Thiên Thánh

Chương 47: Q.7 - Chương 47: Gặp lại cố nhân




Liên Thiết Phong nghiêng đầu nhìn qua Ý Thiên một hồi lâu, đột nhiên cười nói:

- Tốt, ta kết giao bằng hữu với ngươi.

Kiếm Vô Địch khen:

- Thông minh, thật tinh mắt, anh hùng trọng anh hùng.

Ý Thiên vỗ đầu Kiếm Vô Địch một cái.

- Hiện tại không mời chúng ta vào ngồi sao?

Liên Thiết Phong cười cười, quay người mang theo Ý Thiên, Kiếm Vô Địch đi vào trong động.

Sơn động cũng không sâu, Phi Thiên Hổ canh giữ ở cửa động.

Trong động nhiệt độ rất cao, có một lò lửa lớn, đó là dụng cụ không thể thiếu khi luyện khí.

Trên thạch bích, tùy ý có thể thấy được một ít tài liệu luyện khí treo khắp nơi, cảm giác chỉnh thể là mất trật tự, rất đơn sơ.

Ý Thiên nhìn quanh một vòng, nói khẽ:

- Điều kiện ở đây không quá tốt.

Liên Thiết Phong thần sắc sa sút, thấp giọng nói:

- Không tốt cũng chỉ có thể chấp nhận. Huyền Luyện Tông luyện khí chi thuật khác với môn phái khác, nhân khẩu không vượng, hiện tại chỉ còn lại mình ta!

Kiếm Vô Địch kinh ngạc nói:

- Sư phụ của ngươi đâu rồi?

Liên Thiết Phong khổ sở nói:

- Bọn họ đều chết, bị cao thủ Linh Kiếm Tông bức cho chết. Chỉ có ta may mắn đào thoát, một người trốn ở nơi này.

Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, nói:

- Linh Kiếm Tông, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu dêệt.

Liên Thiết Phong kinh ngạc nói:

- Ngươi và Linh Kiếm Tông có cừu oán?

Ý Thiên nói:

- Linh Kiếm vì Ngưng Hồn Châu, diệt hơn năm trăm mạng của Vân gia. Ta tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Kiếm Vô Địch hoảng sợ nói:

- Hơn năm trăm mạng người, Linh Kiếm Tông này quá độc ác a. Vân đại ca yên tâm, chờ ta luyện tốt kiếm pháp sẽ giúp ngươi báo thù.

Ý Thiên cười mắng:

- Trông cậy vào ngươi, chỉ sợ hoa cúc cũng tàn rồi (ai hiểu hoa cúc là gì không ^o^). Hiện tại các ngươi cứ ở nơi này đi, đêm mai đêm trăng tròn ta sẽ đi tới Thiên Dương Phong, sau đó ta lại tới đón các ngươi. Vô địch nhớ phải nắm chặc tu luyện. Tốc độ tu luyện của ngươi hiện tại tăng nhanh, không thể lãng phí.

Vỗ vai Liên Thiết Phong cùng Kiếm Vô Địch. Ý Thiên lóe lên rồi biến mất, rời khỏi sơn động.

An trí tốt Kiếm Vô Địch, lại quen biết Liên Thiết Phong, lần đi này với Ý Thiên mà nói là một loại thu hoạch, đã miễn được nổi lo về sau, lại có thể vì chuẩn bị lâu dài, có thể nói nhất cữ lưỡng tiện.

Thúc dục Tịch Diệt Tâm Kinh, khí tức quanh người Ý Thiên không còn, người giống như u linh xuyên qua núi rừng, nhanh chóng tới gần Thiên Dương Phong.

Bởi vì có quan hệ tới Thần Hồn Ngưng Hình Châu, Thiên Dương Phong hôm nay đã bị vạn chúng chú mục.

Tuy tin tức truyền ra ngoài không lâu, rất nhiều cao thủ cũng còn không kịp đuổi tới, nhưng mà cao thủ gần Đạo Châu, Vân Châu, U Châu, Viêm Hoang đã tới rồi.

Ý Thiên hơi lo lắng, loại tình huống này quần hùng tranh đoạt, nếu mình bị cuốn vào đó là không khôn ngoan.

Cho dù có liên thủ với Duyến Y Mộng, Ý Thiên hiện tại thương thế chưa lành, cũng không có bao nhiêu nắm chắc.

Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên đi dưới một gốc đại thụ, phía trước có khí lưu lưu động, khiến cho Ý Thiên cảnh giác.

Thu liễm khí tức, điều chỉnh tần suất, Ý Thiên lặng yên tiềm hành, đi vào trong rừng cây, nhìn thấy một màn đánh nhau ngoài ý muốn.

Gần Thiên Dương Phong có cao thủ các môn phái tụ tập rất đông.

Giờ phút này trong rừng cây có hơn mười cao thủ Bách Hoa Tà Môn đang vây công một nam một nữ, tình huống thập phần khẩn cấp.

Bách Hoa Tà Môn chính là một trong bảy tà phái của Đạo Châu, môn hạ tất cả đều là dâm nam tiện nữ, một thân quần áo ngăn nắp, bề ngoài hoa lệ, nhìn thì như trẻ tuổi tuấn tú, trên thực tế tu vị hết sức kinh người.

Hai người bị vây khốn đang phản kích, nhưng lại thực lực cách xa, căn bản không thể ngăn cản Bách Hoa Tà Môn công kích.

- Ngọc Lan đi mau, ta ngăn cản bọn chúng.

Nam tử lúc này gào rú bi tráng, toàn thân của hắn là máu,còn đang liều mạng phản kích, còn phải bảo hộ nữ tử bị thương.

Thân thể Ý Thiên chấn động, giọng nói này quá quen thuộc, làm cho tâm thần của hắn xiết chặt.

Trong rừng có một đạo quang mang khuếch tán ra ngoài, mang theo bi tráng quyết liệt, đến chết cũng kiên trinh không đổi, giống như ngọn lửa tính mạng đã cháy tới mức tận cùng.

Ý Thiên chửi bới một tiếng, lập tức thi triển Vạn Vật Nguyên Khí Tỏa, phong bế kinh mạch toàn thân của nam tử, ngăn cản hắn kíp nổ nguyên thần.

Cùng thời khắc đó Ý Thiên lóe lên, xuất hiện ở giữa sân.

- Không! Thanh Thư không muốn!

Tiếng nữ tử kêu lên thê lương, đó là Trần Ngọc Lan, nàng cũng cảm thấy hành động của Mộc Thanh Thư, nhịn không được kêu lên tê tâm liệt phế.

May mắn Ý Thiên ra tay kịp thời, phong bế kinh mạch toàn thân Mộc Thanh Thư, nếu không hơi chậm một bước, hắn đã hình thần câu diệt, thân thể nổ tung.

Cứu Mộc Thanh Thư xong, Ý Thiên mang theo hắn nhanh chóng đi tới bên người Trần Ngọc Lan, phất tay đánh một kiếm bức lui cao thủ Bách Hoa Tà Môn, giúp Trần Ngọc Lan có thể thở dốc.

- Vân Hạo Dương, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của Bách Hoa Tà Môn, ngươi nên lưu mạng lại đi.

Giọng nói lãnh khốc của Liên Hoa Lang vang lên, hắn vây công Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư, chính là nhìn trúng sắc đẹp của Trần Ngọc Lan, muốn bắt giữ, thái bổ dâm nhạc.

Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan ra sức phản kháng, hai người đều có tu vị Huyền Hoàng, đáng tiếc không phải đối thủ của Bách Hoa Tà Môn.

Thực lực cách xa, Mộc Thanh Thư vì tranh thủ cơ hội bỏ chạy cho Trần Ngọc Lan đã không tiếc kíp ỏổ nguyên thần, chỉ cầu người thương có thể bình yên rời đi.

May mắn Ý Thiên phát hiện, bằng không thì uyên ương số kỏổ đã Âm Dương hai cách, từ nay về sau phân tán.

Trần Ngọc Lan vịn Mộc Thanh Thư, gương mặt đầy cảm kích nhìn qua Ý Thiên, cũng không nhận biết người trước mặt là Ý Thiên.

- Cảm ơn cứu giúp, phần ân tình này ta...

Ý Thiên đánh gãy lời nàng, trầm giọng nói:

- Nên chú ý trước mặt, chuyện sau thì nói sau.

Bách Hoa Tà Môn có mười người, dùng Liên Hoa Lang cầm đầu, tất cả đều là cao thủ trong tông phái, tu vị thấp nhất đều là cường giả Thánh Hoàng, cao thủ Vũ Đế có ba người.

Loại tình huống này Ý Thiên hiện thân nghĩ cách cứu viện, đó là cực kỳ ngu xuẩn, đáng tiếc hắn không có lựa chọn.

Liên Hoa Lang vung tay lên, bảy cao thủ Thánh Hoàng của Bách Hoa Tà Môn phi thân nhào tới, nhằm vào Ý Thiên cùng Trần Ngọc Lan triển khai tiến công.

Trước mắt Mộc Thanh Thư thương thế nghiêm trọng, Trần Ngọc Lan cũng trọng thương trong người, hai người cơ hồ đã tới mức dầu cạn đèn tắt.

Ý Thiên mở to mắt ra, hắn bức lui đám cao thủ Bách Hoa Tà Môn này không khó, nhưng muốn không bạo lộ thân phận, vậy phải cẩn thận châm chước.

Lóe lên như ánh sáng, vô số ý niệm hiện ra trong đầu Ý Thiên, hắn có ý định cứu người trước nói sau.

Quyết định chủ ý, Ý Thiên nhanh chóng tạo cơn gió xoáy thu Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan lại, giấu đi.

Cơn lốc xoáy xoay chuyển thật nhanh, trong nháy mắt bắn thẳng đến trời cao.

Cao thủ Bách Hoa Tà Môn bay lên trời, không ngừng công kích, trong nháy mắt đã đánh nát lốc xoáy, nhưng không có phát hiện Ý Thiên, Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.