Sau khi thu xếp xong hành lý, mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Mà cũng chỉ có mình Kaylin mang theo đồ như quần áo hay thuốc uống mà thôi. Còn Zane hay thuộc hạ của anh đều chỉ đi người không. Chính vì đi đến đâu thì sẽ có người sắp xếp đồ đến đó nên họ không phải mang theo đồ.
Ngồi trên xe, Kaylin vì buồn ngủ mà cứ gật gù mãi. Suýt chút nữa thì ngả về phía Zane nên cô đã phải dùng tay bấm vào da thịt để cảm nhận được sự đau đớn, để rồi không bị buồn ngủ quá.
Cho đến khi lên máy bay, Zane còn mất bình tĩnh mà lôi Kaylin vào căn phòng. Anh thô bạo hôn cô mà chẳng để ý đến tâm trạng của cô ra sao.
Kaylin rất đau, cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng có ích lợi gì. Lúc nào cũng vậy, anh cứ như con thú mà chẳng có điểm dừng.
Nhưng hiện tại Kaylin rất buồn ngủ, bàn tay đang đặt trên ngực anh cũng buông lỏng xuống. Cơ thể cũng dần yên đi. Zane biết rằng Kaylin đã ngủ nhưng anh vẫn chẳng thôi đi mấy trò đùa hành hạ cơ thể của Kaylin. Cứ làm cho tới khi anh thấy thỏa mãn, sau đó mới ôm cô để ngủ. Xung quanh còn thoang thoảng mùi máu tanh, chính bởi vì Zane cắn mạnh tới nỗi Kaylin bị chảy máu. Cảm giác như răng anh có nọc độc vậy. Chỉ chạm nhẹ cũng đỏ lên, đến khi cắn thật liền thâm tím rồi chảy máu đến ghê người.
...
Đến khi tỉnh lại thì máy bay vẫn chưa hạ cánh. Căn bản vì ở hai châu lục khác nhau, thời gian đi vẫn là khá dài nên dù Kaylin tỉnh ngủ rồi thì vẫn chưa đến nơi.
Còn định di chuyển thì thấy cổ mình đau nhức, mà cả người cô cũng đều bị giữ chặt không thể di chuyển được.
Dù cảm thấy rất đau nhưng cô lại chẳng thể làm gì được. Cả người đều run run, nức nở nhưng không dám gây ra tiếng động. Mọi thứ đều phải giữ im lặng tuyệt đối vì cô sợ Zane sẽ bị đánh thức bởi mình.
Chờ rất lâu, cô muốn quên đi cảm giác đau rát trên cổ nên đành phải cắn môi chịu đựng. Thi thoảng ngước lên nhìn Zane. Từ cuống họng anh cho tới gương mặt lấp ló kia. Tất cả đều theo chủ nghĩa hoàn hảo. Chỉ có điều ở cổ của anh cũng có vết sẹo khá dài. Nhìn thôi cũng biết là đau rồi.
Kaylin thầm nghĩ anh chỗ nào cũng có sẹo, dường như những vết sẹo đó đã chiếm lấy 60% cơ thể của anh luôn rồi. Cũng thật là đáng sợ. Không biết anh đã phải trải qua những gì để rồi phải có những vết sẹo sâu, còn dài như thế này nữa.
Còn đang chăm chú suy nghĩ thì người đàn ông này cũng đã mở mắt. Cảm giác như anh không hề ngủ, cứ như chỉ nhắm mắt cho có thôi vậy.
Vừa nhìn xuống, đối diện với cặp mắt ngọc trai của Kaylin khiến cô chớp chớp mắt vài cái, sau đó liền vội vào cụp mắt xuống ngay.
Cứ nghĩ Zane sẽ như buổi sáng nay thôi, ai ngờ anh lật ngửa người cô ra, ép cô phải ở dưới thân mình. Lúc này Kaylin mới thấy được sự nguy hiểm trên chiếc máy bay này.
- Tỉnh rồi thì hoàn thành nốt chuyện thôi.
Vừa nói xong, Zane liền giữ chặt lấy cổ của Kaylin để cưỡng hôn cô. Đầu lưỡi đều thô bạo làm Kaylin phải mím chặt môi. Cô dù thế nào cũng vẫn sợ mấy điều này, chỉ nghĩ đến cũng khiến cô rùng mình rồi. Chính vì vậy mà dù Zane có đánh cô đến đâu thì cô vẫn muốn chống cự lên hàng đầu trước đã.
Nhưng Kaylin có thể là đối thủ của Zane được sao? Đến cuối vẫn bị anh ép như máy ép sinh tố vậy.
Cả cổ đều bị anh dày vò, đến cả chiếc váy cũng bị anh xé toạc ra.
Kaylin sợ run người, cô muốn trốn thoát khỏi anh. Cảm giác thật giống như ba gã kia, đều đáng sợ khiến cô ớn lạnh.
Thậm chí anh còn đang muốn tấn công cả có thể nhỏ bé kia. Nhưng chiếc máy bay đột nhiên bị rung lắc mạnh. Khiến Kaylin sợ hãi mà bất giác túm chặt lấy áo của Zane.
Cô thu nhỏ lại trong lòng anh, đồ vật xung quanh đều di chuyển. Thậm chí ngay cả Zane phải giữ chặt xuống sàn nhà nếu không cũng bị đổ ngã theo.
Cho tới khi kết thúc, anh liền đẩy mạnh Kaylin sang một bên. Ngay sau đó liền đi ra ngoài để xem xét tình hình.
Bên phía ngoài, Finnegan đang nhíu mày trước hệ thống tự động lái. Dashiell đang tìm ra lỗ hổng mà khiến máy bay vừa rồi gặp trục trặc.
Chưa cần biết vì sao lại có chuyện như vậy, Zane liền hạ lệnh:
- Mở rộng phạm vi, tìm nơi hạ cánh ngay lập tức.
Finnegan nghe vậy liền gật đầu kêu rõ. Anh cần xem trên bản đồ điện tử. Nơi này gần với biên giới Ấn Độ. Phía hệ thống tự lái đang trục trặc, thậm chí vừa nãy còn nghe thấy tiếng nổ lớn. Anh nghĩ nếu không hạ cánh ngay sẽ còn nhiều thứ nguy hiểm hơn. Tìm kiếm khoảng đất rộng để hạ cánh, Dashiell cuối cùng cũng tìm ra. Liền thông báo ngay cho Finnegan đang ngồi gần đó:
- Ở phía vùng biển Arabian, Mumbai có làng chài gần đó. Ở đấy có khoảng đất trống, không rộng lắm nhưng có lẽ sẽ đủ thôi.
- Uh...
Finnegan chỉ ập ừ từ cổ họng của mình. Anh đang tập trung cao độ với chiếc máy bay này. Rõ ràng trước khi lên ngồi đã kiển tra rất kĩ, vậy mà giờ lại có chuyện. Đúng thật là mấy tên đó cũng rất biết cách bày trò. Và còn cả Zane nữa, anh vẫn đứng im từ nãy đến giờ để quan sát, nhưng thật chất anh đang khá khó chịu, những việc này không phải là xảy ra lần đầu, nhưng anh không hài lòng chính bởi việc người của anh vẫn lơ là.
Thấy Finnegan đang loay hoay, Zane liền gằn giọng để nhắc nhở:
- Chú ý đường bay!
- À, vâng. - Finnegan gật đầu, sau đó liền tập trung cao độ hơn.
Bật hết chế độ thổi ngược, sau đó liền dùng phanh giữ chặt để hạ cánh.
Vì máy bay hạ cánh quá gấp, hơn nữa nơi để hạ cánh cũng khá hẹp nên rất khó. Chiếc máy bay lệch hướng cho tới khi bánh xe hạ xuống lướt trên mặt đất còn khấp khểnh không vững vàng.
Từ đuôi máy bay phát ra tiếng nổ rất lớn. Đây chắc chắn không phải sự cố, chắc chắn nếu không xuống máy bay sớm sẽ còn có chuyện xấu hơn nữa.
Kaylin ở trong phòng còn chẳng đứng vững nổi. Cô ngã xuống, còn bị đổ người về tủ gần giường. Lúc đứng dậy thì đầu còn có vết xước nhẹ.
Vội vàng đi ra bên ngoài để xem. Thấy máy bay dừng lại nhưng tiếng nổ ngày càng đến gần mình thì Dashiell liền mở cửa để Zane đi xuống trước.
Vì không chuẩn bị trước nên không có cầu thang để đi xuống, Zane cũng không quan tâm lắm. Còn đang định nhảy xuống thì Kaylin liền nắm lấy tay anh.
“Nhảy xuống sẽ bị ngã đau lắm ạ.” - Kaylin đưa tay “nói chuyện” cùng với Zane.
Anh nhíu mày nhìn cô, đột nhiên lại hiểu được ngôn ngữ này của cô một cách lạ thường. Tuy không dịch sát nghĩ lắm, nhưng anh có thể hiểu đại khái là cô sợ anh sẽ bị ngã xuống dưới. Bỗng dưng lại muốn dọa con nhóc này một chút.
Đưa tay kéo lấy thân người Kaylin đến sát gần mình. Zane giữ chặt làm Kaylin sợ hãi há hốc miệng nhìn anh.
Cho tới khi anh bước ra ngoài cửa, buông tay nhảy xuống dưới kia thì cô liền co người siết chặt tay áo của anh. Mắt nhắm nghiền lại không dám nhìn xuống dưới.
Nghe thấy tiếng 'bịch', Kaylin run run hé mắt ra để nhìn. Ngay cả ở khóe mắt của cô cũng đọng lại nước. Chỉ mới dọa một chút liền sợ đến vậy. Nhưng lại khiến Zane thấy hứng thú. Như thể cô là một món đồ chơi, hiện tại thì anh vẫn đang cảm thấy hứng thú nên sẽ không có ý định bỏ đi vậy.
Dashiell cùng với Finnegan đang định xuống thì dưới bụng máy bay phát lên tiếng kêu nhức óc.
Zane lập tức đứng ra xa khỏi chiếc máy bay, Kaylin bị anh nắm chặt tay kéo theo làm cô không chạy kịp mà bị kéo lết đi.
Một ánh sáng lớn phát ra, sau đó là tiếng nổ inh ỏi và nhức óc. Tần số còn có thể khiến cả những loài sinh vật ở dưới biển cũng nghe thấy được.
Đến khi Zane dừng chân lại thì Kaylin mới được nghỉ. Cô thở dốc, đôi mắt còn đỏ hoe mà nhìn gương mặt chưa gì đã bơ phờ cả ra. Đến cuối mới bình tĩnh lại được.
Lúc này mới nhớ đến, Finnegan và Dashiell vẫn ở trên máy bay. Kaylin vậy mà liền lo lắng quên mất người đứng bên cạnh mình là ai, liền nắm lấy tay anh để chỉ về hứng vừa nãy. Nhưng Zane vẫn đứng im, tuyệt nhiên không di chuyển cũng như không nói gì.
Trong lúc còn nghĩ hai người họ gặp nguy thì cả hai lại xuất hiện một cách lành lặn. Kaylin hơi bất ngờ, nhưng cô thấy may vì họ không sao.
- Lão đại, chuyện ở đây thuộc hạ sẽ xử lý. Dashiell sẽ đưa hai người qua Myanmar ạ. - Finnegan lên tiếng trước.
Zane cũng chỉ gật đầu sau đó cũng đi theo lối mòn mà vào ngôi làng gần ven biển đó. Dashiell cũng đi ngay bên cạnh bọn họ.
Những người dân ở đây vì tiếng động lớn mà cũng ra xem. Cảnh sát cũng nhanh chóng tới hiện trường. Nhưng chỉ vài phút sau họ cũng rời đi ngay. Xác máy bay cũng dần bị xóa sạch. Tất cả vết tích cũng không để lại dù chỉ là một chút.
Đúng thật là có một điều đáng để học hỏi đó là dù làm chuyện gì thì người của Zane cũng sẽ xử lý nó một cách gọn gàng, dù có muốn đào lại dừng hạt bụi cũng khó mà tìm lại được. Đây cũng là một trong những bài huấn luyện của Anthony, phải để cho danh tiếng trường tồn mãi mãi, dù có tai tiếng cũng trong nháy mắt liền biến mất chỉ như một cơn gió thoảng qua vậy.