Suốt mấy ngày sau đấy Kaylin không ở trong phòng thì cũng chỉ đến phòng ăn của nhà Nhất Thiên. Cô thậm chí còn chẳng thể đi lại được bằng khi ở Anthony. Mọi sự đều do Zane quyết định, cô cũng không dám làm trái ý anh.
Ngồi trong phòng những lúc không có Zane thì cô thường hay đứng ra ngoài cửa sổ để nhìn toàn cảnh từ trên núi xuống. Xa xa cũng có thể nhìn thấy được các tòa nhà cao tầng, thi thoảng cũng có những tiếng phương tiện giao thông phân khối lớn.
Ở thành phố Bắc Kinh này cũng thật xa hoa. Chỉ có điều cô cảm thấy ở đây cũng không khác gì một cái lồng giam khác. Bốn bề xung quanh đều được bao quanh bởi bức tường sắt thép, chỗ nào cũng có người theo dõi từng nhất cử nhất động một.
Còn đang ngồi trong nhìn ngắm ra ngoài trời thì có tiếng bước chân đi đến. Kaylin theo bản năng liền đóng cửa kéo rèm lại. Thao tác rất nhanh như đã thực hiện rất nhiều lần rồi vậy. Căn phòng trong giây lát cũng đã tối dần đi, chỉ còn ánh đèn nhỏ ở gần đầu giường.
Tiếng gõ cửa còn làm Kaylin giật mình. Cô đã phải lăn tăn vài phút mới dám đi ra mở cửa. Bởi vì cô biết đó không phải là Zane, cô nhận biết được tiếng bước chân của anh và anh cũng không có khái niệm gõ cửa khi vào chính căn phòng của mình. Điều cô sợ không phải là sợ ai đó bên ngoài kia bắt nạt vì là người mới đến, chỉ là cô sợ khi tiếp xúc với người đó sẽ bị mùi cơ thể của người đó ám lên người cô. Mũi của Zane cực kỳ nhạy, anh dễ dàng nhận ra được điều đó. Cô sợ mỗi lần anh tức lên rồi còn ném thẳng đồ về phía cô. Vì vậy mà vẫn phải đắn đo lắm mới đi đến trước cửa để mở.
Khi này cô chỉ hé cửa một chút xíu, đủ để có thể giao tiếp được với nhau.
Lọt qua khe cửa, tia ánh sáng nhỏ cũng len lỏi vào bên trong. Từ trong phòng nhìn ra, Kaylin vẫn có thể thấy được bóng dáng uyển chuyển của Tinh Tuyết. Còn nhìn thấy rõ được gương mặt thanh thoát diễm lệ kia hơn. Nhìn Tinh Tuyết đúng chuẩn một tiểu thư đài cát, còn cô thì có lẽ chỉ là người làm việc cho mãthôi.
Vừa mới thấy Kaylin mở cửa ra, Tinh Tuyết đã hớn hở đến để bắt chuyện với Kaylin:
- Chị... chị thấy em ở trong phòng một mình nên muốn hỏi thử xem em có cần gì không thôi.
Kaylin ngơ ra không hiểu Tinh Tuyết nói gì. Ngôn ngữ Anh - Mỹ cô đang học còn lớ ngớ có những từ viết còn chưa chuẩn thì làm sao dám học thứ tiếng khác.
Nhìn Tinh Tuyết đang có vẻ đợi cô trả lời, vì thế mà liền đi vào trong tìm giấy bút để ghi:
“Em không hiểu tiếng nước này ạ.”
Nhìn dòng chữ nghệch ngoạc đó, Tinh Tuyết cũng gật đầu xem như đã hiểu. Cô cũng chuyển hướng sang nói tiếng Anh để Kaylin dễ hiểu hơn:
- Ý chị là em ở một mình như vậy không thấy chán sao? Có cần thứ gì không, chị mang lên giúp em.
“Không sao, em không có cần gì ạ.”
Câu trả lời của Kaylin giống như muốn dừng lại cuộc đối thoại này vậy. Tinh tuyết vì vẫn muốn nói chuyện để hiểu thêm về Kaylin, chính vì thế mà liền tự giới thiệu về bản thân luôn:
- Chị là Mạc Tinh Tuyết, em có thể gọi chị là Tinh Tuyết là được rồi.
“Dạ. Em tên là Kaylin. Là tên của người phụ trách đặt cho.”
Thấy có vẻ cuộc hội thoại dần phát triển hơn, Tinh Tuyết cũng hỏi sâu hơn về việc của Kaylin với Zane. Vì ngay từ lần đầu gặp, Tinh Tuyết cảm thấy Zane ép buộc Kaylin thì đúng hơn là người phụ nữ của anh. Bởi chính cô hiện tại cũng bị chồng mình giam lỏng ở đây, chính vì thế nên cô hiểu cảm giác và cũng dễ nhận ra được việc hai người đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Kaylin lại không dám đề cập đến Zane. Cô sợ anh và còn sợ người khác vì cô mà bị liên lụy. Có lần người làm vườn đến chăm sóc cây, cô và người làm vườn đó chỉ mới giao tiếp thông thường, Zane liền ra tay với hắn ta. Còn cho cô một lần ám ảnh mãi chẳng quên. Nếu chỉ ra tay thông thường thì sẽ quá nhẹ nhàng rồi, cô còn phải chứng kiến nhiều cảnh đáng sợ hơn. Điều khiến cô cảm thấy buồn nôn và kinh sợ không chỉ với Zane mà là những người được Zane huấn luyện nữa. Những con người đó cũng đều máu lạnh, họ giống như một vũ khí chiến đấu và chỉ cần Zane ra lệnh thì họ sẵn sàng tham chiến mọi lúc mọi nơi mà không màng đến cả tính mạng.
Chính vì như vậy nên Kaylin đã không muốn nói gì thêm đến Zane.
Còn Tinh Tuyết vì nhìn ra được Kaylin không muốn nói đến việc này nên cô cũng không nhắc tới nữa. Chỉ quan tâm đến đời sống hiện tại của cô. Bởi chỉ nhìn qua cũng thấy được Kaylin nhìn giống như người bệnh nặng mà thiểu não vô cùng. Cho dù da có trắng cũng biến thành làn da nhợt nhạt nhìn trông thiếu sức sống và còn chán nản nữa. Nhưng Kaylin lại “nói” những điều giản dị mà không có chút nào ảo não, vì vậy mà Tinh Tuyết cũng không thể biết rõ được Kaylin đang buồn hay đang vui nữa.
Đang nói chuyện dang dở thì tiếng xe ô tô đi vào trong sân. Kaylin chợt nhìn lên đồng hồ, sau đó liền xua tay muốn bảo Tinh Tuyết rời đi ngay. Cô sợ Zane về nhìn thấy hai người như vậy thì sẽ không tốt cho cả hai.
Tinh Tuyết thấy Kaylin có hành động xua đuổi mình như vậy thì cũng đành xoay người rời đi. Mà trong lúc đi ra hành lang thì vừa hay gặp được Zane cũng đang đi tới. Mà anh vẫn vậy, vẫn coi Tinh Tuyết như không khí mà chả hề chào nhau được một câu. Tinh Tuyết có dừng lại vài giây nhìn Zane đi vào trong phòng, cho tới khi anh đóng cửa vào phòng rồi thì khi đó cô mới rời đi. Nhưng cứ có cảm giác gì đó chẳng lành, cô cũng không biết là vì sao nữa. Đôi khi linh cảm của cô đúng, nhưng cũng có lúc sai. Vì thế nên cũng không dám nhiều chuyện. Quay trở về phòng của mình thì sẽ tốt hơn.