Thiên Thánh

Chương 146: Q.6 - Chương 146: Chuyện ngày đó




- Ta có thể cảm ứng được khí tức kia tồn tại, cũng biết nó không phải đồ trên người của ngươi.

...

- Nếu như ngươi đáp ứng hoàn thành một tâm nguyện của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật trên người của ta.

- Tâm nguyện gì, ngươi nói nghe một chút.

- Thay ta hảo hảo chiếu cố Nhược Hoa, cũng báo thù cho ta.

...

- Ý Thiên, ta muốn ngươi biến thành bộ dáng của ta trở lại Nam Cung thế gia, ta muốn bọn chúng trả giá thật nhiều!

...

- Tốt, ta đáp ứng ngươi.

Từ Nhược Hoa nhìn qua một màn này thì đáy mắt đầy lệ quang.

Nam Cung Vân, Bạch Phong nhìn thấy cảnh này đều khóc.

Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ ra, thì ra chuyện là như vậy.

Lan Hinh tâm tình phức tạp tới cực điểm, thiếu gia chính là người khác giả mạo, chuyện này khiến nàng khó tiếp nhận, cũng không biết vì cái gì, chính mình không có hận hắn.

Nam Cung Uyển Nghi lắc đầu thở dài, nàng mặc dù biết Ý Thiên là giả mạo, nhưng biết rõ Ý Thiên dưới tình huống như vậy lại thỏa mãn tâm nguyện sắp chết của Nam Cung Phi Vũ, mà mạo danh thế thân, kéo dài một thần thoại.

Tiêu Minh Nguyệt vẻ mặt bi thương, Mộ Dung Tiểu Dạ trong mắt đầy lệ quang cảm động, Đoan Mộc Thanh Vân khẽ thở dài:

- Giờ khắc này ta mới biết được, thì ra hắn vĩ đại như vậy.

Cổ Ngũ nức nở nói:

- Công tử, ngươi là người tốt, Cổ Ngũ vĩnh viễn kính trọng ngươi.

Bích Vân La cảm khái nói:

- Thật cảm động a. Đổi người khác, có mấy người làm như hắn?

Mã Chí Viễn nói:

- Giờ khắc này, ta mới chính thức phục hắn.

Liễu Như Nguyệt khẽ thở dài:

- Thì ra là như vậy. Nhớ rõ lúc trước tại Thiên Nguyệt Động Thiên, là hắn cứu ta. Không thể ngờ tới Nam Dương, hắn vì một hứa hẹn mà sáng tạo thần thoại.

Trong đám người, Ứng Thải Liên sau khi biết chuyện này thì hối hận tới cực điểm.

Nếu sớm biết như vậy, nàng còn có thể vạch trần hắn hay không?

Có thể gây ra nhiều chuyện như vậy hay không?

Cười bi thương, Ứng Thải Liên quay người đi.

Giờ này khắc này, nàng đã vô tâm lưu lại, rời đi là tốt nhất.

Đám người Hà Hiển, Trường Không Vô Kỵ, Hứa Hồng Ảnh cũng bị sự tích của Ý Thiên làm cảm động và tiếc hận, một người thật tốt như vậy bị người Liệt Dương Thần Điện ép rời đi.

Sau khi hình ảnh chấm dứt, Từ Nhược Hoa khóc.

Sau khi biết được chân tướng, Từ Nhược Hoa ở trước mặt mọi người tuyên bố.

- Kiếp nầy dù có đi khắp chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm được hắn! Cảm tạ hắn giúp Nam Cung Phi Vũ dương danh thiên hạ.

Lan Hinh nói:

- Ta và ngươi cùng đi, bất kể như thế nào, hắn vĩnh viễn sẽ là thiếu gia trong lòng của ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu hắn.

Nam Cung Uyển Nghi trầm giọng nói:

- Trong nội tâm của chúng ta, hắn vĩnh viễn đều là Nam Cung Phi Vũ, chúng ta nhất định tìm được hắn. Trước mắt chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, trước bảo vệ tốt chính mình. Ta tin tưởng, đây là điểm trước khi rời đi hắn không yên lòng nhất.

Tiêu Minh Nguyệt đồng ý nói:

- Lời này rất có đạo lý, Phi Vũ sở dĩ rời khỏi chính là muốn không liên lụy chúng ta, bởi vậy chúng ta nên ổn định căn cơ, sau đó lại nghĩ cách đi tìm hắn.

Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Liễu Như Nguyệt, hỏi:

- Ngươi quen thuộc hắn như vậy, ngươi có thể nói cho chúng ta biết một ít chuyện có quan hệ tới hắn không?

Liễu Như Nguyệt nhìn qua mọi người, khẽ thở dài:

- Ta cùng hắn từ khi biết đến chia tay trước sau không đến ba ngày.

Lời này khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân đều cảm thấy bất ngờ, không thể ngờ Liễu Như Nguyệt cùng Ý Thiên quen biết chỉ có ba ngày mà thôi.

Từ Nhược Hoa đi đến bên cạnh Liễu Như Nguyệt, đưa mắt nhìn nàng, nói:

- Ngươi có thể nói cho chúng ta biết, diện mạo chân thật và tính cách của hắn không?

Liễu Như Nguyệt nghênh tiếp ánh mắt Từ Nhược Hoa, nhìn thấy chăm chú và chấp nhất trong mắt của nàng, trong lòng có sầu não không hiểu.

- Trong trí nhớ của ta, Ý Thiên tính cách hiền hoà, cũng không tận lực trêu chọc ai. Hắn từng nói cho ta biết, hắn chỉ có trí nhớ một năm không trọn vẹn, tất cả trước kia không nhớ rõ, kể cả thân phận lai lịch.

Tiêu Minh Nguyệt chen miệng nói:

- Tu vị trước kia của hắn thế nào?

Liễu Như Nguyệt hoài niệm nói:

- Lúc ở trong Thiên Nguyệt Động Thiên, tu vị của Ý Thiên thâm bất khả trắc.

Mã Chí Viễn hỏi:

- So về hôm nay thì như thế nào?

Liễu Như Nguyệt trầm ngâm nói:

- Một thân tu vị của Ý Thiên là ở Thiên Nguyệt Động Thiên, đáng tiếc về sau Thiên Nguyệt Động Thiên bị hủy, tu vị thực lực của hắn giảm bớt. Theo ta đoán chừng, tu vị thời kỳ toàn thịnh của hắn lúc trước mạnh hơn hiện tại không chỉ mười lần đâu.

Mã Chí Viễn hoảng sợ nói:

- Gấp mười lần! Trời ơi, khó trách lúc trước cao thủ Bát Cực Thần Điện bại trong tay của hắn.

Lan Hinh khẽ nói:

- Cho dù là hiện tại, không ai có thể chiếm tiện nghi của thiếu gia.

Mã Chí Viễn ngượng ngùng nói:

- Cũng đúng, hiện tại chưa gặp qua người chiếm tiện nghi của hắn a.

Đoan Mộc Thanh Vân nghi vấn nói:

- Ý Thiên diện mạo thế nào? Có phải không ra hồn hay không, cho nên trước khi rời đi hắn không cho chúng ta nhìn thấy diện mạo của hắn?

Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhìn qua Liễu Như Nguyệt, cùng đợi nàng trả lời.

Liễu Như Nguyệt lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai rồi, Ý Thiên tuấn mỹ tuyệt thế, đương thời vô xuất kỳ hữu (có 1 không 2), so với Nam Cung Phi Vũ ít nhất tuấn tú gấp mười lần.

Lan Hinh không phục nói:

- Ngươi nói bậy, ta không tin."

Liễu Như Nguyệt khẽ thở dài:

- Đợi ngươi tìm được hắn thì ngươi sẽ tin. Hiện tại ta sẽ cáo từ, cho dù hắn ở đâu, ta cũng sẽ tìm hắn. Các vị bảo trọng, sau này còn gặp lại.

Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân nói:

- Muội muội, ta tiễn ngươi một đoạn đường a.

Phất phất tay, Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân cùng Liễu Như Nguyệt liền bay lên trời, trong nháy mắt đi xa.

Nam Cung Uyển Nghi nói khẽ:

- Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về. Sớm muộn gì có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại hắn, yên tâm đi.

Mọi người vẻ mặt sầu não, Ý Thiên rời đi đối với mọi người mà nói, đả kích thật sự là quá lớn.

Khi đoàn người Duệ Phong Lâu rời đi, ngươi xem bên ngoài nhao nhao rời đi, chuyện trọng đại hôm nay đã chấm dứt.

Đương nhiên, Ý Thiên chuyến đi Nam Dương đã chấm dứt, nhưng mà Ý Thiên lưu lại trong Nam Dương thần thoại bất bại, cùng một thời gian danh chấn thiên hạ, oanh động Cửu Châu, làm cho vô số người truyền xướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.