Đứng trên tầng cao nhất cùng với Vinson William, Kaylin định đi xuống dưới cùng Zane nhưng ông lại giữ tay cô lại. Bằng một điều gì đó, trong ông cảm thấy không nên để cô gái này tiếp xúc với loại người như kia thì hơn.
- Cháu ở lại đây đi, xuống dưới đó sẽ không tốt chút nào. - Vinson nhắc nhở Kaylin, sau đó liền quay sang để hỏi thuộc hạ của mình - Tại sao thông tin cậu ta đến đây lại không truyền tới được ta?
Người vệ sĩ cũng không biết nói sao, anh lúng túng cuối cùng mới nói:
- Ông chủ, người của chúng ta không biết được việc hắn ta tới đây. Chỉ có thông tin trước đó như ngài đã biết, hắn ta muốn gặp ngài.
Nghe được lời từ thuộc hạ xong, Vinson trầm ngâm một lúc. Cuối cùng vẫn là quyết định đi xuống dưới.
Kaylin vội đi theo sau, cô vừa nhìn thấy Zane liền khựng chân lại. Nhìn anh chỗ nào cũng tỏa rõ sát khí nặng nề, đến cả khi đứng xa anh như vậy nhưng cô lại cảm thấy sự nặng nề, khó thở trong mình. Cô rõ ràng muốn đi về phía anh, nhưng đôi chân cứ như mọc rễ mà không bước đi. Chỉ đứng nép sau Vinson.
Cả hai bên khí thế đều chẳng nhường nhịn ai. Đôi bên giống như chỉ trực chờ bên còn lại manh động liền sẽ ra tay.
Ông Vinson đưa mắt nhìn lên bầu trời lúc này, ngoài việc tuyết đang phủ trắng thì dường như không nhìn thấy gì khác. Nhưng ông cũng biết rõ đương nhiên bản thân đang bị bao vây bốn phía. Những tay bắn tỉa còn đang nhắm sẵn vào ngực và đầu của ông. Chỉ có điều người lãnh đạo của chúng chưa ra lệnh, chính vì vậy mà họ không thể động thủ được.
Quay lại định bảo Kaylin vào trong nhà trước, nhưng cô lại buông tay khỏi vạt áo của ông. Còn viết vài dòng chữ nhỏ lên đó, đến khi ông đọc hiểu thì cô đã chạy đến chỗ của Zane lúc nào rồi. Đúng là cô chạy rất nhanh.1
Đứng bên cạnh Zane, anh liếc mắt nhìn cô. Chỉ là nhìn một cái nhưng cũng đủ làm Kaylin rùng mình. Còn chưa hiểu gì mà chiếc áo khoác trên người cô cũng bị ném xuống dưới đất. Cổ tay dần dần bị siết chặt đến nỗi khó hình dung được, sắc mặt cô cũng thay đổi rõ rệt theo đó. Ngoài việc nắm chặt cổ tay của cô thì Zane vẫn nhàn nhạt hướng mắt về phía Vinson.
Trong không khí lắng đọng như vậy, Vinson vậy mà đã lên tiếng trước:
- Không ngờ cậu còn có cả cô cháu gái nữa đấy. Tôi cứ nghĩ cậu chỉ có cháu trai, ai ngờ còn may mắn có cả cô cháu gái như này.1
Nghếch đầu, nhướn mày nhìn Vinson, Zane cũng đáp lại ông:
- Từ bao giờ ông nhiều chuyện như vậy nhỉ?
- Ah, để xem nào... Có lẽ là từ lúc biết cậu có quá nhiều vận may. Có lẽ là từ lúc đấy.
Cả hai bên nói chuyện đều có cảm giác hòa nhã không xung đột, nhưng bên trong thì đang rối rắm, chỉ trực chờ có cơ hội.
Nhưng ai ngờ, Zane lại xoay người để rời đi. Chính Vinson cũng không tin nổi điều đó. Hơn chục năm qua sống ẩn chính là vì không muốn thấy những tình cảnh như này, sẽ có chiến tranh và sau đó sẽ còn nhiều hệ lụy khác. Vậy mà không hiểu Zane bị sao mà lại rời đi trước trận chiến biết rõ lợi thế về bản thân mình.
- Cậu... không phải muốn “nói chuyện” với tôi à? - Vinson nheo mắt nhìn về phía Zane để hỏi.
Anh dừng chân lại, điều này làm Kaylin đi đằng sau anh cũng ngã vậy vào lưng anh.
- Có lẽ sau này sẽ còn nhiều thời gian hơn.
Lời nói này của Zane cũng như nhằm báo trước việc Vinson nên chuẩn bị kĩ hơn cho lần sau. Ông không rõ lắm, nhưng mấy năm qua việc Anthony phát triển mạnh đến không tưởng đều nhờ vào năng lực của Zane. Anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để dành phần thắng về cho mình, ngay cả chính người thân của anh nếu phản bội cũng đều có một kết cục giống như những ai dám đối đầu với anh. Thiết nghĩ có lẽ từ giờ ông cũng không cần sống ẩn thêm nữa, dù sao thì Zane đã gặp được ông hôm nay thì còn những ngày tháng sau này sẽ còn gặp nhau dài dài.
...
Quay trở về căn biệt thự cách lâu đài khoảng 50 mét. Thuộc hạ của Zane định thông báo cho anh một số chuyện, nhưng thấy Zane đang tức giận như vậy thì họ không muốn biến thành cái thớt, để anh giận cá chém thớt thì không hay chút nào.
Siết chặt cổ tay của Kaylin, kéo cô lên phòng mà đóng mạnh cửa lại.
Chưa gì liền đã ném cô một phát văng ra xa. Cả cơ thể cuộn tròn lại để giảm tránh thiệt hại cho cơ thể nhất. Ngay giây sau còn đáng sợ hơn như vậy. Kaylin còm bị cả một chiếc ghế lớn lao đến gần. Cô còn chẳng thể né kịp, sau khi va chạm với chiếc ghế mà cánh tay còn bầm tím, méo mó có lẽ còn bị gãy mất rồi. Cánh tay dần dần cũng có dòng máu chảy ra, cả một thân bên trái đều dính đầy máu.1
Cơ thể như gãy làm đôi, bản thân còn choáng váng mà mắt hoa hết cả lên. Kaylin không thể chống tay đứng dậy, càng không thể né được những gì mà Zane mang đến.
Nhưng cũng chẳng phải để Kaylin đứng dậy thì Zane đã túm lấy cổ cô, bàn tay anh siết chặt đến nỗi móng tay anh cũng ghim vào trong da thịt của Kaylin. Lồng ngực phập phồng, đến cả thở lúc này đối với Kaylin cũng thật sự quá khó khăn.
- Từ lúc nào một đứa như cô có thể vượt quá chức phận của mình?
Trong không khí bức bách như này, giọng nói đó càng khiến Kaylin khó chịu hơn. Cô lắc đầu nhưng căn bản cổ đang bị giữ chặt, bản thân thì chẳng thể giải thích được với Zane. Cả hai bên lúc này đều không có một tiếng nói chung.
Bịch!
Tiếng ném Kaylin vô cùng mạnh, khi cô đáp xuống bàn thì còn nghe rõ hơn như vậy. Bị anh túm tóc, gương mặt bầm tím giờ còn bầm tím nặng hơn. Hơi thở của cô cũng ngày càng nặng nề theo từng giây. Trước mắt cô cũng chẳng còn là một con người gì cả, thay vào đấy nó giống một con ác quỷ hơn. Cô bị đánh, còn dùng nhiều thứ khác để tra tấn hơn. Ngay cả khi Zane chĩa súng về phía cô, ánh mắt cũng chẳng còn chút suy nghĩ cho tương lai mà muốn bắn chết cô tại nơi này. Kaylin tuyệt vọng không biết làm sao, bàn tay nhỏ dính máu lết trên sàn, cô muốn bò tới chỗ Zane nhưng không sao tới gần anh được. Nước mắt hòa lẫn cả máu tươi, cảnh tượng thê thảm còn hơn cả việc bị bắn chết ngay.1
Đầu súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Kaylin, cô dường như buông xuôi tất cả mà bất động trên sàn. Ngay cả đến việc thở bây giờ đối với cô cũng đều khó khăn, chưa nói đến việc cô có thể gắng gượng chịu đực sức của Zane.
Tiếng súng nổ ra liên tiếp vô cùng nhức tai. Đến cả Keisha ở dưới cũng là lần đầu thấy Zane tức giận như vậy. Cô không nghĩ Kaylin chỉ gặp người đàn ông đó mà sẽ bị chết thê thảm tới như thế.
Ở trên phòng, đôi bàn chân còn chảy máu không khác gì cánh tay của Kaylin. Cô còn ôm lấy bụng của mình, dường như nơi nào trên cơ thể cô cũng đều có vết thương. Khẩu súng cũng vứt trước mặt cô, con người kia vậy mà còn đi đến túm cổ cô ngửa lên.1
Anh không bắn chết cô nhưng lại dày vò cô còn hơn cả cái chết. Kaylin như con cá đuối nước, nước mắt cũng đã khô cạn cả. Đưa bàn tay còn lại muốn ôm lấy anh nhưng bản thân đến việc điều tiết nhịp thở còn khó, cô hiện tại đã chẳng thể làm được gì.
Bộ váy trắng không biết từ bao giờ đã nhuộm sang màu đỏ. Chỉ còn đọng lại vài nốt trắng li ti, nhìn giống như những nốt chấm bi nhỏ vậy.
Nhìn cô cảm thấy còn đáng thương hơn cả một kẻ vô gia cư, có lẽ họ còn sung sướng hơn cô biết bao. Trong khoảng thời gian nhỏ, cô đã muốn chết đi, nhưng cô lại nghĩ đến lời hứa cũ, cô vẫn đang lung lay bởi cả hai bên.
Cắn răng ngước lên nhìn Zane. Cánh tay bị gãy không thể đưa lên được. Chỉ còn tay phải cố đưa lên, cô dùng ngôn ngữ kí hiệu để cầu xin anh lần cuối. Chỉ mong anh buông bỏ, tha cho cô lần này. Nhưng Zane lại không hiểu, anh còn giữ chặt lấy người cô, hơi thở từ anh truyền sang còn khiến Kaylin cảm thấy sốc nhiệt. Nụ hôn của anh đều vô cùng đau, có lẽ còn đau hơn mọi lần khác. Cả người bị siết chặt trong vòng tay của anh, máuu càng chảy ra nhiều hơn. Kaylin nhắm tịt mắt, không biết từ bao giờ cô còn bất động không có thêm điều gì khác. Chính ngay cả khi rơi bỏ khỏi môi của Kaylin, nó chẳng còn là nước bọt, thay vào đó là màu máu đỏ thì đúng hơn.1
Kaylin hiện tại không biết còn sống hay đã chết, chỉ là nhìn cô còn khó miêu tả hơn cả một người bị bắt lao động khổ sai nhiều năm. Cơ thể nhỏ chảy máu thấm cả sang người Zane.
Anh đưa tay đến trước mặt Kaylin, cuối cùng vẫn buông bỏ. Chỉ có tiếng gào lớn khiến ngay cả thuộc hạ đứng bên dưới cũng cảm thấy bản thân bị lung lay.
Hít một hơi thật sâu, anh lại bế Kaylin lên. Dường như lần bế này đều có chút quen thuộc. Anh đưa cô ra ngoài, đến ngay cả bản thân anh còn đang cảm thấy mình giống như một tên ngu mà đi cứu cô.1
Vừa nhìn thấy Zane xuống còn bế thêm Kaylin, Keisha vậy mà cũng hiểu ý mà bảo người chuẩn bị xe. Chiếc xe vừa đến thì Zane cũng ngồi lên xe. Chính bản thân anh còn tự lái xe để phóng đi. Điều mà hơn chục năm nay anh đã không làm như vậy. Kaylin ngồi ghế lái phụ bị di chuyển va đập nhưng anh cũng chẳng quan tâm. Chỉ biết lao giữa con đường lớn để đi đến bệnh viện. Càng nhìn về con đường, trong ánh mắt anh vẫn hiện lên ngọn lửa, nó không phải là tức giận, nó giống như đang mường tượng lại chuyện cũ gì đó mà thôi. Không biết trong bao lâu, anh vẫn điên cuồng lao trên đường lớn, các phương tiện đi lại cũng phải né anh ra để tránh những trục trặc không hay.