Vào một buổi sáng thứ tư đầu tháng tám, vụ xử Connie Garrett kiện công ty ô tô quốc gia bắt đầu. Bình thường, một vụ như vậy chỉ chiếm một hai dòng trên báo chí, nhưng vì Jennifer Parker đại diện cho bên nguyên đơn, nó được giới báo chí chú ý đặc biệt
Patrick Maguire ngồi ở bàn bị đơn, xung quanh là một đội trợ lý trong những bộ com-lê màu xám bảo thủ.
Công việc lựa chọn đoàn hội thẩm bắt đầu. Maguire tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn như thờ ơ nữa vì ông ta biết rằng Connie Garrett sẽ không xuất hiện ở tòa.
Cảnh một cô gái xinh đẹp bị cụt hết chân tay sẽ là một sức ép tình cảm rất mạnh đôi với đoàn hội thẩm - nhưng cô ta sẽ không đến và do vậy không có sức ép nào hết.
Lần này, Maguire nghĩ, Jennifer Parker đã tự chuốc lấy thất bại.
Đoàn hội thẩm đã được lựa chọn xong và vụ án bắt đầu. Patrick Maguire đọc bài diễn văn mở đầu và Jennifer phải thừa nhận ông ta rất khôn ngoan. Ông ta nói rất dài về số phận bi thảm của cô gái trẻ đáng thương Connie Garrett, về những điều mà chính Jennifer định nói và bằng cách ấy dập tắt cơn lốc tình cảm mà cô định sử dụng để tấn công bên bị. Ông ta nói sang vụ tai nạn, nhấn mạnh đến việc Connie Garrett bị trượt chân trên băng, và người lái xe vận tải không có lỗi gì hết.
- Bên nguyên yêu cầu các vị, thưa quý ông quý bà; cho cô ta được hưởng một khoản tiền bồi thường là năm triệu đô la? - Maguire lắc đầu hoài nghi, - Năm triệu đô la? Các vị đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy chưa. Tôi thì chưa bao giờ. Hãng của chúng tôi có những khách hàng giàu có, nhưng tôi muốn nói để các vị biết trong suốt những năm tháng hành nghề luật của tôi, tôi chưa từng thấy một triệu đô la - thậm chí nửa triệu cũng chưa.
Ông ta có thể thấy qua khuôn mặt của các hội thẩm viên rằng họ cũng chưa từng thấy số tiền như vậy.
- Bên bị sẽ đưa tới đây các nhân chứng và họ sẽ nói cho các vị rõ tai nạn đó xảy ra như thế nào. Và đó đúng là một vụ tai nạn. Trước khi chúng ta kết thúc, chúng tôi cho các vị thấy Công ty ô tô quốc gia không có lỗi gì trong chuyện này. Các vị sẽ để ý thấy rằng người kiện, cô Connie Garrett không có mặt ở tòa hôm nay. Luật sư của cô ta đã báo cho chánh án Silverman rằng cô ta không đến được. Connie Garrett không có mặt trong phòng xử án này như cô ta đáng lẽ phải có mặt, nhưng tôi có thể nói cho các vị biết cô ta ở đâu. Ngay bây giờ khi tôi đang đứng đây nói chuyện với các vị, Connie Garrett đang ngồi nhà nhẩm tính số tiền mà cô ta nghĩ các vị sẽ dành cho cô ta. Cô ta đang chờ điện thoại réo, và luật sư của cô ta báo rằng cô ta sẽ được bao nhiêu triệu đô la.
Các vị và tôi đều biết rằng khi có một vụ kiện tai nạn liên quan tới một công ty lớn - dù gián tiếp đến đâu nữa - lập tức sẽ có những người nói: công ty đó giàu có thế cơ mà. Họ có thể trả được. Hãy đòi một khoản tiền bồi thường thật lớn.
Patrick Maguire dừng lại.
- Connie Ganett không có mặt trong phòng xử án hôm nay vì cô ta không dám dàn mặt với các vị. Cô ta biết việc mình đang đòi hỏi là vô đạo lý. Được rồi, chúng ta sẽ không dành cho cô ta một xu nào để làm bài học cho những kẻ định làm như vậy trong tương lai. Một người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nếu các vị trượt chân trên một tảng băng ngoài phố, các vị không thể đổ lỗi cho ông anh lớn về điều đó. Và các vị cũng không nên cố đòi năm triệu đô la từ ông anh đó. Xin cám ơn.
Ông ta quay lại để cúi chào Jennifer và bước về bàn bị đơn, ngồi xuống đó.
Jennifer đứng lên và tiến đến gần đoàn hội thẩm. Cô ngắm nhìn khuôn mặt họ, cố đánh giá ấn tượng mà Patrick Maguire gây ra cho họ.
- Đồng nghiệp đáng kính của tôi đã nói với các vị rằng Connie Garrett sẽ không có mặt tại phòng xử án trong thời gian xét xử. Điều đó đúng. - Jennifer chỉ tay về phía khoảng trống ở bàn nguyên đơn. - Đó là chỗ đáng lẽ Connie Garrett đang ngồi nếu cô ấy ở đây. Không phải trên chiếc ghế đó đâu. Cô sẽ ngồi trên một chiếc xe đẩy đặc biệt. Chiếc xe mà cô ta sống trên đó. Connie Garrett sẽ không có mặt trong phòng xử án này, nhưng trước khi phiên tòa kết thúc, các vị sẽ có cơ hội gặp gỡ và làm quen với cô ta như tôi đã từng làm.
Khuôn mặt Patrick Maguire chợt lộ vẻ lo lắng. Ông ta vươn sang nói thầm với một trợ lý của mình.
Jennifer vẫn tiếp tục:
- Tôi đã lắng nghe ngài Maguire hùng biện và tôi muốn nói là tôi thật sự xúc động. Tôi thấy tim mình ứa máu vì thương xót cái công ty có số vốn hàng tỷ đô la đó bị tấn công một cách ác độc bởi người phụ nữ hai mươi tư tuổi không chân tay này. Người phụ nữ đó hiện đang ngồi ở nhà nóng lòng chờ đợi cú điện thoại báo cho cô biết, cô ta sẽ trở nên giàu có. - Giọng Jennifer chợt hạ hắn xuống. - Giàu có để làm gì? Để đi cửa hàng mua nhẫn kim cương cho bàn tay mà cô không có ư? Để mua giày nhảy cho cặp chân mà cô ta không có nốt ư? Để mua những bộ quần áo đẹp mà cô ta chẳng bao giờ mặc được ư? Hay mua một chiếc ô tô Rolls Royce để đến những bữa tiệc mà cô ấy không được mời? Hãy thử nghĩ xem cô ta sẽ được hưởng lạc thú gì với khoản tiền đó.
Jennifer nói rất nhỏ nhẹ và chân thành trong khi cặp mắt cô chậm rãi đảo qua các khuôn mặt của đoàn hội thẩm.
- Ngài Maguire chưa bao giờ thấy năm triệu đô la trong đời. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi có thể nói với các vị điều này. Nếu tôi đưa cho bất kỳ ai trong số các vị năm triệu đô la tiền mặt ngay bây giờ, và để đổi lại tôi yêu cầu cắt cụt cả chân tay vị đó, tôi không nghĩ lúc đó năm triệu đô la đã là nhiều…
Luật pháp trong trường hợp này là rất rõ ràng, - Jennifer giải thích. - Trong vụ xử trước đây mà bên nguyên bị thua kiện, bên bị đã biết có khuyết tật trong hệ thống phanh của ô tô của họ nhưng đã giấu điều đó. Làm như vậy là trái với pháp luật. Đó là cơ sở của vụ án này. Theo một bản nghiên cứu gần đây của chính phủ, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tai nạn xe cộ liên quan tới bánh xe, hệ thống phanh và điều khiển. Nếu các vị lưu ý một chút đến những con số này…
Patrick Maguire xem xét thái độ của đoàn hội thẩm. Ông ta là một chuyên gia về việc đó. Và khi Jennifer tiếp tục nói đến những con số thống kê, Maguire có thể nhận thấy các thẩm phán bắt đầu phát ngấy với phiên tòa này. Phiên tòa không còn nói về một cô gái bị nạn nữa mà về ô tô, hệ thống phanh, khoảng cách an toàn và những thứ tương tự như vậy. Cấc thẩm phán đã mất chú ý.
Maguire liếc nhìn Jennifer và nghĩ, cô ta không thông minh như lời đồn, Maguire biết rằng nếu ông ta cãi cho Connie Garrett, ông ta sẽ bỏ qua những con số và nhưng vấn đề kỹ thuật cơ khí, mà tập trung vào tình cảm của đoàn hội thẩm. Jennifer Parker lại làm hoàn toàn ngược lại.
Patrick Maguire lại ngồi ngả ra sau và tỏ vẻ thoải mái hơn.
Jennifer tiến đến gần bàn hội thẩm.
- Thưa ngài chánh án, xin phép tòa, tôi muốn đưa ra một tang vật.
- Tang vật gì vậy? - Chánh án Silverman hỏi.
- Khi phiên tòa này bắt đầu, tôi đã hứa với đoàn hội thẩm là sẽ giới thiệu họ với Connie Garrett. Vì cô ấy không thể tự đến đây được, tôi muốn cho phép giới thiệu một số hình ảnh của cô.
Chánh án Silverman nói, - Tôi không phản đối việc đó - Ông quay sang Patrick Maguire. - Luật sư cho bên bị có phản đối gì không?
Patrick Maguire đứng dậy, suy nghĩ thật nhanh Hình ảnh kiểu gì vậy?
Jennifer nói:
- Vài bức ảnh chụp Connie Garrett ở nhà ấy mà.
Patrick Maguire thật không muốn điều đó, nhưng dù sao thì những tấm ảnh của một cô gái tàn tật ngồi trong chiếc xe đẩy, cũng gây ít ấn tượng hơn là bản thân cô ta. Và cũng cần xem xét một lý do nữa: Nếu ông ta phản đối, ông ta sẽ mất sự thông cảm của đoàn hội thẩm.
Ông ta nói vẻ rộng rãi:
- Được thôi, xin cô cho xem.
- Cám ơn.
Jennifer quay sang Dan Martin và gật đầu. Hai người đàn ông từ hàng ghế cuối đẩy lên một màn ảnh di động và một chiếc máy quay phim rồi chuẩn bị chiếu.
Patrick Maguire đứng phắt dậy, ngạc nhiên.
- Chờ chút đã. Thế này là cái gì vậy?
Jennifer trả lời một cách ngây thơ:
- Đó là những bức ảnh mà ngài vừa đồng ý để tôi đưa ra đấy.
Patrick Maguire đứng đó, giận sôi người, Jennifer chưa hề nói gì đến máy quay phim cả. Nhưng bây giờ thì đã quá muộn để phản đối rồi. Ông ta gật đầu ra hiệu đồng ý và ngồi xuống.
Jennifer bố trí màn hình ở vị trí mà cả đoàn hội thẩm và chánh án Silverman đều có thể nhìn rõ.
- Chúng tôi có thể bắt đầu được chưa, thưa ngài chánh án?
Chánh án Silvennan gật đầu, và Jennifer bước tới chiếc máy chiếu 16mm, mở máy và hình ảnh bắt đầu hiện ra trên màn hình. Trong 30 phút sau đó không một tiếng động nào được nghe thấy trong phòng xử án.
Jennifer đã thuê một nhà quay phim chuyên nghiệp và một đạo diễn trẻ làm bộ phim này. Họ đã quay cảnh một ngày của Connie Garrett, và đó quả là một câu chuyện rùng rợn và trần trụi. Không cần phải tưởng tượng gì hết. Cuốn phim cho thấy cô gái trẻ cụt cả chân tay được nhấc ra khỏi gì giường vào buổi sáng, đưa vào nhà vệ sinh, được tắm rửa giống như một em bé mới đẻ được cho ăn, mặc quần áo… Jennifer đã xem bộ phim này nhiều lần, và giờ đây khi xem lại cô vẫn thấy cổ như nghẹn lại và nước mắt tràn đầy. Cô biết là đoàn hội thẩm và chánh án cũng có ấn tượng tương tự.
Khi cuốn phim kết thúc, Jennifer quay sang chánh án Silverman.
- Bên nguyên xin nghỉ.
Đoàn hội thẩm ra ngoài đã hơn 10 tiếng đồng hồ và mỗi tiếng trôi đi tinh thần Jennifer thêm sa sút. Cô đã chắc lời phán quyết sẽ được đưa ra ngay lập tức. Nếu họ cũng chịu ảnh hưởng của bộ phim như cô, có lẽ chỉ cần độ một hai tiếng là có thể kết luận vụ án được.
Khi đoàn hội thẩm ra ngoài, Patrick Maguire tức giận điên người, tin chắc là mình đã thua kiện và đã đánh giá Jennifer Parker quá thấp một lần nữa. Nhưng thời gian cứ trôi đi mà đoàn hội thẩm vẫn chưa quay lại Maguire lại bắt đầu hy vọng. Đoàn hội thẩm không cần phải mất nhiều thời gian đến thế để quyết định một vấn đề tình cảm như vậy. Chúng ta sẽ ổn cả thôi.
Họ càng tranh luận với nhau lâu, tình cảm của họ càng lắng xuống.
Gần nửa đêm, hội thẩm viên chính gửi một bức thư cho chánh án Silverman. Chánh án xem xét bức thư đó và nhìn lên.
- Xin mời cả hai luật sư đến gần bàn chánh án.
Khi Jennifer và Patriek Maguire đã đứng trước mặt ông, chánh án Silverman nói:
- Tôi muốn báo để hai vị biết điều này. Tôi vừa nhận được thông báo của đoàn hội thẩm. Họ hỏi, liệu họ có được phép dành cho Connie Garrett số tiền nhiều hơn khoản năm triệu đô la, mà luật sư của cô ta yêu cầu không?
Jennifer bỗng thấy choáng váng. Tim cô đập rộn lên. Cô quay sang nhìn Patrick Maguire. Trông ông ta mặt cắt không còn hạt máu.
- Và tôi đã nói với họ rằng, - Chánh án Silverman tiếp tục - Họ có quyền định ra bất cứ khoản tiền nào mà họ thấy là hợp lý.
Ba mươi phút sau đoàn hội thẩm trở lại phòng xử án.
Hội thẩm viên chính thông báo họ đồng ý với bên nguyên và cô ta được hưởng một khoản bồi thường là sáu triệu đô la.
Đó là khoản bồi thường thiệt hại cho cá nhân lớn nhất trong lịch sử bang New York.