Muốn dùng Hồi Thiên Quyết để chữa lành lỗ hổng ữong kinh mạch thì phải có lực trùng sinh, hoặc lại phát dục một lần nữa.
Với tình hình của Ý Thiên bây giờ thì chắc chắn là không hiểu lực trùng
sinh, chỉ có thể tham khảo việc phát dục một lần nữa nay.
Thế nhưng Ý Thiên đã mười tám tuổi, thân thể đã gần như hoàn chỉnh, sao có thể phát dục lần nữa?
Gấp tấm da trâu lại, Ý Thiên nằm ừên giường nhìn nóc nhà, bất tri bất giác
tiến vào trong mộng, lại nằm mơ thấy mình đang trong rừng, vô số hoa cỏ
cây cối đưa sinh lực của chúng vào trong cơ thể hắn, làm cho thân thể
hắn phát dục rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, Ý Thiên tỉnh lại, ý
thức vẫn nhớ rõ toàn bộ chuyện trong mơ. Điều này làm hắn vô cùng ngạc
nhiên, thầm nghĩ: "Có lẽ nào chuyện trong mộng lại là thật? ta chỉ cần
nằm ngủ trong rừng là có thể chữa lành những chỗ thiếu sót trong cơ
thể?"
Câu hỏi này nảy ra trong đầu Ý Thiên. Hắn thầm quyết định nhất định phải làm rõ chuyện này.
Buổi sáng, Thiên Nguyệt sơn trang truyền ra tin tức, đạo tặc xâm nhập vào
hoàng cung nước Tề đã bị phát hiện, tiếc là hắn đã chết ở hai con suối.
Ý Thiên nghe thấy vậy thì giật mình, đột nhiên hiểu ra thân phận của nam
tử trung niên đêm qua, cũng hiểu thứ mà hắn đưa cho mình chính là thứ đã trộm ra từ hoàng cung nước Tề.
Ý Thiên đoán hoàn toàn chính xác. viên thủy tinh và tấm da trâu mà người nam tử trung niên đêm qua đã đưá cho hắn chính là lấy trộm từ trong hoàng cung của nước Tề.
Bởi
vì bị người truy sát truy tung, nam tử trung niên kia gặp trọng thương
ừí mạng, vốn định vượt qua dãy Vân Phong ừốn về u châu, tiếc là thương
thể quá nặng, cuối cùng chết ở hai con suối dưới chân Thiên Nguyệt
Phong.
Cao thủ của Thiên Nguyệt sơn trang cũng không tìm được đồ
trên người của nam tử trung niên kia, bởi vì người này chỉ lấy có hai
thứ, tất cả đều đã đưa cho Ý Thiên.
Sau khi hiểu rõ mọi người, Ý
Thiên nhận ra việc này rất quan trọng, theo bản năng sờ vào tấm da trâu
trong ngực, biết việc này không được nói cho bất kỳ ai.
Đệ tử
ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang không có quyền hỏi đến đại sự trong sơn trang. Bọn hắn vẫn phải huấn luyện như ngày thường, tiếp tục sống
cuộc sống đơn điệu hàng ngày.
Đệ tử ngoại môn huấn luyện đơn điệu mà chán nản. Buổi sáng luyện lực, buổi chiều linh biến, buổi tối tự an bài.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn buổi tối đều cố gắng huấn luyện, mà Ý Thiên thì lại vào rừng ngủ.
Khí trời cực lạnh, thế nhưng Ý Thiên lại chưa từng bị cảm, sáng nào dậy
cũng thấy cực kỳ thoải mái. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất nghi ngờ.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Tại sao thân thể mình lại xảy ra tình trạng như vậy?
Bất tri bất giác đã lại đến đêm trăng ữòn.
Một tháng không gặp, Thu Diệp vẫn mỹ lệ như xưa, mà Ý Thiên lại cao thêm nửa tấc, thân thể cũng chắc chắn hơn.
Ngồi bên cạnh Ý Thiên, Thu Điệp nắm lấy tay hắn, mặt nở một nụ cười thân thiết.
"Một tháng không gặp, ngươi lại cao hơn không ít, thân thể cũng rắn chắc hơn."
Ý Thiên cười cuời, khổ sở nói: "Tiếc là kinh mạch của ta có thiếu sót, không thể tu luyện được."
Ánh mắt Thu Diệp khẽ biến, hỏi nhỏ: "Sao ngươi biết kinh mạch của mình như thế? Ai nói cho ngươi biết?"
Ý Thiên buột miệng nói: "Là... là... là một người ta không biết. Ta không biết tên của hắn, hắn nói ta là một phế nhân."
Thu Diệp an ủi: "Đừng nghe người khác nói bậy, để ta kiểm tra thân thể của ngươi một chút."
Cầm hai tay của Ý Thiên, Thu Diệp cẩn thận theo dõi tình trạng thân thể của Ý Thiên, khuôn mặt mỹ lệ nở ra một nụ cười.
"Một tháng, khôi phục rất khá. Ngươi nói cho ta, một tháng này ngươi đã gặp phải những việc gì."
Ý Thiên nhìn Thu Diệp, nụ cười mỹ lệ đó làm hắn động tâm, không thể nào từ chối được.
"...Đêm hôm đó ở hậu sơn, ta gặp một nữ tử áo trắng... Sau đó lại có một nữ tử
váy xanh xuất hiện, trên đầu còn có ba đạo quang hoàn. Hai nàng ấy tranh cãi, có nhắc đến địa linh thảo. Sau đó đêm nào ta cũng nằm mơ, mơ thấy
mình nằm ữong rừng cây, vô số hoa cỏ cây cối đưa một loại lực lượng màu
lục vào ừong cơ thể ta. Để hiểu rõ việc này, đêm nào ta cũng vào nằm
ngủ, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái."
Thu Diệp nở một nụ cười cực kỳ vui mừng, nói: "Đó là lực ất mộc, sinh sôi
không ngừng, ẩn chứa sinh cơ vô hạn. Đêm hôm đó ngươi ở hậu sơn, có lẽ
vô ý lấy được địa linh thảo, nó đã dung nhập vào trong thân thể của
ngươi. Từ đó về sau, giấc mơ mỗi đêm của ngươi là do địa linh thảo tạo
ra. Sau khi nó dung nhập vào thân thể của ngươi, phát hiện thể chất của
ngươi kém cỏi thì nhắc nhở ngươi vào rừng ngủ, mượn lực của hoa cỏ cây
cối, đưa lực ất mộc vào trong cơ thể củạ ngươi, chữa những thiếu sót
trong kinh mạch, tăng cường thể chất của ngươi."
Ý Thiên kinh
ngạc nói: "Ta có địa,linh thảo? Sao ta lại không biết nhỉ. Lực ất mộc có thể chữa trị những thiếu sót trong kinh mạch của ta sao?"
Thu
Diệp cười nói: "Khí ất mộc ẩn chứa sinh cơ vô hạn. Thể chất của ngươi
cực kỳ đặc biệt, chỉ cần kiên trì bền bỉ, không bao lâu nữa thì kinh
mạch của ngươi có thể chữa trị được bước đầu. Sau đó, ngươi có thể tu
luyện pháp quyết."
Ý Thiên hỏi: "Người nói chữa trị bước đầu là sao?"
Thu Diệp giải thích: "Bởi vì kinh mạch của ngươi có thiếu sót, thế nên tu
vi càng gia tăng thì thối luyện kinh mạch cũng càng phải tăng cao. Trước mắt, địa linh thảo này có thể chủ động chữa trị bước đầu cho kinh mạch
của ngươi. ít hôm nữa, sau khi ngươi tu luyện thêm một bước nữa, thực
lực tăng lên thì yêu cầu với kinh mạch sẽ càng lúc càng cao. Khi đó,
ngươi cần phải tự mình tiêu hao nguyên lực, chủ động chữa trị kinh mạch
mới có thể thích ứng tu vi của mình."
Ý Thiên giật mình: "Ra là như vậy."
Thu Diệp cười nói: "Kể tiếp đi."
Mặt Ý Thiên lộ ra một nụ cười, vô ý nhìn nhìn căn phòng, vẻ mặt chần chừ.
Thu Diệp lạnh lùng nói: "Yên tâm, không ai nghe lén được cuộc nói chuyện của chúng ta. Âm thanh không truyền được ra ngoài."
Ý Thiên hơi yên tâm, nói nhỏ: "Có một đêm, ta đi đến hai con suối, gặp
một nam tử trung niên, hắn bảo ta là một phế nhân. Sau đó hắn tặng ta
một viên thủỵ tinh hình thoi, còn có một tấm da trâu. Hôm sau ta mới
biết hắn là đạp tặb đã vào hoàng cung của nước Tề, tiếc là đã chết ở
dưới hai con suối kia."
Thu Diệp ngạc nhiên, nhìn Ý Thiên, nói:
"việc này, trừ ta ra ngươi không được nói cho bất kỳ ai, nếu không chắc
chắn sẽ có họa sát thân. Hồi Thiên Quyết sau khi ngươi học thuộc thì
nhất định phải hủy đi, không thể lưu lại bất kỳ vết tích nào.Lát nữa
ngươi dẫn ta vào rừng. Ta muốn nhìn xem khi ngươi ngủ thi thân thể sẽ
thay đổi thể nào."
Ý Thiên nghe vậy thì lấy ngay tấm da trâu ra đưa cho Thu Diệp.
"Hồi Thiên Quyết ta đã nhớ rõ, cái này đành nhờ người xử lý."
Thu Diệp nhìn qua một lần, nói: "Đây là một ữong Cửu Thiên Quyết của Đạo
gia, pháp quyết rất đầy đủ. Bây giờ ta sẽ hủy nó đi. Trước khi ngươi có
được năng lực tự bảo vệ mình, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai biết."