Đến lúc đó sóng âm chói tai
vang lên bên nòoài Cố Vinh Quang, người nào nghe cũng cảm thấy huyết
nhục sôi rào, tim đập nhanh hơn.
Cố Vinh Quang thét dài, sóng âm chói tai huyễn hóa thành đường cong
nguyên lực chống cự tiếng tim đập khôi lôi của Từ Nhược Hoa, sau đó
triển khai công kích.
Từ Nhược Hoa bất động như núi, Bất Diệt Thiện Công cùng Bất Động Thiện Công hỗ trợ lẫn nhau, nàng đứng ở thế bất bại.
Bởi vì tu vị yếu hơn nên Từ Nhược Hoa chỉ có thể giữ cho không bại, nhưng cũng rất khó tổ chức công kích hữu hiệu.
Cố Vinh Quang lòng tràn đầy phẫn nộ,ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mà gặp gỡ Từ Nhược Hoa thì bị bắn ngược trở về, hắn giống như nện vào đá.
- Xú nha đầu xác thực có vài phần môn đạo, đáng tiếc ngươi cũng chỉ là
Huyền Hoàng. Nếu lão phu không thể làm gì được ngươi thì ta lấy gì tung
hoành thiên hạ, uy chấn Hỏa Linh Thành. Hiện tại ta cho ngươi biết một
chút khác biệt của Thánh Hoàng cùng Huyền Hoàng là như thế nào.
Từ Nhược Hoa sắc mặt nghiêm túc, đang định toàn lực phòng hộ, đột nhiên một giọng nói như cam lộ vang vọng các nơi.
- Đã tối rồi, trăng treo ngọn cây, chính là thời điểm ngắm trăng tốt
nhất. Người nào không biết điều như thế, lúc này rống to vậy?
Lời này đến đột nhiên, nhưng chỉ nghe giọng nói chứ không thấy chân thân.
Lan Hinh kích động kêu lên:
- Thiếu gia, ngươi cuối cùng trở về.
Ý Thiên và mọi người chia ra, bây giờ đã hoàng hôn.
Hôm nay đã hoàng hôn, sắc trời tuy sắc trời chưa tối nhưng đã là màn đêm buông xuống rồi.
Nghe được giọng của Ý Thiên, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt, Mã Chí
Viễn hết sức cao hứng, Vô Khuyết công tử cùng Hồng Vân thánh nữ thì biểu lộ xem náo nhiệt.
Trước đó không lâu, xích huyết sơn mạch vừa xảy ra địa chấn, khiến cho
sơn băng địa liệt, rất nhiều người còn không biết xảy ra chuyện gì.
Đám người Từ Nhược Hoa cũng cảm giác được, nhưng mà chỗ bọn họ là rừng cây, phản ứng cũng không quá mạnh.
Đám người Vô Khuyết công tử thì chậm một chút, bọn họ tới thì địa chấn
đã dừng lại, bởi vậy cũng không có phát giác được trong xích huyết sơn
mạch xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Hào quang lóe lên, Ý Thiên xuất hiện bên cạnh Từ Nhược Hoa, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Cố Vinh Quang.
Lúc này Từ Nhược Hoa nói khẽ:
- Đó là sư phụ của Ngự Long công tử Cố Vinh Quang, chuyên tới tìm ngươi.
Nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, Cố Vinh Quang quát:
- Tiểu tử ngươi chính là Nam Cung Phi Vũ? Là ngươi giết đồ nhi của ta ta?
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Ta nói cho ngươi biết, đó là quỷ kế của Vô Khuyết công tử thì ngươi sẽ như thế nào?
Cố Vinh Quang sững sờ, quay đầu nhìn qua Hoa Vô Khuyết, lập tức nhìn qua phía Ý Thiên quát:
- Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi đừng vội trốn tránh trách nhiệm, rất nhiều
người tận mắt nhìn thấy, là ngươi tự tay giết đồ nhi của ta.
Ý Thiên khẽ nói:
- Ngươi không hỏi Vô Khuyết công tử một câu xem, là ai nói cho đồ nhi
của ngươi thời gian và tung tích chúng ta xuôi nam? Nếu không làm gì
trùng hợp như thế, đồ nhi của ngươi há chết trong tay của ta?
Cố Vinh Quang tức giận nói:
- Lão phu mặc kệ những này, dù sao là ngươi giết đồ nhi ta, ta sẽ vì hắn báo thù tuyết hằng. Hiện tại ngươi tựu chịu chết đi.
Ý Thiên nhíu mày lại, cười lạnh nói:
- Gian ngoan mất linh, uổng cho ngươi là Thánh Hoàng, thật sự là ngu như heo, Hinh Nhi, Tiểu Dạ, Minh Nguyệt a di nghe hiệu lệnh của ta, bốn
người các ngươi liên thủ, giết kẻ này cho ta.
Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Tiêu Minh Nguyệt đồng thời đáp
lại, bốn nữ lóe thân lên, quay chung quanh Cố Vinh Quang, bài ra bộ dáng liên thủ giết địch.
Cố Vinh Quang giận dữ cuồng tiếu nói:
- Nam Cung Phi Vũ, lão phu đúng là không ngờ ngươi lại là một nam nhân
chuyên trốn sau lưng của nữ nhân đấy, thật sự là đáng xấu hổ. Ngươi cho
rằng bằng vào thực lực Huyền Hoàng của bốn nữ nhân này có thể chống lại
lão phu sao?
Ý Thiên hờ hững nói:
- Ngươi cảm thấy ra ăn no không có chuyện gì bày ra trò này sao? Trong mười chiêu bọn họ sẽ lấy thủ cấp của ngươi đấy.
Bốn nữ ứng một tiếng, lập tức triển khai công kích, bốn cao thủ Huyền
Hoàng phối hợp ăn ý, Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp vô cùng huyền diệu, khí
tức bốn nữ dung thành một, hình thành kết giới phong bế.
Cố Vinh Quang cảm thấy nguyên lực trong nguwoif sôi trào, một đạo khí
thế kinh thiên phóng ra ngoài, Thánh Hoàng chi uy không gì sánh kịp, một lần công kích đẩy lui bốn nàng.
Lập tức Cố Vinh Quang chia ra làm bốn, dùng tốc độ nhanh chóng và các
thủ đoạn vô hình muốn trong thời gian ngắn nhất đánh chết các nàng, ra
chiêu cực chuẩn, không hổ là Thánh Hoàng có kinh nghiệm phong phú.
Trong bốn nàng thì Từ Nhược Hoa tu vị cao nhất, Mộ Dung Tiểu Dạ tu vị kém nhất, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Cố Vinh Quang nhìn chuẩn Mộ Dung Tiểu Dạ, ý định cầm nàng khai đao, giết một người răn trăm người.
Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt ba nữ đều có tiên thú trong người, thực lực và nhạy cảm kinh người.
Ý Thiên ở bên cạnh xem cuộc chiến, hoàn toàn không có ý nhúng tay vào.
Đạo nhân đui mù, Mã Chí Viễn, Mộc Thanh Thư, Trần Ngọc Lan, Đoan Mộc
Thanh Vân đều lo lắng, dù sao Huyền Hoàng cùng Thánh Hoàng chênh lệch
một cấp nhưng cấp độ hoàn toàn khác nhau.
Cố Vinh Quang thành danh nhiều năm, tuy trong lòng có hận ý, nhưng rất
nhanh đã khôi phục bình tĩnh, ra chiêu càng nhanh lẹ gọn gàng.
Lúc này đã qua sáu chiêu, khoảng cách mười chiêu của Ý Thiên tới gần.
Cố Vinh Quang không thèm quan tâm tới Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu Minh Nguyệt, Mộ Dung Tiểu Dạ bốn nữ có gì đặc biệt.
Chiêu thứ bảy, Mộ Dung Tiểu Dạ toàn lực né tránh, Từ Nhược Hoa ba nữ thì vây đánh, chuyển di lực chú ý của Cố Vinh Quang.
Cố Vinh Quang cười lạnh một tiếng, sau khi tỉnh táo thì ý nghĩ của hắn
rõ ràng, tự nhiên hiểu dụng ý của ba nàng nên tăng thêm sức mạnh, chuẩn
bị một chiêu đánh chết Mộ Dung Tiểu Dạ.
Nhưng mà đúng vào lúc này trên mặt Cố Vinh Quang đầy kinh ngạc, Mộ Dung
Tiểu Dạ quay lại công kích, phối hợp với Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Tiêu
Minh Nguyệt, ngọc chưởng của bốn nàng đồng thời đánh trúng Cố Vinh
Quang.
Vô Khuyết công tử cùng Hồng Vân thánh nữ vẻ mặt ngạc nhiên, Hoa Cửu Công và Phương Hoành Dực thì sóng mắt chấn động, đồng thời đưa ánh mắt nhìn
qua người Ý Thiên.
Thân thể run lên, Cố Vinh Quang đầy tức giận, quát:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi dám ám toán đánh lén, thật sự là vô sỉ hèn hạ.
Ý Thiên cũng không phủ nhận, đạm mạc nói:
- Ta từng nhắc nhở qua ngươi, trong mười chiêu lấy thủ cấp của ngươi. Là ngươi tự phụ khinh địch, không ai bì nổi, cho nên ngươi gieo gió gặt
bảo.
Cố Vinh Quang run rẩy không thôi, nguyên lực trong người bị bốn nữ thôn
phệ, đang xói mòn nhanh chúng, chuyện này làm cho hắn vừa sợ vừa giận,
rồi lại bất lực.
Truy cứu nguyên nhân, Ý Thiên đột nhiên thi triển Vạn Vật Quy Nguyên
Tỏa, chặt đứt vạn chuyển nguyên lực trong người của Cố Vinh Quang.
Bốn nữ thừa dịp hư mà vào, thi triển ra Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, mà Cố Vinh Quang do không đề phòng nên nguyên lực bị hấp thu.
Hoa Vô Khuyết không vui với chuyện này, nhìn qua Ý Thiên nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ám toán đánh lén, cũng không phải quân tử nên làm.
Ý Thiên phản bác nói:
- Ta lúc nào nói qua với ngươi ta là quân tử đâu. Nếu như Vô Khuyết
công tử ngươi là quân tử, Nam Cung Phi Vũ ta còn khinh thường thừa nhận.
Câu này khiến Hoa Vô Khuyết khó thở, nhưng cân nhắc tới Hồng Vân thánh nữ nhắc nhở, cũng không tiện vạch mặt với Ý Thiên.
Lúc này nguyên lực trong người của Cố Vinh Quang đã tiếp cận khô kiệt,
nguyên thần định xuất khiếu thoát ra ngoài, lại bị bốn nữ phát lực áp
chế, làm cho hắn không cách nào thực hiện được.
Ứng Thải Liên thần quang rạng rỡ nhìn qua Ý Thiên, khóe mắt mỉm cười, nhìn Vô Khuyết công tử nói:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới.
Phiêu nhiên rời đi, Ứng Thải Liên dẫn người đi khỏi.
Hoa Vô Khuyết hơi chần chờ, hung hăng trừng Ý Thiên một cái, lập tức mang theo cao thủ theo sát.
Ý Thiên đưa mứt nhìn qua Ứng Thải Liên cùng Hoa Vô Khuyết rời đi, đợi
sau khi bọn họ biến mất, tia chớp trên trán hiện ra, thi triển ra Tử
Điện Thần Lôi Quyết vừa vặn đánh trúng vào đầu Cố Vinh Quang.
Đến lúc đó, Cố Vinh Quang kêu thảm thiết, nguyên thần tu luyện nhiều nưm như vậy bị đánh ná, hóa thành nguyên lực dồi dào chảy vào người bốn nữ.
Một lát sau, Cố Vinh Quang chết đi, bốn nữ thần thái sáng lạn, tu vị tăng lên.
Đi tới bên cạnh Ý Thiên, bốn nữ tươi cười thản nhiên, ngay cả Tiêu Minh
Nguyệt cũng quên đi thân phận, toát ra vui sướng và cảm kích từ đáy
lòng.
Mộ Dung Tiểu Dạ nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt biến hóa so với lúc trước, Lan Hinh nhõng nhẽo cười không thôi, chỉ có Từ Nhược Hoa cao quý thanh nhã, tương đối bình tĩnh.
Nhìn qua bộ dáng bốn nàng vui sướng, Ý Thiên cũng thật cao hứng, loại
vui sướng này tới từ tâm tình, thật sự khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Đoan Mộc Thanh Vân chậm rãi tiến lên, hỏi:
- Nam Cung Phi Vũ, vừa rồi ngươi chạy đi đâu? Chúng ta tìm gần đây mấy lần, cũng không có phát hiện ngươi đâu cả
Ý Thiên nhìn qua mọi người, cười nói:
- Ta vừa rồi đi gần đây một vòng, trong lúc vô tình gặp gỡ một người, cho nên chậm trễ thời gian.
Mã Chí Viễn hỏi:
- Người nào? Ngươi quen sao?
Ý Thiên nói:
- Người nọ tên là Đông Phương Tiếu, ta trước kia chưa gặp hắn, kết quả
phát sinh một ít chuyện không thoải mái, cho nên chậm trễ chút thời
gian.
Tiêu Minh Nguyệt may mắn nói:
- Khá tốt ngươi quay về đúng lúc, bằng không thì chúng ta làm sao đấu với Cố Vinh Quang.
Lan Hinh cười nói:
- Dùng tu vị hiện tại của thiếu gia, đánh chết Thánh Hoàng quá dễ dàng.
Khi Ý Thiên một chiêu đánh chết Thiên Quang Ảnh mà nhìn, Thánh Hoàng xác thực đã không còn uy hiếp hắn được.
Nhưng mà tu vị của Ý Thiên rốt cuộc tới trình độ nào thì không ai biết được.
Từ Nhược Hoa thanh nhã nói:
- Đi thôi, sắc trời đã khua rồi, chúng ta đêm này phải tìm nơi ngủ lại.
Mọi người nghe vậy không nói thêm cái gì nữa, đi theo Ý Thiên rời đi, đi thẳng tới Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.
Trong màn đêm, Xích Huyết Phong vẫn có ánh sáng đỏ như trước.
Tuy quan hệ tới địa chất bị phá hư, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cách cục chỉnh thể của nó.
Bay qua Xích Huyết Phong chính là xích vân sa mạc, từ trên cao đáp xuống, nó biến thành chủ đề của các cao thủ.
Không biết tung tích truy tìm, mọi người chỉ có thể dừng trước Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên mà nhìn qua mà thôi.
Một khi Vi Tinh Nghi hiện thân, như vậy chắc chắn sẽ phong vân biến hóa, dẫn phát một hồi cuồng phong bạo vũ.
Nam Dương thời tiết nóng bức, gần Xích Huyết Phong khí tức càng nóng bức.
Phía nam gần với xích vân sa mạc thì biến thành lò lửa, thời khắc nào
cũng có nhiệt khí phun trào, quanh năm không thấy được một giọt mưa.
Phía bắc Xích Huyết Phong ngoài trăm dặm chính là rừng rậm nguyên thủy,
chỗ ấy quanh năm mưa phong phú, thai nghén ngàn vạn sinh linh.
Gần với Xích Huyết Phong bởi vì tới gần xích vân sa mạc, thời tiết khô
ráo nóng bức, động thực vật khó có thể còn sống, rất ít cảm ứng được khí tức sinh mạng.
Đêm xuống, Huyết Phong Lâm vẫn nóng bức như trước, tìm không thấy nguồn
nước nào, mặc dù là người tu chân cũng cảm thấy không khỏe.
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên là đường phải qua khi vào xích vân sa mạc, sớm có nhiều thế lực tới đây rồi.
Ý Thiên ở ngoài ba mươi dặm đã cảm ứng được khí tức tạp nham ở nơi đây, quyết định tạm thời không đáng tới gần.
Xích huyết sơn mạch quá nguy hiểm, đám người Ý Thiên bây giờ ở cách
Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên ước chừng ba mươi dặm, đã tiến vào một thăm
sơn, ở trong sơn cốc.
Bởi vì địa lý cho nên trong sơn cốc này trừ Huyết Phong Lâm ra, không
nhìn ra sinh mệnh thể nào khác, trong gió đêm chỉ có khí tức nóng rực,
giống như lò nướng khiến người ta khó chịu.
Ý Thiên lưu ý hoàn cảnh chung quanh một chút, quyết định tối nay sẽ cho mọi người đặt chân ở đây.
Mọi người cũng không có dị nghị gì, tìm một nơi thích hợp sau đó mười người vây quanh một vòng, lúc này bàn tình thế trước mắt.
- Nam Cung Phi Vũ, chúng ta vì cái gì không tiến vào Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, phải ở khu vực này?
Mộc Thanh Thư hoàn toàn lạ lãm với tình huống đoàn người Ý Thiên, cho nên đưa ra nghi vấn trong lòng.
Ý Thiên cười nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, Đoan Mộc cô nương không thích hợp xuất hiện
trước mặt quá nhiều người, như vậy sẽ mang tới phiến toái cho chúng ta.
Tại Phi Vân thành, Phủ nguyên soái cùng Huyền Dương Cung đã sớm phái hai cao thủ Thánh Hoàng tới cướp đoạt Đoan Mộc Thanh Vân.
Hôm nay đến gần Xích Huyết Phong, thế lực này càng không cố kỵ gì, chỉ
cần phát hiện Đoan Mộc Thanh Vân thì chắc chắn sé ra tay cướp người.
Ý Thiên không tới gần nơi đó được cũng có phần là do nguyên nhân này,
hắn cũng không muốn trước khi tìm được Vô Biên Hoang Thành biến thành
bia cho người ta ngắm.
Trần Ngọc Lan nghi vấn nói:
- Làm như vậy tuy có thể giảm bớt phiền toái, nhưng đối với mục đích của chúng ta dường như bất lợ quá lớn.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, không vào nơi nguy hiểm sao có được tin tức?
Trần Ngọc Lan cân nhắc rất có đạo lý, nhưng mà Ý Thiên trả lời cũng trải qua mưu sâu tính kỹ.
- Xích Huyết Phong là nơi các thế lực giao hòa, chúng ta không đáng vì
đạt được tin tức mà bốc nguy hiểm lớn. Cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, chúng ta không nên nóng vội.
Đạo nhân đui mù cười nói:
- Nhìn ngươi bộ dáng đã tính trước, có phải đã nghĩ ra đối sách hay không?
Một đoàn người ở đây ai cũng không nhìn thấu Ý Thiên, hắn luôn hoặc nhiều hoặc ít sẽ nắm giữ một chút tình huống.
Ý Thiên cười mà lắc đầu, không có trả lời, ánh mắt nhìn qua người Mã Chí Viễn.
Mã Chí Viễn cảm thấy nghi hoặc, hỏi:
- Làm gì nhìn ta như vậy?
Ý Thiên cười nói:
- Lý tưởng lớn nhất đời của ngươi là gì?
Mã Chí Viễn sững sờ một chút, chần chờ nói:
- Tăng tiến tu vị, danh dương thiên hạ.
Ý Thiên dời ánh mắt, hỏi:
- Đạo trưởng ngươi thì sao?
Đạo nhân đui mù trầm ngâm nói:
- Lão đạo chỉ cầu sống lâu mấy ngày.
- Đoan Mộc cô nương thế nào?
Đoan Mộc Thanh Vân nhìn qua Ý Thiên vài lần, nói khẽ:
- Ta chỉ muốn bình tĩnh sinh hoạt, tiêu dao khoái hoạt với người mình thương.