Sáng hôm sau, trong giấc ngủ có lẽ là đầy đủ tiện nghi nhất trong ba ngày qua thì Kaylin lại bị đánh thức bởi khó thở như có gì đó đè ở lồng ngực mình. Cả người đau nhức khó khăn xoay người lại. Chỉ vừa mới hé mắt nhìn đã bị con người xấu xa kia kéo cô nằm úp lên người mình. Kaylin hoang mang chớp mắt mấy cái để có thể nhìn rõ hơn.
Chỉ vừa mới nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia, cơ thể Kaylin liền rùng mình mà úp mặt xuống không muốn nhìn thêm. Bàn tay giữ trước ngực còn run mạnh thấy rõ. Dù đã phải cố để không rơi nước mặt trước Zane nhưng thật sự khi nhìn thấy anh thì trong tâm trí của cô chỉ có sự sợ hãi trong đó. Cô không thể đoán trước được việc tiếp theo Zane sẽ làm, và cũng như không thể làm được gì khi Zane ra tay với cô.
Nằm trong lòng anh, dù bịt miệng lại nhưng mỗi lần nấc cũng đủ để Zane biết được cô đang ra sao. Có điều anh vẫn chẳng hề định động tay động chân với cô lúc này. Chỉ nằm im như vậy, đôi khi còn định xoay người đặt Kaylin nằm ngang nhưng lại thôi.
Không phải là anh định nằm lì ở đây cho hết ngày, chỉ là chưa đến thời gian theo giờ dậy của anh nên anh vẫn chưa có ý định dậy. Phải đến khi chuông điện thoại kêu lên thì anh mới dậy.
Kaylin chui trong chăn không dám nhúc nhích. Phải đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, khi này cô mới dám lật bỏ chăn mà nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình, Kaylin chống tay để lấy lực ngồi dậy. Cô lau bỏ nước mắt còn dính trên gương mặt, nhìn một lúc mới mím môi để lết đến mép giường. Cả cơ thể cô khi không có thể đi lại bằng chân đều vô cùng gian nan. Tất cả đều phải dùng lực tay, mà phần tay của cô lại yếu nên khiến việc di chuyển càng khó hơn. Nhưng cô không muốn như thế này mãi, cô sẽ chết nếu không đi được mất. Cũng bởi vì cái nghị lực mạnh mẽ này mà Kaylin đã phải cố đứng dậy cho bằng được. Đầu tiên là vịn vào tủ, sau đấy lại vịn vào tường... Từng bước một nhưng chân cô cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là nhờ lực từ thân trên thì cô mới có thể đứng được một lúc.
Nhưng còn chưa được lâu, cánh cửa mở bất ngờ làm cô giật mình không ổn định tinh thần mà ngã khuỵu xuống sàn. Hai tay cũng tự giác đẩy lùi cả người mình về sau. Chỉ cần thấy Zane tới gần là cô lại lùi lại một chút.
Thế nhưng chẳng thế như này được bao lâu, Zane hạ thấp người xuống còn nắm lấy cổ chân của cô kéo gần lại với anh. Kaylin chỉ vừa nhìn thấy anh lôi ống tiêm ra thì lập tức bạc mặt lại mà nhoài người giữ lấy tay anh. Như này đã là đủ lắm rồi, cô cũng chẳng còn dám có lần sau nữa đâu. Một lần như này đã đủ khiến cô nhớ cả đời luôn rồi.
- Buông! - Trước sự cố gắng năn nỉ từ Kaylin, Zane lại lạnh nhạt mà buông những từ ngữ xa cách làm sao.
Kaylin vậy mà lại còn lắc đầu giữ chặt tay anh hơn. Cô chỉ sợ buông tay anh sẽ hành động làn cô không kịp phản ứng. Hơn nữa loại thuốc đó không chỉ đau mỗi ở chân, mà nó còn lan lên tận óc. Mỗi lần đều đau đến muốn nổ tung não luôn ấy chứ. Chỉ nghĩ đến đã đủ hãi hùng rồi.
- Còn muốn tôi lặp lại?
Có vẻ như Zane đang mất kiên nhẫn trước Kaylin. Chỉ cần nghe giọng của anh cũng đủ thấy anh đang phải kiềm chế lại. Điều khiến Kaylin sợ chính là nó. Cô không dám không nghe lời anh, nhưng cô vẫn rất sợ. Cánh tay vừa nới lỏng nhưng vẫn không dám buông hẳn ra. Lúc nào cũng phải để ý đến gương mặt của anh từng chút một.
Nhưng còn chỉ buông được một nửa thì Zane đưa tay lấy ống tiêm làm Kaylin lập tức nhoài người đến ôm lấy tay của Zane. Không thừa một động tác. Cô thật sự không dám lơ là dù chỉ một chút.
Thế nhưng Zane lại lạnh nhạt mà hất tay cô ra. Ánh mắt lạnh lẽo và còn cầm ống tiêm làm Kaylin sợ hơn.
“Cháu không đi nữa, Ngài đừng làm vậy có được không? Cháu không đi nữa mà.” - Vừa nhức nở ôm lấy chân Zane, Kaylin còn vừa cố giao tiếp với anh hết mức có thể.
Từ trên cao nhìn xuống, anh thật sự là một kẻ cao ngạo, đến ngay cả trước sự cầu xin từ một kẻ yếu ớt chẳng thể trả thù được như Kaylin mà anh vẫn không có ý định sẽ buông tha cho cô.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô không đi lại được, vừa tốt cho tôi, vừa tốt cho bản thân cô.
“Không... cháu không muốn.”1
- Ra là vậy...
Zane chỉ gật nhẹ đầu, hạ thấp người xuống còn cầm ống tiêm trước mặt Kaylin. Cô sợ hãi luống cuống đến mức mất kiểm soát mà dùng sức đẩy mạnh Zane ra.
Chỉ vừa mới hành động, Kaylin lập tức biết được việc làm tai hại của mình. Cô thu người cố ôm lấy chân của của mình. Từng bước Zane đi đến càng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Đôi mắt anh khi nhìn cô lúc này thật sự là vô cùng đáng sợ, có thể nói là muốn bóp chết cô luôn vậy. Nhìn Kaylin sợ hãi co run người, khóe môi anh nhếch nhẹ mà còn gẩy nhẹ ống tiêm làm Kaylin rùng mình theo.
Đến khi vừa chạm đến gần chân, Kaylin lập tức nắm lấy cổ tay anh lại ngay. Lúc này nước mắt, nước mũi cô sụt sùi nhìn thảm hại làm sao. Đúng hơn thì Kaylin lúc này giống như đang cố để bảo vệ nốt hi vọng sống của mình vậy.
“Cháu không đi nữa mà... Phải làm sao thì Ngài mới tin cháu? Cháu không đi nữa, sẽ không đi. Sẽ ở đây mãi mãi mà...”
“Xin đừng làm vậy với cháu... Cháu sẽ ở đây trả đủ nợ cho Ngài...”
Nhìn từ ánh mắt cho tới hành động khi giao tiếp của Kaylin cứ rối loạn cả lên vì cô đang sợ Zane sẽ hành động khi cô buông tay khỏi tay anh.
Trước sự cầu xin thảm hại như vậy, Zane lại hất bỏ tay làm Kaylin ngã về một hướng. Cô cố gắng chống tay ngồi dậy ngay. Chỉ vừa thấy Zane đưa tay khóa chặt cả người cô trong lòng anh làm cô sợ chết khiếp lên được. Bây giờ thì cô cũng chẳng biết là đúng sai, chỉ là phản xạ tự nhiên của con người khi gặp nguy hiểm. Cố gắng chống lại.
Có điều không ngờ, Zane vậy mà đưa tay lên chạm tới gương mặt của cô. Kaylin né tránh nhưng vẫn chẳng thể. Chỉ là Zane đưa tay lau nước mắt cho cô làm cô hoang mang tột độ. Cô không biết nhưng hành động của anh còn làm hai tay cô kẹp giữ lồng ngực anh và ngực của cô. Ngón tay khẽ động đậy mà mi mắt còn giật nhẹ.
Hành động tiếp theo còn khiến Kaylin sởn gai ốc hơn. Zane đưa tay vuốt mái tóc đang rối tung lên của cô. Nhìn anh vẻ mặt nhàn nhạt không rõ ý tứ làm Kaylin khó mà đoán được nội tâm anh lúc này.
- Phải rồi, cô còn phải trả nợ... - Zane gật đầu còn kéo Kaylin đến ôm cô chặt hơn làm cô không thích ứng kịp.
Cúi xuống ghé sát vào tai Kaylin, từ hơi thở và cả giọng nói đều làm cô rùng mình:
- Không chỉ là về tiền bạc, còn cả đời này. Cả việc khiến cuộc đời tôi như bây giờ, dù phải dùng cả đời này để trả thì cô cũng phải trả cho hết thì thôi.1
- Nghe rõ chưa?
Vừa dứt lời, Zane còn chạm nhẹ bờ môi lạnh của mình lên má Kaylin làm cô dụt cổ lại mà đưa tay ôm lấy má. Đầu cũng gật liên tục không dám dừng.
Phải cho tới khi Zane vứt bỏ ống tiêm xuống dưới sàn, đặt cô lên sofa khi này cô mới có cảm giác an toàn hơn.
Nhìn anh định đi làm Kaylin phản xạ kéo vạt áo của anh lại. Vừa thấy Zane quay lại đang đợi nghe lời nói từ bản thân thì Kaylin hơi lúng túng. Nghĩ một lúc cô mới dám viết lên tay anh.
“Cảm ơn Ngài.”
Chỉ là một câu nhưng đủ biết Kaylin đã cảm thấy may mắn bao nhiêu. Chỉ cần anh không hung hăng với cô thì có thế nào cũng được. Cô cũng không đòi hỏi gì từ anh cả.
- Như cô thấy đấy, tôi chẳng phải người tốt gì.
Khóe môi Zane cong lên nhìn Kaylin. Anh buông tay cô mà sải bước rất nhanh đã rời khỏi phòng. Để cho Kaylin bơ vơ một mình.
Có điều như này Kaylin cũng cảm thấy rất vui. Cô biết chứ, cô biết anh không phải người tốt đẹp gì. Từ ngay lần đầu gặp anh, khi thấy anh thoi thóp trong cả đám người chết ngổn ngang thì cô đã biết anh chẳng phải người tốt gì. Chỉ là khi đó anh là người đưa cô ra khỏi cô nhi viện, tuy rằng anh chẳng đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn coi anh giống như người thân của cô. Bởi vì tâm hồn của một đứa trẻ 7 tuổi khi đó chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân giống như những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, được một gia đình nào đó nhận nuôi. Nhưng mỗi ngày sống chung với Zane cũng đều là địa ngục. Kaylin biết rõ mình sẽ chẳng tìm được hơi ấm khi bên anh, chỉ là cô biết mình sẽ chẳng thể rời khỏi anh được. Vì thế mà hiện tại cô chỉ mong anh đừng ra tay với cô là được. Chỉ cần như vậy cũng là đủ rồi. Cô cũng chẳng còn hi vọng cho việc Zane sẽ nhìn nhận cô như một người thân hay dù là đối tốt với cô dù chỉ một chút. Nhưng dù sao thì chỉ cần anh như vừa nãy, không cần gì nhiều, chỉ như vậy cũng đủ để tâm hồn đang bị tổn thương sâu sắc như cô cảm thấy được yên ổn.