Ngay khi tỉnh lại thì Kaylin có chút hơi bất ngờ. Người đàn ông trước mặt lại bôi thuốc cho cô. Động tác tuy khá đau, nhưng cô lần đầu gặp tình huống này, cũng không biết là mình đang mơ hay là thật nữa. Ngây người nhìn Zane không chớp mắt lấy một lần.1
Nhìn biểu hiện của Kaylin, Zane có chút hơi khựng tay lại. Anh đưa tay đẩy trán của Kaylin để lên tiếng:
- Cô đang làm cái trò gì đấy?
Kaylin đưa tay xoa trán, cô mím môi nhìn anh vài giây. Vậy mà liền mạnh dạn đi đến gần Zane hơn. Không biết rõ nhưng tự dưng Zane tốt với cô như vậy, cô lại rất vui. Bỏ qua những việc tồi tệ Zane làm với cô hôm qua, cô lại rất vui. Hiếm khi mới được như vậy, cô cũng muốn tham lam một chút. Cô đưa tay ôm lấy anh làm Zane nheo mắt nhìn ra phía tường gần đó.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, còn có ý cười và cả không có chút sợ mình nữa thì Zane còn đang nghĩ cô bị đánh mà não có vấn đề rồi.1
Đưa tay đến gần tay Zane hơn, Kaylin viết vài chữ trong lòng bàn tay anh:
“Con sẽ ngoan, chú yên tâm đi ạ.”1
Tuy rằng không phải là lời phát ra âm thanh nhưng lại có thể mường tượng được giọng của con bé này trong trẻo mà ngây thơ ra sao. Nhưng lại cảm thấy do cô có lẽ do không học rộng hiểu sâu hay sao mà cô xưng hô đều lung tung cả lên. Anh cũng không muốn nhiều chuyện với cô, liền đẩy cô mà đứng dậy.
- Đừng để tôi thấy cô xưng hô lung tung thêm một lần nào nữa. Chắc chắn lần sau cô không thể dùng gì để giao tiếp với người khác được nữa đâu.1
Kaylin vừa có chút sợ nhưng lại vẫn vui. Cô gật đầu còn nhìn theo anh đi tận vào phòng tắm. Gương mặt vẫn bầm tím, cười lên rất đau nhưng cô vẫn muốn cười. Hôm qua còn nghĩ anh sau khi tình dậy còn đã bay cô xuống đất như mấy lần trước, ai mà biết anh lại không làm như vậy. Dù tác phong lẫn lời nói đều lạnh nhạt nhưng Kaylin vẫn rất vui. Cô còn đưa tay lên để đếm. Bàn tay có năm ngón, chỉ có hai ngón gập lại, còn ba ngón kia như để nói cô có thêm một người thân nữa. Chỉ ngồi tính thôi, trong cái đầu nhỏ đấy lại nghĩ đến tương lai mai sau, khi đó không chỉ là ba ngón mà sẽ còn nhiều hơn nữa. Có lẽ còn hai bàn tay và bàn chân cũng không đủ. Nghĩ đến vậy thôi mà Kaylin cười không ngớt, còn hơi quá khích mà cơ mặt giãn ra khá đau.1
Đợi đến khi xuống dưới nhà, Austin còn mang hộp thuốc đến để định bôi cho Kaylin. Tại vì cả tối qua đều không gặp được cô nên anh sợ vết thương sẽ sưng hơn. Ai ngờ cô được bôi thuốc rồi nên anh cũng không lo lắm. Vì nghĩ đến sức khỏe của Kaylin nên anh cũng chuẩn bị đồ ăn mềm dành cho cô.
Bốn người ngồi xuống bàn để ăn. Keisha hôm qua không có ở nhà nên cô không biết, sáng nay vừa hoàn thành công việc quay về đây thì thấy Kaylin bị đánh ra nông nỗi này. Trong lòng lại thấy có chút như nở hoa. Nhan sắc của Kaylin có thể gây chết người, nếu để cạnh Zane thì cũng không tốt đẹp gì. Một bông hoa có sắc mà không có hương thì cũng không thể tỏa ngát giữa khu vườn rộng lớn được. Cô còn mong Kaylin sớm tránh xa Zane một chút, có như vậy địa vị của anh mới vững vàng hơn.
Sau bữa sáng, Kaylin còn không bám lấy Austin như những lần anh đến. Trái ngược lại thì cô lại rất bám lấy Zane. Có thể nói là như đỉa vậy. Chỉ cần Zane đứng dậy, cô liền đứng dậy theo sau. Nếu như Zane không nói gì thì cô sẽ bám theo anh đi mọi nơi. Nhưng chỉ cần thấy Zane đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, Kaylin liền ngồi im một chỗ. Cô còn hay ngó để nhìn theo bóng dáng của anh đi. Nhìn thế nào cũng thấy như thể Kaylin đang nhìn theo bóng dáng của một người thân, không phải một kẻ máu lạnh mà Kaylin từng thấy.1
Còn đang ngồi trong sảnh cùng Keisha thì thấy có một đoàn người đi đến. Chiếc xe Limousine màu đen dài đi tới trước sân. Cả đoàn người mặc áo đen khác cũng đi đến đứng thành hai hàng. Có người mở cửa ra cho người bên trong đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy đôi giày da màu đen bóng loáng, Kaylin đã thấy người này là một người có địa vị cao rồi. Có thể là giống “chú” của cô cũng nên.
Keisha thì khác, cô vừa nhìn thì cũng biết là ai. Vì thế mà cũng đi lên tầng để thông báo cho Zane với Austin.
Người đàn ông trung niên đó đi vào trong sảnh, ăn mặc đều sạch sẽ giống như một thương gia với tầm hiểu biết sâu rộng. Kaylin vừa thấy ông liền đứng dậy để cúi đầu chào. Ông vừa nhìn thấy Kaylin thì quay lại nhìn thuộc hạ của mình, giống như đang có ý muốn hỏi cô gái này là ai vậy.
- Ông chủ, đây là thuộc hạ của Zane lão đại. Nghe nói cô ta bị câm. - Thuộc hạ đứng cạnh người đàn ông trung niên lên tiếng.
Nghe thấy thế thì ông cũng gật gật mà đi tới ngồi đối diện Kaylin. Nhìn trên người cô gái này một lượt, ông lại thấy không giống như những gì lời đồn thổi dạo gần đây. Không rõ lắm nhưng có lẽ vì vết bầm tím trên mặt Kaylin nên ông thấy cô không có điểm nào gọi là vẻ đẹp thiên thần, mĩ miều như lời đồn. Chỉ có điều, cô không có khí chất như những gì mà ông thấy từ những thuộc hạ khác của Zane. Ví dụ như Keisha, dù nhìn cô là phụ nữ nhưng không thể không phòng bị cho được. Nếu ai không biết thì sẽ nghĩ cô là người tầm thường, nhưng nếu ai biết rõ trong giới sát thủ thì cô cũng được sánh ngang như Davin, đều được đánh giá cao nên không thể bỏ qua được. Còn Kaylin, nhìn thế nào cũng thấy cô không bị những thứ đen tối đó nhuộm đen. Chỉ cần búng tay thì có lữ cũng biến mất.1
Ngồi nhìn cô, ông đang định lên tiếng thì từ trên tầng lại phát ra tiếng của Austin:
- Cha. Đến sớm vậy sao cha?1
...