Kỳ Phong nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười một cái khiến tôi run bắn người. Nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế cạnh tôi, hắn gõ gõ tay vào mặt bàn, mắt vẫn nhì chằm chằm vào tôi. Còn tôi, nhìn hắn nuốt nước bọt. Chỉ vì vài phút bồng bột mà tôi lỡ chọc vào ngọn núi lửa tắt ngúm bấy lâu bỗng nhiên bùng phát. Lúc đó tôi cũng chả hiểu sao bản thân mình lại hành động như vậy!? Có thể là tôi sợ hắn thật, hoặc cũng có thể là do tôi sợ đối mặt với hắn. Vì sao ư? Tôi nghĩ là trái tim tôi đã đánh lỡ một nhịp vì hắn(?)
“ Được rồi, Kỳ Phong, em thôi bắt nạt bạn mình đi. Bọn anh gọi hai em lên đây là có việc quan trọng cần nói, chứ không phải là để hai đứa lên đây ‘liếc mắt đưa tình’ đâu!” Anh Nguyên ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm quanh hai đứa bọn tôi. Tôi nhìn anh mà chẳng thể giấu nổi sự thảm hại của mình.
“ Hề hề, các anh bỏ qua cho hai bọn em nhé?” Tôi gãi đầu ngồi cười như một con ngố (chính hiệu =))). Nhưng xin hỏi, việc quan trọng đó là gì vậy? Liệu nó có được ướp lạnh, bảo tồn trong cái phòng này không vậy?
“ Được, bọn anh sẽ bỏ nhưng với một điều kiện.” Anh Thành chống tay lên bàn , nhìn kiểu gì cũng ra dáng một anh chàng đẹp trai đã trưởng thành. Vậy đấy, nhỏ bạn tôi mà ngồi đây, ở ngay chính chỗ tôi đang ngồi thì chắc là nó sẽ hét toáng lên:” Sarang he yo!<3 <3” cho mà xem.( =.=)
“ Các anh cứ nói đi.” Tôi nhanh nhảu. À mà giờ mới để ý, tên Kỳ Phong cứ cứ kì kì sao ý. Đàn anh nói đến điều kiện cũng không quan tâm, bị anh Nguyên châm chọc cũng không quan tâm. Hay hắn biết được điều gì đó trong điều kiện mà đàn anh sắp đưa ra? Thật là, nếu biết thì phải nói cho người ta biết chứ! Bạn bè mà kiểu thế đó hả? (Bộ hắn trả thù mình vì chuyện nào đó hay sao? @.@)
“ Trả lời các anh một câu hỏi.” Anh Thành nói. Xời, tưởng gì, hóa ra chỉ là một câu hỏi. Nhưng nếu chỉ là một câu hỏi mà không phải là nhiều câu hỏi thì đây có khả năng liên quan đến vấn đề gì đó rất quan trọng giữa tôi và Kỳ Phong.
“ Ok.” Tôi đáp gọn lẹ. Anh Thành hơi cúi người xuống, đôi tay mân mê trên chiếc cằm nhọn thon và yên vị luôn dưới chóp cằm. Từng động tác của anh ấy thật mềm mại. Nếu như không phải khuôn mặt anh ấy giống con trai thì tôi đã tưởng lầm anh ấy là con gái đấy! Chịu anh ấy luôn!
Tôi hồi hộp nhìn anh Thành. Có phải anh ấy đang phí thời gian để dò xét xem thái độ của mình đối với Hội hay không? Nói cho cùng, dù sao anh ấy cũng là hội trưởng, việc chọn người cũng phải cực kì khắt khe nên khó có thể trách anh ấy. Và tôi phải công nhận rằng: anh ấy thực sự rất tinh tường.
“ Em là con gái phải không?” Từng lời, từng chữ của anh ấy tôi đều nghe rõ. Nhưng tôi vẫn không tin vào tai mình. Anh ấy đang nghi ngờ tôi ư? Vậy là tôi phải rời đi trong tình cảnh này ư?
Tôi ngồi im nhìn anh. Sao anh ấy biết? Hay là do Kỳ Phong đã tiết lộ bí mật này? Tôi khẽ đánh mắt sang nhìn Kỳ Phong. Hắn quay đi, không nói một lời. Vậy là đã thừa nhận.
“ Em đang lo lắng chăng? Hay em sợ điều gì? Nhưng thứ đó không thể qua mắt anh được đâu. Em hiểu chứ? Nếu như em cảm thấy không thể trả lời câu hỏi này, em có thể trả lời anh vào chiều nay.” Anh Thành nói.
Tôi vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao Kỳ Phong lại phải làm vậy? Chẳng phải tôi đã hết lời van xin hắn giữ bí mật này rồi hay sao? Còn nữa. Hắn dẫn tôi đi chơi làm gì, đi mua sắm làm gì? Để đi xem phim hay là để tôi vui vì đến phút cuối cũng phải bước ra khỏi sự lựa chọn cuối cùng là ngôi trường này? Có nhất thiết phải làm thế không?
“ Không, em sẽ trả lời luôn, ngay tại đây.” Tôi nói to. Nếu như đây là kết quả cuối cùng thì tôi chấp nhận. Chấp nhận vì một điều gì đó tôi cho là đúng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“ Đúng, em là con gái.”
P/s: xin lỗi các bạn vì hôm nay mới đăng 1 chap lên nhé. âu cũng là do một phần máy bị mất wifi mấy ngày liền(tính đăng từ từ lâu rồi) vs lại còn hợp tác cùng bn Jun Song viết truyện nên... các bn thông cảm nhé (mai viết thêm chap nữa cho xôm)