Giờ phút này bên cạnh Ý Thiên cũng chỉ còn lại Tiêu Minh Nguyệt, đang nghe Trường Không Vô Kỵ nói như vậy thì hắn bất bình nói:
- Tên Phi Phàm công tử thực không phải đồ tốt, không ngờ vô sỉ như vậy.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Đây chỉ là một loại thủ đoạn, Phi Phàm công tử làm như vậy, đơn giản
là muốn Nhu Tình công tử làm việc cho hắn. Đương nhiên, Hứa Hồng Vân là
một trong Phi Vân bát mỹ nhân, tướng mạo tài đức đều thượng thừa, có lực hấp dẫn lớn với nam nhân. Phi Phàm công tử dùng điều kiện này uy hiếp,
tự nhiên có thể làm cho Trường Không Vô Kỵ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nhưng mà ta muốn biết, ngươi thích sư muội của ngươi sao?
Ý Thiên đã biết còn cố hỏi, hắn muốn thăm dò phản ứng của Trường Không Vô Kỵ.
Trường Không Vô Kỵ chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Sư muội tuy chung tình với ta, đáng tiếc ta đã có người trong lòng.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, ta quyết không thể khiến sư muội bởi vì ta
mà bị lăng nhục, hủy diệt hạnh phúc cả đời.
Ý Thiên hỏi:
- Hứa Hồng Ảnh trước mắt đang thế nào?
Trường Không Vô Kỵ khẽ thở dài:
- Phi Phàm công tử giam giữ sư muội, phái Long Phách trông coi nàng, ta
không tìm thấy cơ hội cứu viện đâu cả. Hơn nữa Phi Phàm công tử dưới
trướng không chỉ có một Thánh Hoàng, ta đoán chừng chí ít có ba đến bốn
Thánh Hoàng, đây cũng là nguyên nhân ta không thể hành động thiếu suy
nghĩ, không có cầu cứu sư môn.
Tiêu Minh Nguyệt nghe vậy biến sắc, bật thốt lên nói:
- Ba bốn Thánh Hoàng, chuyện này quá kinh khủng.
Ý Thiên có chút ngoài ý muốn, tuy không phải rất để ý, nhưng mà dưới
trướng Phi Phàm công tử có ba bốn Thánh Hoàng, điều này nói rõ Phi Phàm
công tử lai lịch tuyệt không đơn giản, nếu không cũng không có nhiều
Thánh Hoàng bán mạng cho hắn như vậy.
Rốt cuộc Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức có lai lịch ra sao, buổi sáng
Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên đã nói qua rồi, đáng tiếc lúc ấy Trương
Tuyết xuất hiện, Ý Thiên cũng không tiếp tục truy vấn chuyện này.
Từ khẩu khí và thân phận của Ứng Thải Liên mà suy đoán, nàng cũng biết chi tiết của Phi Phàm công tử.
Mà buổi sáng song phương gặp mặt nói chuyện với nhau, Phi Phàm công tử hiển nhiên cũng biết chi tiết của Ứng Thải Liên.
Thời điểm này Mộ Dung Tiểu Dạ đã giết bốn tên cao cấp Vũ Hoàng, thôn phệ tu vị suốt đời của bọn họ, lúc này nhanh chóng đi tới bên cạnh Ý Thiên.
Nhìn qua Trường Không Vô Kỵ, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Dạ quái dị, nhưng mà
đoạn tình cảm lúc trước, cho tới bây giờ dĩ nhiên biến thành một lạc ấn, cũng không thể nói muốn quên là quên đi được.
- Ngươi có khỏe không?
Bốn chữ đơn giản này bao hàm quá nhiều thứ.
Trong lòng Mộ Dung Tiểu Dạ cảm khái ngàn vạn lần, có thể nói ra bốn chữ này đã là quá khó khăn rồi.
Trường Không Vô Kỵ đắng chát cười cười, nói khẽ:
- Ta rất tốt, cám ơn ngươi quan tâm. Chúc mừng ngươi tấn chức Huyền Hoàng, từ nay về sau một bước lên trời...
Mộ Dung Tiểu Dạ quay đầu nhìn qua Ý Thiên, cảm khái nói:
- Ta chỉ có vận khí tốt, gặp gỡ Nam Cung Phi Vũ.
Trường Không Vô Kỵ nói:
- Đúng vậy a, người có vận khí tốt như vậy, trong Phi Vân thành này
không có bao nhiêu người. Tốt, ta nên đi, hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta có thể như trước kia.
Phất phất tay, Trường Không Vô Kỵ lóe lên rồi biến mất, cô đơn rời đi.
Ý Thiên triệu hồi Cổ Ngũ, để tên Huyền Hoàng dưới trướng của Vô Khuyết
công tử hoa không sứt mẻ chạy đi, hắn lại đặt chú ý lên người Từ Nhược
Hoa cùng Lan Hinh.
Giờ phút này hai người cũng đã lấy được thắng lợi mang tính quyết định,
đang thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, không ngừng thôn phệ tu vị của đối thủ. (Mấy chương trước cái tên Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp bị gõ sai, do text chỉ có mấy ký tự ** nên không biết nó là gì nên gõ là Thôn
Thiên Hóa Hồn Đại Pháp, mọi người thông cảm)
Nhưng mà lúc này Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh trở về bên cạnh Ý Thiên, sau đó đều tươi cười vui vẻ.
Con đường tu chân không tiến thì lùi, càng lên cao càng gian khổ.
Tuy Huyền Hoàng cùng Thánh Hoàng có nguyên lực chấn động tần suất chênh
lệch to lớn, nhưng mà mỗi khi muốn tiến thêm một bước càng phi thường
gian khổ.
Giờ phút này Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh mặc dù mới vừ thôn phệ tu vị cả
đời của một Huyền Hoàng, đang trong giai đoạn tiêu hóa, tu vị cảnh giới
không ngừng tăng cao, nhưng mà tốc độ đã chậm chạp đi thật nhiều.
Điều này nói rõ từ Huyền Hoàng tấn thăng đến Thánh Hoàng là tăng vọt quan trọng, cũng không phải dễ dàng đạt tới.
Loại tấn chức này không phải chỉ một cộng một bằng hai đơn giản như thế.
Dùng tu vị của Từ Nhược Hoa hôm nay lại thôn phệ tu vị cả đời của mười
Huyền Hoàng có lẽ sẽ tiến giai, tiến vào Thánh Hoàng, nhưng kết quả lại
không như thế.
Bởi vì đạt được rất nhiều kỳ ngộ, Từ Nhược Hoa đứng ở Huyền Hoàng đỉnh
phong, chỉ cần tiến thêm một bước, nàng có thể đi vào Thánh Hoàng.
Nhưng mà chính một bước nho nhỏ này lại làm cho vô số người tốn thời gian cả đời, cuối cùng cũng không thể bước vào.
Mỉm cười nhìn qua Từ Nhược Hoa cùng Lan Hinh, Ý Thiên đơn giản giảng
thuật lại tình cảnh trước mắt của Trường Không Vô Kỵ, cũng khiến mọi
người nhận thức đại khái về thủ đoạn của Phi Phàm công tử Đoạn Thiên
Đức.
Mộ Dung Tiểu Dạ cũng biết được nguyên nhân, nàng thở dài.
Trường Không Vô Kỵ vì đối phương mang Hứa Hồng Vân ra bức bách, đây là chuyện không thể làm gì.
Nếu như Trường Không Vô Kỵ chỉ lo chính mình, không để ý người khác, như vậy hắn cũng không phải Nhu Tình công tử, không đáng Mộ Dung Tiểu Dạ
trả giá tình cảm vì hắn.
Từ khi Huyền Hoàng chết đi cùng rời khỏi, cao thủ trong mộ huyệt giai tán, ai cũng không dám trêu chọc Ý Thiên.
Đối với đám Vũ Hoàng đang chạy trốn, Ý Thiên căn bản không để vào mắt,
trực tiếp mang theo Cổ Ngũ cùng tứ nữ tiếp tục đi tới gần chỗ Tà Thần
công tử chiếm giữ.
Âm Thi Trủng chiếm cứ cực lớn, dưới mặt đất số huyệt rất nhiều, giờ phút này đại bộ phận cao thủ đang tụ tập ở mộ huyệt có tượng đá, nhiều nơi
đang đánh nhau kịch liệt.
Ý Thiên vận chuyển Thiên Tâm ý thức, hắn thăm dò Âm Thi Trủng, phát hiện trong đó hội tụ rất nhiều cao thủ, số lượng vượt qua tưởng tượng, Phi
Vân thành ba đại cự đầu đều phái cao thủ Thánh Hoàng ra tham dự vào
trong đó.
Tiếp theo ba đại tà phái, thế lực từ bên ngoài, Huyền Hoàng thế gia, Âm
Ma tông các thế lực lớn cũng bị cuốn vào trong đó, khiến cho cục diện
bày ra đang ở trạng thái giằng co, hết sức căng thẳng.
Trong huyệt mộ tùy ý có thể thấy được kết quả đánh nhau, nhưng mà địa phương mấu chốt không có ảnh hưởng gì cả.
Ý Thiên nhìn qua tình huống, phân phó nói:
- Nhược Hoa theo ta đi, bốn người các ngươi một tổ, chuyên chọn những
người đang giao chiến ra tay, hết sức tăng tu vị lên. Ta sẽ tùy thời lưu ý tình huống của các ngươi, một khi gặp nguy hiểm ta sẽ lập tức chạy
tới, cho nên các ngươi có thể buông tay đi làm.
Binh chia làm hai đường, Ý Thiên nắm bàn tay nhỏ nhắn của Từ Nhược Hoa
bay thẳng tới địa huyệt có tượng đá, mà Cổ Ngũ, Lan Hinh, Tiêu Minh
Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ thì di động ở bên ngoài, tìm kiếm đối tượng
thích hợp ra tay.
Trên đường chạy tới địa
huyệt, Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa cũng gặp mấy chỗ đánh nhau, tất cả đều
là tiểu đả tiểu nháo, cũng không khiến Ý Thiên chú ý.
Tới gần mộ huyệt có tượng đá, Ý Thiên thả chậm bước chân, bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng, trong mộ huyệt phía trước có đông đảo cao thủ.
Trong này không có chút đánh nhau nào, thậm chí liền nói chuyện nhiều
hơn tiếng đánh nhau, cảm giác hào khí rất quỷ dị, mọi người dường như
kiêng kỵ cái gì đó.
Đi tới bên ngoài mộ huyệt, Ý Thiên nhìn qua, trong mộ huyệt này có hơn
mười cao thủ, đại bộ phận hắn đều gặp qua, thực sự có một số ít không
phân biệt ra được.
Tượng đá đặt ở trung ương của mộ huyệt, bên cạnh có thân ảnh tối sầm
đang đứng, đang đứng nhìn chính diện vào mặt đá, vẫn không nhúc nhích
nhìn tượng đá, giống như bị người ta định trụ vậy.
Phía sau tượng đá là một khô lâu tối đen, gầy như que củi, hai mắt màu xanh.
Một bên Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức đang đứng ở đó, sắc mặt tức giận
nhìn qua bóng đen trước tượng đá và cao thủ vây quanh bốn phía.
Nhìn thấy Cao Tuấn Đức, Ý Thiên đã hiểu lai lịch của khô lâu kia, đây
chính là Âm Thi Trủng một trong bốn đại Thiên Niên Thi Vương.
Bóng đen đối diện với tượng đá là cao thủ cướp lấy Vi Tinh Nghi, tuy
không biết lai lịch cụ thể của hắn, nhưng tất cả mọi người hiểu rõ đây
là một siêu cấp cao thủ Vũ Đế.
Trong huyệt mộ, trừ hai Vũ Đế này ra, khiến người chú mục nhất phải kể tới ba đại cự đầu của Phi Vân thành, cùng với Phi Phàm công tử, Vô
Khuyết công tử, Thiên Ưng Chu Trí, Tiêu Diêu Hầu, thế lực đoàn đội của
Âm Ma tông.
Trong ba đại cự đầu này, Nam Cung thế gia có hai đại cao thủ Thánh
Hoàng, chính là Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Thừa Chí, không thể ngờ
bọn chúng chạy tới nhanh như vậy.
Sau lưng Nam Cung Cảnh Vũ sau có một Huyền Hoàng Nam Cung Húc đi theo.
Sau lưng Nam Cung Thừa Chí thì có ba tên cao thủ Huyền Hoàng, Ý Thiên vẫn không nhận ra tên nào.
Mà bên Huyền Dương Cung chỉ có một Thánh Hoàng, phía sau còn có bốn cao
thủ Huyền Hoàng, nhưng Ý Thiên lại phát hiện Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải
Liên cũng ở đây, bên người còn có lão giả tóc đỏ.
Bên phủ nguyên soái, Tần An Thái cùng Phiền Thiên Thành đã tới, bên
người mang theo Hàn Vũ, Yến Phi Hồng, Dư Hóa Điền, Chu Phú Vinh bốn cao
thủ Huyền Hoàng, cùng với bốn cao cấp Vũ Hoàng.
Phi Phàm công tử không mang theo nhiều cao thủ lắm, trừ bên người Liệt
Hỏa Mân Côi Khang Mẫn ra, cũng chỉ có Hoàng Phủ Phi Vũ, Vũ Văn thuận gió hai vị Huyền Hoàng gia chủ, và một áo đen lão phụ.
Vô Khuyết công tử Hoa Vô Khuyết mang theo hơi nhiều người, trừ Tiết
Phượng Ly, Hạ Hầu Thần Quang, Âu Dương Ngọc Chân ra, còn mang theo một
lão giả năm mươi tuổi, còn có hai tên cao thủ Huyền Hoàng.
Thiên Ưng Chu Trí lúc này chỉ mang theo Hồng Thành Sầu cùng cao thủ
Huyền Hoàng Tôn Tuấn Kiệt bên người, Tiêu Diêu Hầu chỉ mang theo Âm
Thiên Chính.
Âm Ma tông thì có Tả Tuấn Hi cùng Ngô Trung Thành hai người, cảm giác hơi có vẻ đơn bạc.
Trừ những thế lực chủ yếu này ra, Thiên Đồng Môn Bạch Ngọc Nhi, Tuyết Y
Môn tiểu cô nương kia, còn có Phì Long biểu hiện kiệt xuất trong thi đấu bán kết, Trương Thắng cũng ở trong huyệt mộ.
Lúc này Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa xuất hiện ở cửa ra vào, rất nhiều ánh
mắt nhìn qua người bọn họ, chỉ có bóng đen và Thiên Niên Thi Vương hờ
hững bất động.
Nhìn qua Ý Thiên, Nam Cung Cảnh Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,
nếu không phải địa điểm và hoàn cảnh không đúng, hắn đã sớm xông lên
chém giết Ý Thiên.
Ứng Thải Liên nhìn qua Từ Nhược Hoa, ánh mắt vô cùng quái dị.
Hai người lần này có Nam Dương thập đại mỹ nữ đệ nhất và đệ nhị mỹ nhân, tinh khiết và tư sắc, ai nhược ai cường cũng không dễ nói.
Truy cứu nguyên nhân, Từ Nhược Hoa lúc trước chỉ là Võ Tôn, mà Ứng Thải
Liên chính là Liệt Dương Thần Điện thánh nữ, chỉ dựa vào điểm này, cũng
đủ có thể sàn sàn nhau rồi.
Hôm nay Từ Nhược Hoa bởi vì Ý Thiên, tu vị tăng vọt, lại gặp không ít kỳ ngộ, tu luyện công pháp thần bí, khí chất bản thân sinh ra biến hóa
long trời lở đất, tố chất chỉnh thể cũng tăng lên thật nhiều.
Dường như bởi vì nguyên nhân này, cho nên trong mắt Ứng Thải Liên đầy vẻ ghen ghét.
Cao thủ còn lại, Phi Phàm công tử cũng nhìn Ý Thiên không vừa mắt, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Còn lại mấy thế lực khác, bởi vì tạm thời không có sinh ra xung đột với Ý Thiên cho nên cũng chỉ ngạc nhiên nhìn qua hắn, đối với hắn buổi sáng
đánh chết Nam Cung thế gia bốn đại Huyền Hoàng cũng cảm thấy ngoài ý
muốn và kinh ngạc.
Đương nhiên cũng có người nhìn hả hê, ước gì Nam Cung thế gia hai đại Thánh Hoàng trực tiếp ra tay đánh chết Ý Thiên.
Từ Nhược Hoa ánh mắt bất phàm, lập tức cảm ứng được ánh mắt của Ứng Thải Liên.
Với tư cách một người sinh ra trong gia tộc bình thường, Từ Nhược Hoa
cũng không thể so sánh với Liệt Dương Thần Điện Hồng Vân thánh nữ, tuy
nàng biết rõ Ứng Thải Liên dung mạo khí chất không cao hơn mình, nhưng
mà cân nhắc gia thế và thân phận cách xa nhau, Từ Nhược Hoa vẫn chưa
muốn xung đột chính diện với Ứng Thải Liên.
Lưu ý tình huống trong huyệt mộ, Từ Nhược Hoa nghiêng đầu nhìn qua ý Thiên, trong mắt mang theo thần sắc hỏi thăm.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên kéo tay Từ Nhược Hoa đi vào huyệt, bộ dáng đứng ngoài xem.
Hào khí trong huyệt mộ quỷ dị, trừ Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa bước đi ra, không có âm thanh nào khác.
Mặc dù là Ý Thiên cùng Từ Nhược Hoa tiến vào huyệt, tất cả thế lực đều
bảo trì nguyên trạng, cảm giác giống như bị người ta định trụ.
Ý Thiên tiến vào huyệt thì nhs mắt nhìn qua tượng đá, ánh mắt xuất hiện chấn động rất nhỏ, phát hiện tượng đá mặt ngoài có dấu vết bị phá phong ấn, nhưng trình độ tổn hại không quá mạnh.
Rất hiển nhiên trước đây Tà Thần công tử từng có ý đồ cởi bỏ phong ấn
trên tượng đá, nhưng kết quả không thể như nguyện, chỉ có thể tạo thành
tổn hại nhất định.
Giờ phút này bóng đen kia đứng trước mặt tượng đá, dường như đang cảm
ứng được tà khí trong tượng đá, cũng đang suy tư làm sao cởi bỏ phong ấn này.
Thiên Niên Thi Vương đứng sau lưng tượng đá, khí tức tập trung bóng đen, song phương hình thành trạng thái giằng co.
Tà Thần công tử đứng gần Thiên Niên Thi Vương đề phòng những người khác ra tay đánh lén.
Từ Nhược Hoa nắm chặt tay Ý Thiên, trong huyệt mộ này có quá nhiều cao
thủ, Vũ Đế, Thánh Hoàng, Huyền Hoàng tùy ý có thể thấy được, nơi này
không thích hợp làm náo động.
Phần đông ánh mắt di động qua người Ý Thiên sau đó nhìn qua tượng đá, ai nhờ Ý Thiên lại đột nhiên quẹo phải, đi tới gần chỗ phủ nguyên soái
Thánh Hoàng Tần An Thái, sau đó nhàn nhã đứng ở đó.
Phủ nguyên soái lần này xuất động sáu đại cao thủ, hai vị Thánh Hoàng bốn vị Huyền Hoàng, có thể nói thực lực hùng hậu.
Nhưng mà người cướp đoạt Vi Tinh Nghi chính là Vũ Đế, cho dù có hai tên
Thánh Hoàng, cũng không phải đối thủ của Vũ Đế, bởi vậy Phủ nguyên soái
cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức tình cảnh cũng vô cùng xấu hổ, chiến cũng không phải, đi cũng không được, đành phải ở lại nơi này.