Từng ngày một, Kaylin đều mong để đến cuối tuần. Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn đồ cho bản thân mặc dù cô chẳng có nhiều đồ. Chỉ có mấy đồ cần thiết như thuốc uống thì cô phải mang theo.
Cả một ngày Kaylin cứ ngóng Zane về để được đi. Chưa bao giờ cô ngóng anh tới vậy. Có điều Zane vẫn chưa về làm Kaylin cứ ngóng mãi.
Đi ra ngoài trong lúc chờ đợi anh về thì cô còn ngồi nghịch tuyết. Mùa đông này tuyết rơi trắng xóa mà còn mềm nữa. Kaylin ngồi chơi mà không để ý xung quanh.
Cho tới khi Finnegan lên tiếng chào người kia thì cô mới giật mình quay lại nhìn lên.
- Ông chủ. Lão đại vẫn chưa về, ông có cần gì để cháu truyền đạt lại cho.
- Không cần, đợi thằng bé về rồi ta tự nói là được. - Ông Anthony lắc đầu, giọng nói khàn khàn nói.
Kaylin vừa nhìn thấy cha của Zane thì liền chống tay đứng dậy cúi chào ông. Không biết là do di truyền hay sao nhưng nhìn cha của Zane thì cũng khiến cô rùng mình.1
- Có muốn nói chuyện với ta chút không?
Trong không khí giá lạnh của mùa đông, giọng nói của một người lãnh đạo uy nghiêm làm Kaylin cảm thấy lo lắng. Cô ít khi được gặp cha mẹ của Zane nhưng mỗi lần gặp đều cảm thấy sự áp đặt từ phía họ lên người cô. Dù chẳng biết rõ nhưng cô không dám nhìn họ quá lâu.
Chỉ gật đầu sau đó khập khiễng đi ngay sau lưng ông để đi vào trong. Gene của Anthony cũng tốt quá rồi đấy, ngoài cái nhan sắc và chiều cao vượt trội thì còn là cái khí chất ít ai có. Dù là đứng ở đâu thì cũng tỏa ra khí chất vương giả khiến nhiều người phải kiêng nể, trong đấy có Kaylin.
Ngồi đối diện với ông trong sảnh lớn, Kaylin bứt rứt ngồi im không dám nhìn ông. Phải cho tới khi ông lên tiếng trước thì cô mới dám nhìn về phía ông.
- Nghe nói thẳng nhóc kia nó làm cháu khó chịu hả?
Nhưng câu hỏi của cha Zane lại khiến Kaylin lặng thing không biết nên trả lời thế nào. Cô đâu dám nói gì về Zane, đã vậy người đặt ra câu hỏi đó lại là cha của anh nữa.
Vì thế biểu cảm còn đề phòng, sợ hãi của Kaylin thì ông Anthony đã đưa tờ giấy với bút cho cô. Còn kèm lời nhắn nhủ để cô bớt sợ hơn: . truyện ngôn tình
- Yên tâm, ta là người biết phải trái đúng sai.
Cầm tờ giấy trên tay, Kaylin ngập ngừng mãi mới cầm bút lên để viết. Cô vừa viết rồi còn thi thoảng ngẩng lên nhìn ông với ánh mắt lo lắng.
Cũng phải thôi vì trước mặt là người sinh ra con ác quỷ kia mà, làm sao cô không sợ cho được.
Viết xong vẫn còn phai đắn đó trước khi đưa cho ông.
“Là do cháu không nghe lời thôi ạ.”
Cầm tờ giấy lên lướt qua, gương mặt của ông cũng thoáng lên nụ cười nhạt. Ông vẫn là thấy Kaylin còn sợ con trai ông hơn cả ông. Đúng hơn thì chắc có lẽ đối với Kaylin ở thời điểm hiện tại thì Zane đã ăn sâu vào trong tâm trí của cô, dù có mặt hay không có mặt lúc này thì anh vẫn mang đến cho cô sự sợ hãi vô hình. Chính vì thế mà dù thế nào thì cô vẫn không dám nói thẳng tuột ra.
Đi đến gần chỗ Kaylin, ông đứng đấy còn đặt tay lên vai Kaylin làm cả người cô run thấy rõ.
- Thằng bé ấy mà, nó xấu tính từ lúc mới sinh ra. Vẫn là cần có người dạy dỗ. Mà người đó thì cũng không phải là ta được rồi. Từ bé dù có phạt nó thì nó cũng chẳng sợ ai cả.1
Kaylin vừa ngước lên nhìn còn vừa nghe ông nói. Có điều cô nhìn thấy được trong mắt ông vẫn còn ưu ái cho đứa con trai độc tôn của ông. Kaylin biết dù cô có nói những việc làm tồi tệ của Zane đối với cô thì cô cũng sẽ chẳng nhận được sư giúp đỡ từ ông đâu nên cô vẫn là phải kiệm từ ngữ lại.
- Cháu có muốn dạy dỗ nó giúp ta không?1
Chỉ một câu hỏi làm Kaylin ngạc nhiên còn hoang mang mà nhìn ông. Rõ ràng chính ông còn nói ông không dạy dỗ được Zane, vậy mà còn bảo cô dạy dỗ anh? Cô mà dạy dỗ được anh thì cuộc sống lúc này của cô cũng không đến nỗi như địa ngục thế này rồi.
- Ta vẫn còn phải trả nợ cho người bạn của ta nữa. Vì vậy nên cháu...
Còn chưa nói xong thì chiếc xe Ferrari đen lao vào trong sân làm Kaylin và cả ông đều ngoảnh ra để nhìn.
Biết rõ cuộc đối thoại này để cho thằng con trai xen vào thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho Kaylin vì thế mà ông chỉ cười nhạt đưa tay xoa đầu cô rồi quay lại chỗ ngồi cũ.
Đến khi Zane vừa vào thì Kaylin đã đứng ở ngoài cửa để chào anh về. Chỉ đi lướt qua thôi nhưng Kaylin cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh đang nhìn về phía cô.
- Cha đến đây có việc gì? - Zane ngồi về chỗ Kaylin vừa nãy ngồi mà lạnh nhạt hỏi.
Trước mặt là hai con người đều máu lạnh như nhau. Có điều một kẻ đã lui về sau để trợ giúp cho con người trẻ tuổi kia. Nhưng nhìn thế nào lại thấy hai người bây giờ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
- Không gì cả, đến để nói chuyện bình thường thôi. Không lẽ ta bị cấm đến đây?
- Tùy người.
Zane không muốn dành quá nhiều thời gian cho mấy việc nhảm nhí. Biết rõ là cha đến không phải để gặp anh, chỉ là anh cũng chẳng có cớ gì để đuổi ông đi. Cứ thế mà hai người cứ ngồi đó khá lâu, phải đến khi Dashiell đến thông báo là đã chuản bị xe để rời đi thì khi đó ông Anthony mới ra về.
Trước khi đi vẫn còn nhắn nhủ với Kaylin khi nào gặp khó khăn có thể bảo với ông. Nhưng việc này lại khiến cô sợ hơn. Con người đằng sau khi kia còn đang nhìn cô như camera giám sát khiến cô cứng người lại không dám ngoảnh lại.
Nhưng chẳng cần đợi cô phải làm gì thì Zane đã kéo cô ngã ngửa về phía anh. Nằm gọn trong lòng Zane làm Kaylin cảm thấy bé nhỏ hơn. Mi mắt cô khẽ run mỗi lần chớp mắt. Anh chỉ đưa tay xoa đầu cô nhưng lại khiến đầu cô xù lên còn rối bù xù.1
Mặt cô cứ ngơ ngẩn ra không thể hiểu được hành động của anh. Đến tận khi Zane cướp mất đi dưỡng khi từ miệng khiến cô mới phản ứng lại. Nắm chặt lấy hai tay áo của anh mà nhắm tịt mắt lại. Cô cũng không biết việc này là gì, dù đã nhiều lần như vậy nhưng cô vẫn chưa thể quen được. Đã vậy mỗi lần hôn cô còn phải tùy theo tâm trạng của anh nữa. Mỗi lần anh tức giận thì giống như mọi sự bực tức đều dồn vào nụ hôn khiến Kaylin cảm thấy mình như sắp bị nghiền nắt ra vậy. Đầu lưỡi anh cũng không có quy luật nhất định, chỉ tùy ý di chuyển làm Kaylin khó thở đến đó bừng mặt.
Những lúc như này thì chỉ có thể đợi đến lúc Zane thỏa mãn mà buông ra, hoặc là có chuyện gì gián tiếp khiến nụ hôn phải dừng lại, nếu không thì nó sẽ như vậy mãi và đến tận khi Kaylin ngất thì mới thôi. Nhưng thật may là lần này Zane còn kịp buông để Kaylin có thể điều hòa nhịp thở hơn.
Mà mỗi lần Zane hôn xong lại đẩy bỏ Kaylin sang một bên như thể cô hết giá trị lợi dụng rồi vậy. Nhìn gương mặt đờ đẫn của Kaylin cũng thấy rõ được sự bất lực trong cô. Chỉ biết thở dài mà ngồi đấy năm, mười phút rồi mới đi lên phòng để xem Zane có cần cô sắp xếp đồ cho hay không.1