngay lập tức đạt tới vận tốc cao nhất, dữ dội lướt trên đường chỉ để lại những vệt khỏi mịt mờ. Gió tạt vào mắt cày xè khiến Kịch San San như muốn khóc, hai tay cô từ víu ào liền chuyển qua ôm chặt eo Mạc Đông Tuyền.
“Sát rồi !” Trước sự hung hăng của Mạc Đông Tuyền, Kịch San San miễn cưỡng đầu hàng. Lời cáu giận của cô, nghe ra giống đang cầu xin. “Anh đi chậm lại cho tôi.”
“Nha đầu thối, coi như cô biết nghe lời.” Mạc Đông Tuyền thích thú mỉm cười, ổn định lại tốc độ trung bình.
Chiếc xe mang theo Kịch San San và Mạc Đông Tuyền lướt qua cánh cổng trường Thiên Ngôn, sau đó dừng ngay trước khoảng trống ở khu thể thao. Mạc Đông Tuyền nhanh chóng bước xuống xe, tháo chiếc mũ trên đầu mình. Anh tức cười với Kịch San San đang loay hoay với chiếc mũ, cả việc bước xuống cũng trở nên khó khăn.
Trong sân bóng mấy chục con mắt cùng nhìn về khoảng đất trống, ngơ ngác với hành động Mạc Đông Tuyền đang dành cho cô gái mà sáng nay anh tự nhận là bạn gái của mình.
Mạc Đông Tuyền sau khi tháo chiếc mũ trên đầu Kịch San San xuống một cách nhẹ nhàng liền nắm chặt cổ tay cô đỡ xuống dưới. Chiếc mô tô đồ sộ lại có một chiều cao không tầm thường, nó khiến bản thân Kịch San San cảm thấy chơi vơi. Mặc dù cô cố tình cự tuyệt Mạc Đông Tuyền nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ vào anh, nhất là khi anh luôn hành động dứt khoát và táo bạo.
Kịch San San bước từng bước chân nặng nề phía sau Mạc Đông Tuyền, gương mặt ỉu xìu như người bị bỏ đói cả mấy tháng. Thực tế bây giờ cô đói thật, nhưng là đói chút dũng khí để trả thù anh.
“Bạn mới !” Vẫn là anh bạn với cặp kính dày cộm sáng nay, sau khi ném cho Mạc Đông Tuyền một quả bóng liền tươi cười.
Mạc Đông Tuyền đón lấy quả bỏng hết sức chuyên nghiệp, ném qua lại trên hai tay, sau đó dùng ánh mắt kiêu ngạo đáp lời.
Ngồi ở hàng ghế phía trên cùng những cô bạn trong lớp mình, ánh mắt Kịch San San mơ hồ như chẳng thể tập trung. Người ta nhiệt tình cổ vũ cho những nam sinh dưới sân bao nhiêu thì cô càng tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ ngần ấy. Trên khuôn mặt thực sự không một chút vui thích.
“Mạc Đông Tuyền tuyệt quá !”
“Xem anh ấy chơi bóng đi, thật tuyệt vời.”
Ôi những thứ âm thanh ing ỏi dội vào tai khiến Kịch San San muốn phát điên, nhất là trong đó luôn xuất hiện ba từ “Mạc Đông Tuyền” thật đáng ghét.
Kịch San San dùng tay bưng kín tai mình lại, cặp mắt nhắm nghiền. Cô lắc lắc đầu như muốn phản kháng sự nào nhiệt xung quanh.
“Ai vậy ? Là Diệp Tử Thông phải không?” Một giọng nữ bên cạnh Kịch San San thốt lên đầy kinh ngạc.
Mặc dù không đang trong cảnh đầu óc rối loạn, nhưng sau khi nghe thấy ba từ “Diệp Tử Thông” tâm trạng Kịch San San liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Cô nhanh chóng hạ cánh tay đang bịt kín tai mình xuống, đôi măt mở từ từ nhìn theo hường mọi người đang theo dõi.
“có chuyện gì vậy?” Kịch San San dấu diếm những niềm vui trong ánh mắt, quay sang hỏi cô gái bên cạnh mình.
Cô bạn gái lắc đầu, nhìn Kịch San San bằng ánh mắt thất vọng.
“Giải lao ! Hết một hiệp rồi đấy.”
Cảnh tượng những nam sinh đang chơi bóng ngồi dạt vào một hàng ghế nghỉ ngơi, chẳng lẽ Kịch San San lại ngốc tới mức không hiểu là một hiệp đấu vừa kết thúc? Kịch San San cố gắng bình tĩnh, nhưng rồi vẫn cất lời bằng chất giọng dục giã hơn.
“ Tôi không hỏi chuyện đó, tại sao Diệp Tử Thông lại ở đây?”
“Rốt cuộc cậu là bạn gái của ai? Mạc Đông Tuyền hay Diệp Tử Thông?” Cô bạn không trả lời câu hỏi của Kịch San San, tỏ ra vô cùng bất mãn.
“Việc đó thì liên qua gì tới câu hỏi của tôi?” Kịch San San mạnh miệng phản kích.
“Vậy cậu xuống đó xem đi, tôi cũng ở trên này, làm sao hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra được.”
Kịch San San nghe chưa hết câu đã vùng vằng đứng dậy, vứt lại cho cô bạn bên cạnh một cái nguýt dài rồi bước đi.
Xung quanh chỗ Diệp Tử Thông và Triệu Tường đang đứng là một vài nam sinh, nhưng Mạc Đông Tuyền lại ngồi cách đó một khoảng xa để theo dõi mọi việc. Sự xuất hiện của Kịch San San bên cạnh đám đông ấy khiến những cảm xúc trên mặt anh thay đổi.
Trên tay Diệp Tử Thông lúc này là vài ba cuốn sách dày cộm xếp chồng nhau, gương mặt có vẻ cười nhưng lại không cảm xúc.
“Tử Thông, tại sao cậu lại từ chối?”
Kịch San San chăm chú nghe hết câu nói của Triệu Tường, mặc dù không biết rõ trước đó đã có chuyện gì xảy ra.
“Từ lâu tôi đã không còn chơi bóng, mong cậu hiểu cho.” Diệp Tử Thông đáp lại Triệu Tường.
“Nhưng đây là cơ hội tốt.”
“Cậu xem đấy, tôi thực sự không quan tâm những việc ấy đâu.” Diệp Tử Thông nhún vai, một tay vỗ nhẹ tập sách đang nằm gọn trong tay mình. “Với tôi bây giờ những thứ này là quan trọng nhất.”
Triệu Tường thở dài bất lực, biết rõ sự cương quyết trong ánh mắt Diệp Tử Thông đành từ bỏ ý định của mình.
Diệp Tử Thông nhanh chóng bước ra khỏi đám đông, một mạch bước nhanh về phía thư viện. Sau khi đám đông giải tán, từ đằng xa Mạc Đông Tuyền chỉ còn thấy một mình Kịch San San vẫn đứng đó như trời trồng.
Rốt cuộc có chuyện gì? Chỉ cần liên quan tới Diệp Tử Thông, bằng giá nào Kịch San San cũng phải làm rõ.
Kịch San San chạy tới nắm lấy tay Triệu Tường, ánh mắt vẻ chờ đợi. Cô hỏi anh.
“Chuyện anh vừa nói với Diệp Tử Thông, thực ra là thế nào?”
“Chuyện này…!” Triệu Tường đắn đo. “Thôi được, cô đi theo tôi.”
Trong phòng thay đồ, Triệu Tường và Kịch San San đứng đối diện nhau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Kịch San San hỏi.
“Trước đây Diệp Tử Thông từng là đội trưởng đội bóng rổ trường Thiên Ngôn, nhưng sau đó không hiểu nguyên do gì cậu ấy đã rút lui và không còn chơi bóng nữa.”
“Vậy thì sao?” Kịch San San cảm tưởng ruột gan mình đảo lộn nhau, liên tục thối thúc.
“ Sắp có cuộc thi bóng rổ cấp thành phố, câu lạc bộ đã đề nghị cậu ấy tham gia.” Triệu Tường lắc đầu, tỏ ra bất lực. “Diệp Tử Thông là một người xuất sắc, nếu có cậu ấy, nhất định chức vô địch sẽ thuộc về trường chúng ta.”
Thực tế nghe tới đó, đầu óc Kịch San San vẫn mụ mẫm chưa hiểu ra vấn đề. Rõ ràng những gì Triệu Tường vừa nói vẫn chưa thể làm thỏa mãn nối dằn vặt trong người cô.
Trận bóng thứ hai, Mạc Đông Tuyền thức sự không thể tập trung, thay vì sử dụng hết khả năng của mình thì anh lại mãi dõi theo cái bóng Kịch San San đang chậm rãi bước từ khu thể thao trong thư viện, trong người cảm giác nhức nhối. Chính anh cũng không định nghĩa được những xúc cảm ấy là gì và bắt nguồn từ đâu, nhưng một linh cảm cho thấy rõ, giữa Kịch San San và chàng trai ấy vốn không được bình thường. Nhưng tại sao thấy họ bất thường, chính anh lại không vui?
Chiều nay trong thư viện thực sự heo hút người, một mình Kịch San San đứng giữa sảnh lớn càng trở nên trơ trọi hơn.
Rốt cuộc Diệp Tử Thông đang ở đâu? Kịch San San đưa ánh mắt ra xung quanh tìm kiếm.
Theo như cái nhìn trực quan của mình, trong mỗi câu nói của Triệu Tường, Kịch San San thấy rõ một ý niệm : bóng rổ là thứ Diệp Tử Thông yêu thích. Cô không quan tâm tới môn thể thao ấy, nhưng sẽ là ngoại lệ nếu nó còn là thứ được anh che dấu trong lòng.
Dù vắt hết óc trong cái đầu kém thông minh của mình để suy nghĩ, cuối cùng Kịch San San vẫn không hiểu tại sao Diệp Tử Thông lại từ bỏ thứ gọi là đam mê đó. Cảm xúc ấy không thôi dằn vặt tâm can cô.
Kịch San San tiến sát lại chiếc bàn Diệp Tử Thông đang ngồi, tỏ ra vui vẻ khi ngồi vào chiếc ghế dối diện anh. Sự xuất hiện của cô chỉ dụ dỗ được một cái nhìn duy nhất trong cặp mắt Diệp Tử Thông, sau đó anh lại cúi đầu xuống tập trung cao độ với cuốn sách.
Hôm nay tâm tình Kịch San San có nhiều thay đổi, và một lẽ, cô tới đây không để chọc giận anh.
Kịch San San vòng hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn, ngồi bất động nhìn vào gương mặt Diệp Tử Thông. Ngay từ đầu anh đã có ý định không quan tâm cô, mặc cho cô nổi nóng. Nhưng hôm nay cô không nổi nóng, thay vào đó là một sự dịu dàng đến khó hiểu. Tai anh thu nhận hết toàn bộ mọi nhịp thở không đều của cô, cả ánh mắt cô vừa tinh nghịch vừa sâu thẳm, nó mơn trớn mỗi tế bào trên cơ thể anh.
Có những khi, dù con người ta có mạnh mẽ và kiên định tới đâu, lí trí vẫn không thể thắng nổi bản năng, mà Diệp Tử Thông cũng chẳng là ngoại lệ. Anh hất ánh nhìn lên gương mặt Kịch San San, hỏi cô.
“Cô muốn đọc sách gì?”
“Tôi tới đây không phải để đọc sách.” Kịch San San đáp lời. “Tôi muốn anh đọc cho tôi nghe.”
“Cô không có mắt sao?” Diệp Tử Thông lạnh nhạt.
“Có, mắt tôi đẹp thế này cơ mà.” Nụ cười trên môi Kịch San San tươi rói, lại được phụ họa theo bởi một cái nháy mắt dành cho Diệp Tử Thông. “Hôm nay mắt tôi bận rồi, nó không thể đọc sách được, nó phải nhìn Diệp Tử Thông thật kĩ.”
Ai nói Kịch San San ngốc, thật chưa hiểu hết con người cô. Mỗi ngày tiếp xúc với Diệp Tử Thông, miệng lưỡi Kịch San San càng trở nên dảo hoạt và phong tình. Đối diện với thứ tình cảm ngốc nghếch và ngang ngược đó, Diệp Tử Thông chỉ nở một nụ cười trên khóe môi. Chính anh cũng không hiểu, từ bao giờ đứng trước cô, bản thân lại khó kiểm soát như thế này.
“Đồ ngốc ! Muốn nghe đọc sách thì trả tiền phí đi.” Diệp Tử Thông đòi hỏi.
Kịch San San đập bàn tay trắng trẻo của mình vào lòng bàn tay Diệp Tử Thông đang đưa ra, cười ranh mãnh. Bàn tay cô như lọt hẳn vào tay anh, chỉ cần anh nắm lại, tưởng như sẽ không thể tự thoát ra được nữa.
“Anh muốn trả tiền phí thế nào? Hay tôi lại cắn cho anh một miếng nhỉ?” Kịch San San giả bộ suy nghĩ, cặp mắt to tròn càng trở nên lấp lánh hơn.
“Vậy cũng được, cô trả thì tôi sẽ nhận.” Diệp Tử Thông vui vẻ gật đầu.
Kịch San San thật không nghĩ Diệp Tử Thông lại có lúc tán thưởng sự lém lỉnh của mình, ngay lập tức gương mặt đơ ra. Tại sao vậy? Mỗi lần anh lạnh nhạt, thờ ơ thì cô càng cố chấp, ương ngạnh. Đến lúc anh cố tình buông tay chịu trói, cô lại ngượng nghịu rút lui. Đối diện với ánh mắt dạt dào của Diệp Tử Thông, Kịch San San cảm thấy lồng ngực mình khó thở. Cô càng nghĩ, càng không hiểu được chính bản thân mình.
“Diệp Tử Thông ! Anh đã bao giờ thực sự thích một cái gì chưa?” Kịch San San cố lấy lại bình tĩnh, nói chuyện một cách nghiêm túc. Cái nghiêm túc bất thường ấy của cô vô tình khiến Diệp Tử Thông thay đổi sắc mặt, anh chỉ cười trừ.
“Tại sao cô lại hỏi chuyện này?”
“Vì tôi là bạn gái của anh.” Kịch San San nói.
« Tôi cho phép bao giờ ? » Diệp Tử Thông hất giọng, nét mặt lạnh lùng hơn. “ Cô có biết trở thành bạn gái của tôi vất vả thế nào không?”
“Tôi không sợ vất vả.” Kịch San San đáp.
“Nhưng có thể cô sẽ bị tổn thương.”
“Nếu tổn thương vì anh, tôi can tâm.”
Nói với Kịch San San, càng đưa ra lĩ lẽ cô ta càng cãi cùn. Nhưng không hiểu từ bao giờ, cái cách cãi cùn ấy Diệp Tử Thông lại cảm thấy rất đáng yêu.
Diệp Tử Thông cố tình dừng câu chuyện khiến mình khó xử ấy lại, nói với Kịch San San.
“ Là con người, ai lại không từng thích một thứ gì đó chứ? Tôi cũng vậy, tôi không phải là ngoại lệ.”
“Vậy rốt cuộc thì anh thích cái gì?” Kịch San San cướp lời.
“Tôi thích cái này !” Diệp Tử Thông gõ nhẹ từng ngón tay xuống bìa sách, mỉm cười. Nhìn vào nét mặt ngây ngô của Kịch San San, anh hỏi tiếp. “ Sở thích của tôi quá tầm thường so với sở thích của cô sao?”
“Đúng vậy !” Sau một hồi suy nghĩ, Kịch San San gật đầu. Trong ánh mắt cô, có một thứ gì đó khiến nụ cười trở nên gượng gạo hơn. “So với Diệp Tử Thông, những cuốn sách ấy vô cùng tầm thường.”